Chương 14: Thử.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm, theo yêu cầu của Harry Snape đi giám thị Garrett, còn Harry đem Prince đến bệnh viện phù thuỷ ở Mỹ – St Montgomery, làm xét nghiệm sức khoẻ. Chờ Snape bước khỏi cửa, Harry liền ôm Prince rời quán bar – tất nhiên không ai thấy cậu ôm đứa nhỏ, phải nói là không có Muggle nào thấy cậu ôm đứa nhỏ đi ra.

Bởi vì trước đó đã sắp xếp mọi chuyện, nên Harry trong lòng tính toán khoảng thời gian Snape sẽ về, khi cậu rời khỏi St Montgomery thì dùng đồng hồ quay ngược thời gian. Chỉnh lùi hai giờ, Harry dùng Áo tàng hình – mặc dù cậu muốn trả lại cho James, nhưng Lily nói rằng cậu đã trưởng thành, là gia chủ của Potter, cho nên không cho James thu vật này lại, thành ra cậu sở hữu thứ này – thật ra, cho dù cậu có trả lại cho James, James cũng không thể sử dụng khả năng thật sự của Áo tàng hình... vì cậu là người khởi động Bảo bối Tử thần.

Khoác Áo tàng hình, Harry quay lại hai tiếng trước, qua Áo tàng hình cậu nhìn thấy hai người đang bận rộn trong quán, một người lau bàn ghế, người còn lại thì đang dọn dẹp các thứ – bình thường thì ban ngày trong quán bar không có bao nhiêu người, so với quán Đầu Heo và Ba Cây Chổi thì khác, ở đây chỉ lên đèn vào buổi tối, nhưng thật đáng tiếc, Harry chưa từng ra ngoài hưởng thụ cảm giác buổi tối này ở quán.

"Ách, tôi nói này Newland, cậu cẩn thận một chút!" Ông chủ đi ra từ nhà vệ sinh hô to với người chim – hôm nay nên gọi là "gà đỏ" mới đúng.

"Charles à, tôi đã cố hết mức!" Con gà đỏ kêu Newland đặt ly thuỷ tinh trên tay lên quầy bar, "Tôi chỉ không thể tin, Daniel lại coi trọng lão già kia! Chuyện thật phi khoa học!"

"Cậu thì biết gì về khoa học!" Charles đạp cậu một cước, "Daniel không phải người cậu có thể động vào!"

"Vậy ông đem cậu ấy về đây làm gì!" Newland cực kỳ khó chịu, "Ngày đầu tiên khi Daniel đến tôi đã thích, nhưng ông lại luôn che chở cậu ấy!"

"Tôi đang bảo vệ cậu!" Charles trừng mắt liếc cậu. Điều tất nhiên, đối với người tên Daniel kia, anh hết sức kiêng kỵ, dù cậu giúp anh báo thù, nhưng điều ấy không chứng tỏ anh xem cậu trở thành bạn thân có thể chia sẻ mọi thứ với nhau – trên người cậu ta có nhiều bí mật, khiến lòng người sợ hãi.

Harry vào toilet rồi cởi Áo khoác tàng hình, sau đó mới giải trừ bùa ẩn thân trên người, xong xuôi đâu đấy từ từ bước ra ngoài.

"A, Daniel, hiếm khi... thấy cậu vào giờ này!" Charles nở nụ cười, nhưng trong lòng lại giật mình, vẻ mặt ấy không giấu được Harry.

"Đi nhìn vài thứ." Harry nhìn thoáng qua tên Newland bận rộn kia, cậu không quen thân lắm với người này, tên này luôn chọc ghẹo cậu, cho nên cậu vẫn thường dùng súng để doạ hắn, nhưng bây giờ, cậu thật muốn dùng súng trực tiếp bắn vào đầu hắn.

"Muốn uống một ly?" Charles đến gần, chắn tầm nhìn Harry.

"A, được, tôi cũng muốn nói vài thứ với anh..." Cậu thu hồi ánh nhìn, thế nhưng sát khí vừa nãy trong ánh mắt Harry khiến Charles cảnh giác hơn.

Harry không phải là người giỏi che giấu bản thân, nhưng cậu lại biết cách lấy được cái mình muốn từ chỗ người khác, tất nhiên, người ấy không thể quá kiên cường – ví dụ như Snape, còn nếu là người bình thường dù có chút xảo quyệt cũng không dễ dàng chạy thoát khỏi bị Harry tính kế. Cậu am hiểu những thứ này.

"Ngồi đi." Charles vẫn cư xử với "Daniel" rất thân mật, một là vì biết ơn, ngoài ra còn kính trọng cậu – một người thoạt nhìn chỉ khoảng mười mấy tuổi, có thể một mình rời nhà lâu như thế, hơn nữa còn làm ra rất nhiều chuyện... không tưởng, không thể không khiến người ta khâm phục, Charles cho rằng, không nên xung đột với Daniel.

Sau khi ngồi xuống, Harry không đi thẳng vào chủ đề, mà nói một chút về việc kinh doanh của quán bar, như khách nhiều không, hay đa phần đều là thanh niên mười mấy tuổi gì đều có, không thì... trẻ em có đến không, ngoài ra...

"Trẻ tuổi ở cùng với nhau rất vui?" Harry nhạy cảm bắt lấy từ này, "A, tôi nghĩ tuổi của tôi..."

"A, Daniel, cậu nói đùa!" Charles cười, anh vẫn rất cảnh giác với Daniel, mặc dù anh có thể cho cậu nơi ở cùng nhiều thứ khác, nhưng không có nghĩa anh có thể đặt niềm tin của mình ở nơi cậu, ngược lại, anh cũng cảm thấy Daniel giấu diếm mình rất nhiều chuyện, nhưng anh không muốn biết, mọi thứ như thế này là tốt nhất.

Harry cũng cười, nhưng trong lòng lại không thấy vậy.

Nói đủ mọi thứ, có nhiều thứ Harry không hề biết, khiến Charles cảm thấy cuộc sống của cậu từ nhỏ đã được mọi người bảo vệ, có lẽ cậu mạnh mẽ nhưng cũng không biết cách giao tiếp, bởi thế anh từ từ buông lỏng cảnh giác – Harry chờ chính là lúc này.

"Anh nói... có rất nhiều chuyện kích thích... đều là do...ách... thuốc?" Harry không nói ra "ma tuý", "Thuốc gì có thể khiến người ta cảm thấy sung sướng?!"

"Đấy cũng không phải là thuốc thường." Charles dựa vào thành ghế, "Daniel, cậu có biết hiện tại mình như lão già, tôi không phải nói cậu già, mà cậu rất trẻ, tuổi trẻ đầy sức sống... à, cậu cùng với người đàn ông kia là ai?" Anh không chút khách khí liếc mắt về hướng Newland, "Cậu không biết, mấy ngày nay Newland đều tra tấn tôi, tên đó thích cậu."

"Tôi cũng không thích hắn." Harry cười, "Người ấy là thầy tôi, từ nước Anh qua đây... người lúc trước vẫn rất quan tâm tôi, cho nên bây giờ ở chung, không có gì."

"Nói cũng phải, Newland cũng thật là." Charles gật đầu, móc ra bao thuốc lá, "Tôi đã nói, cậu vừa nhìn là biết không phải là dạng người đó, mặc dù... cậu rất thu hút."

Thu hút? Harry chưa bao giờ nghĩ vậy. Nói thật, cậu không có gương mặt đẹp hay thân hình cường tráng, thứ giúp cậu đứng vững là sự lỗ mãng và bướng bỉnh – cũng có thể nói là dũng cảm, mà dũng cảm, cũng là điểm trí mạng, vì dũng cảm, cậu mới khởi động Bảo bối Tử thần một cách khó hiểu, được Thần Chết "ưu ái", nhưng ngược lại, cậu cũng vì dũng cảm, mới đáp ứng được những điều kiện ấy. Cậu không thua nổi, cũng không thể thua.

"Có lẽ nói như thế khiến cậu thấy ngại?" Charles nhìn cậu đưa điếu thuốc qua, "Thử đi, cái này sẽ không nghiện."

"Thử... nghiện?!" Như vậy, đây là ma tuý?! Harry hai mắt mở ra, "Không, cám ơn, tôi... tôi không cần."

"Này, cậu có phải từ núi xuống không?" Newland cũng đến gần, tự nhiên đặt tay lên vai Harry, nhưng cậu đã nhanh chóng né sang, điểm này khiến hắn ngại ngùng, bất quá Newlan đã nhanh chóng điều chỉnh lại, "Tôi nói này Daniel, cậu không thể như thế được, cậu quá tách biệt!" Cậu ta ngồi bên cạnh Charles, như vậy có thể nhìn thẳng Daniel, "Còn thầy giáo của cậu, nói thật, ông ta có vẻ rất cứng nhắc, cậu xác định lão không phải là quỷ hút máu từ trong tranh chui ra chứ?"

"Có lẽ..." Harry cười trừ. Thật ra, khi Harry cười trở nên rất hấp dẫn, hiền hoà lại không thiếu mạnh mẽ, rất dễ khiến người khác sa vào đấy, nhưng chính cậu cũng không ý thức được. Điều này không thể nói là do Harry, phần lớn cuộc sống của cậu đều đấu tranh cùng Voldemort, mà sau quãng thời gian ấy, cậu lại đấu tranh với bản thân, mà tất nhiên, đàn ông đấu tranh thì luôn hấp dẫn người khác.

"Có lẽ?" Newland rướn người về phía trước, "Tôi nói này Daniel, muốn hay không... Đêm nay... Tôi 0.5, cậu... thấy sao?"

"Cái gì... cái gì?" Harry từ từ lui về sau, dù cậu có con không có nghĩa ở phương diện nào đó thủ đoạn được cao tay, ngày trước cậu còn dùng súng để đe doạ, nhưng hôm nay thì cậu có mục đích – đương nhiên, tay cậu theo phản xạ sờ lên súng.

"Tôi nói là, đêm nay, cậu có rảnh không?" Newland liếm khoé môi, nhưng không dám bước tiếp – cậu ta thấy tay đối phương đặt ở đâu, nếu làm thật, vậy cậu ta cũng tàn phế.

"Súng đang rảnh." Harry rút súng đặt trước trán Newland, "Cách xa tôi một chút." ban đầu còn cảm thấy Newland là người bạn bình thường, chỉ có điều thích nói đùa, nhưng hiện tại, cậu chẳng có tí cảm tình với người này. Kỳ thật không chỉ Newland, ngay cả Charles cũng cảm thấy thật... xa lạ, mặc dù ban đầu cũng không quá quen thuộc. "Tôi trở về phòng đây, mọi người làm việc tiếp..."

"Daniel!" Newland vẫn không cam lòng.

"Thôi, cậu ta chẳng có ý gì với cậu cả, cậu ta không phải người trong giới." Charles giữ chặt Newland.

"Không, nhất định phải, tôi có thể nhìn ra, Charles, ông không phải, cho nên ông không thấy được." Đây là câu Newland nói thật lòng với Charles, bọn họ đã quen biết nhau hơn ba năm, đây là lần đầu Newland nói nghiêm túc như thế.

Harry xoay người trở lại nơi ở của mình – thời gian sắp đến, cậu không thể để ai thấy một người xuất hiện cùng lúc ở hai nơi, hơn nữa... Snape cũng nhanh chóng trở về, cậu không muốn anh biết mình dùng đồng hồ đảo ngược thời gian.

Đi đến góc không ai chú ý, Harry ếm một bùa xem nhẹ, sau đó khoác Áo tàng hình trở về phòng mình.

Đứa nhỏ Prince đang ngồi trên giường mình chơi mô hình máy bay – đấy cũng do pháp thuật biến ra, sẽ không gây nguy hiểm cho đứa trẻ, cho dù có cắn cũng sẽ không gây hại cho nó, nhưng bé chẳng có hứng thú với mấy món này, mà say mê ném đồ, đáng thương cho Winch phải tìm mọi thứ về.

"Nhóc con này, đang chơi gì thế?" Muốn tìm đề tài thú vị để nói, hoặc để đánh lừa sự chú ý, Harry bế Prince lên, "Winch, nhóc ăn gì chưa?"

"Vừa uống được khoảng 200ml sữa, thưa chủ nhân." Winch tinh thần phấn chấn hồ hởi báo cáo.

Harry gật đầu, rồi cảm thấy một đợt chóng mặt – hiệu quả của đồng hồ đã kết thúc, cậu đã trở về.

"A, vị chủ nhân kia đã về!" Winch nói, sau đó chạy về phía bếp, "Nên ăn gì đây... bữa tối phải làm thế nào..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net