Chương 15: Quấn quýt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến chín giờ tối Snape mới trở về, Harry sờ cái bụng đói meo của mình, cảm giác bản thân thật quá ngốc.

"Hôm nay thế nào." Snape kéo ghế ngồi cạnh bàn, khẽ nhíu mày nhìn Kẻ Được Chọn xử lý phần thịt bò – may mắn có pháp thuật, thịt không nguội, vẫn giữ được độ mềm và độ ấm của mình.

"Bác sĩ nói sức khoẻ Prince đã tốt hơn, tháng sau kiểm tra lần nữa, nếu cứ tiếp tục thế này thì không cần phải đến nữa." Harry nhẹ nhàng thưởng thức phần ăn của mình, cứ như đang ăn món ngon trần gian, nhưng cậu chẳng biết thứ này ngon chỗ nào – nhạt nhẽo, quả thật thế, đầu óc cậu vẫn còn nhớ đến cuộc trò chuyện khi nãy với hai người kia.

"Tốt lắm." Snape không rành lắm về trẻ con, nhưng độc dược của anh thì tốt hơn nhiều người, cho nên sau vài ngày dùng độc dược của mình, dù không biết sức khoẻ Prince thế nào nhưng sự tự tin đối với độc dược cũng không khiến anh quá lo. Nói thật, anh vẫn lo lắng về Harry – Snape tự nhận mình hiểu cậu, nhưng đó là Kẻ Được Chọn mà anh biết, không phải Kẻ Được Chọn đã rời đi hơn một năm. Nếu là Harry Potter trước đây, khi anh về trễ nhất định sẽ trách mắng và để lộ cảm giác không yên tâm, nhưng Harry hiện tại thì chẳng làm gì cả, cứ như anh bình thường về nhà lúc năm giờ.

"Prince đã uống sữa, đang ngủ." Harry từ tốn, đi theo tiết tấu Snape dùng cơm, "Hôm nay... đã phát hiện được gì chưa?"

"Một tập đoàn buôn bán ma tuý quy mô." Snape kiềm chế trào phúng, "Rắc rối phức tạp."

"Hình như rất phiền phức." Harry buông nĩa, nhìn anh, "Tôi cảm thấy, nên làm... ừm, là..." cậu không biết phải xưng hô với Snape thế nào, đơn giản lược bỏ chủ ngữ xưng hô, tiến vào nội dung thương lượng, "Có cách... khiến những thứ ấy biến mất, dùng độc được?"

"Chưa nghiên cứu." Snape không thể không thừa nhận, phù thuỷ không cần ma tuý, bọn họ có Phúc Lạc Dược, còn có Dược hồi phục, những thứ cổ quái của Muggle đối với họ mà nói, tất cả đều không cần dùng, thậm chí cả xe cộ – nếu có phù thuỷ cho rằng thứ ấy dễ dùng hơn độn thổ.

"Vậy... có thể..." Harry muốn uyển chuyển bày tỏ quan điểm bản thân, nhưng đáng tiếc, đây không phải sở trường của cậu.

"Cần rất nhiều thứ."

"Tốt, tôi nghĩ... chúng ta có thể thử nghiệm." Cậu từng đi qua khu phù thuỷ ở đây, mặc dù là dùng Thuốc Đa dịch, Harry trở nên vui vẻ, "Thuận tiện mua cho Prince vài món đồ chơi... anh thấy sao?"

"Ừm." Snape gật đầu, rồi từ trong túi lấy ra vài thứ. Dù không biết những thứ này, nhưng nhãn hiệu của chúng khiến Harry rõ ràng – tất cả đều là ma tuý?! Snape thấy sắc mặt quái lạ của cậu, cười nói: "Hôm nay Garrett đến nơi sản xuất mấy thứ này, tôi đi theo." Lúc trước anh cực kì coi thường với hành động "giải thích", thế nhưng chẳng biết hôm nay sao lại nhiều lời, "Những thứ này thoạt nhìn khá... kỳ lạ, có thể đem nghiên cứu xem sao."

"Được." Harry cầm xem, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, nói cũng nhanh hơn, "Ngày mai chúng ta sẽ đi dạo, anh nghĩ xem muốn mua cái gì? A... tôi muốn nói, có cần dùng Thuốc Đa dịch không?"

"Cậu không cần." Snape cũng cảm thấy dùng Thuốc Đa dịch rất khó hành động, hơn nữa nếu cậu xuất hiện ở đây, anh không tin người ở nước Anh có thể đánh hơi được gì.

"A!" Harry kêu lên, nhưng nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Snape thì nhỏ giọng dần, "Có lẽ... anh nói đúng." Cậu có thể né tránh, nhưng chẳng thể trốn tránh cả đời... cho dù, ba mươi năm sau cậu quay lại nước Anh, cậu nên đối diện với họ thế nào? Nói cho họ biết, cậu vẫn là Harry? A, chính cậu cũng không thể tin! Từ khi... từ khi cậu tiếp nhận khế ước cùng Thần Chết, Harry khi ấy đã biến mất – cậu, chính là cậu, Harry Potter, một cái tên dính đầy tội ác, đã không còn là đứa trẻ đơn thuần, dù đối mặt với Voldemort cũng không thể sử dụng Lời nguyền Chết choc kia nữa không còn!

Thấy Kẻ Được Chọn nghe lời mình khiến Snape nhếch miệng, khiến mặt anh nhu hoà hơn nhiều. Harry cười cười với anh, sau đó cũng không tiếp tục trò chuyện, chỉ im lặng thưởng thức bữa tối của mình. Cơm tối xong, Snape cất đám thuốc lấy được từ chỗ đó đi, nghiêm khắc nói với Winch đấy là thuốc độc – còn độc hơn cả nọc Tử Xà. Winch nghe mà sợ run cả người, cho dù nó là một gia tinh rất rất bình tĩnh cũng khó tránh bị doạ nạt, cho nên ngoan ngoãn gật đầu, không dám liếc mắt đến mấy thứ ấy một lần.

Thấy gia tinh trong nhà nghe lời như thế, Snape tỏ vẻ rất hài lòng, còn Harry cười trừ vỗ vai nó tỏ vẻ an ủi.

Snape đem theo không ít dụng cụ nghiêm cứu, cho nên anh cũng không tính đi ngủ, từ trong đống ma tuý lấy của Muggle lựa ra vài thứ. Mà Harry lại không có hứng với cái này, cậu đem Prince từ giường nhỏ vào tắm rửa sạch sẽ, rồi chuẩn bị cùng con đi ngủ, còn Snape, có lẽ anh ta sẽ vui vẻ chấp nhận cái giường nhỏ của Prince nhỉHarry ác ý nghĩ – pháp thuật rất tiện lợi mà.

Dỗ Prince nhỏ ngủ – không thể không nói đây là đứa trẻ dễ tính, nó rất hiếm khiến cậu bận tâm, tất nhiên không thể thiếu công lao của Winch trong đó – Harry cũng thay đồ ngủ, lúc này Snape từ phòng bên cạnh tiến vào, khuôn mặt âm trầm đến trước mặt Harry rồi hôn một cái lên môi, sau đó quay đi.

Harry sửng sốt. Cậu chỉ muốn một nụ hôn ngủ ngon trên trán chứ không phải... a, chẳng lẽ Snape bị ma tuý ăn mòn đầu óc rồi?! Cậu trợn mặt nhìn cánh cửa phòng Snape, trong đầu không ngừng tính toán tỉ lệ thắng thua khi chạy qua đó tranh luận... có khả năng là thất bại thảm hại... không, phải nói là... chắc chắn! Cậu méo miệng, xoay người trở lại giường, cùng người ta cãi lý thật chẳng có ý nghĩa gì!

Sáng hôm sau, Harry mang theo một bụng tức giận tỉnh giấc, cậu không tính cho bậc thầy độc dược một khuôn mặt tươi cười, dù hôm nay bọn họ dự định đi dạo phố ở khu phù thuỷ đi nữa.

Ôm đứa trẻ trực tiếp đi qua cửa nhất định sẽ bị tra hỏi, cho nên hai người quyết định dùng độn thổ – pháp thuật của gia tinh sẽ không khiến người khó chịu, hơn nữa đối với đứa nhỏ cũng không có hại.

Khu phù thuỷ ở Mỹ lựa chọn một nơi khá yên tĩnh, khá vắng, rất thích hợp để biến mất – là một nhà sách nhỏ, không có internet, chỉ bán sách và thức ăn nhanh, cửa thì dùng các loại bùa xem nhẹ, cho nên đừng nói là Muggle, ngay cả phù thuỷ cũng khó tìm đến, thậm chí còn cần người hướng dẫn.

"Ở đây." Harry bước đến quầy sách, lấy quyển thứ năm trên giá thứ ba trước mặt, tay nhấn vào nơi lồi lên ở đấy, sau đó vòng qua giá sách, đi đến giá thứ bảy, cũng là cái nằm sát tường trước mặt, rút đũa phép gõ lên kệ thứ ba, giá sách tách làm hai, lộ ra cửa lớn – đây là khu phố phù thuỷ Washington.

"Không hề sáng tạo." Harry bình luận, rồi đi vào, Snape ôm Prince cũng đi theo.

Ở thế giới phù thuỷ hai người đàn ông ôm đứa nhỏ cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên, thậm chí nếu đồng tính mà có con thì đồng nghĩa bạn đời đều rất mạnh, đối với phù thuỷ vẫn luôn tôn sùng kẻ mạnh mà nói chuyện này chỉ có thể khiến họ tôn kính và hâm mộ, không hề có gì mà không thoải mái.

"Đáng mừng nơi này không gọi là 'Wall Street!'" Harry bước vào cửa hàng bán đồ dùng trẻ em, điều này khiến tâm tình người không có hứng dạo phố – Snape lại giảm xuống một phần, nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận. Anh phải mau cùng Kẻ Được Chọn hoà hợp – Snape đã thu cái tôi lại rất nhiều, mà đấy là điều anh phải làm – đúng vậy, anh phải làm như thế. Thực ra, anh không thích đi theo bất kỳ kẻ nào, cho dù anh đã từng là gián điệp, lại còn là hai mang; anh cũng không thích ở bên cạnh một người khó nắm bắt, cho dù anh đối với người này cũng không phải không có cảm tình gì; thực ra... anh càng không thích Kẻ Được Chọn im lặng đến kỳ cục thế này, không cùng anh đối nghịch... nhưng tất cả việc này anh phải chấp nhận, hơn nữa còn phải nhanh chóng chấp nhận!

Đôi khi, anh cảm thấy bản thân kỳ lạ, rõ ràng không thích thì không nên nhận việc này, có lẽ là vì Prince, có lẽ... là do áy náy, có lẽ... do thói quen? Snape không thể phán đoán chính xác, cho nên anh đành dậm chân tại chỗ – không tiến, không lùi.

Trái ngược với rầu rĩ của Snape, ý nghĩ của Harry càng không giống hành động của cậu. Cậu muốn có người bên cạnh, nhưng cũng không muốn để người này tiếp cận quá gần mình... suy nghĩ thật quá kỳ lạ, thậm chí cả cậu cũng cảm thấy vậy, cho nên, Harry chỉ có thể thử lần lượt – hành vi như thế khiến cậu xấu hổ, nhưng không thể không làm, cậu phải thử, thử Snape đến giới hạn, rồi mới quyết định... giữ anh lại, hay... đuổi đi.

Chọn được mấy thứ thích hợp với Prince, Harry vừa tính trả, Snape đã lấy Galleons ra, khiến phục vụ nhìn họ cười ám muội.

"A!" Harry kêu lên rồi ôm Prince ra ngoài, cậu căn bản không biết rốt cuộc có gì buồn cười chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net