Chương 18: Bí mật hành động.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả hai người như đạt hiệp định đều không nhắc đến lần tranh cãi ấy.

Harry cứ như thế mỗi ngày ra ngoài, nhưng Snape không đi theo, anh ở trong phòng nghiên cứu quan hệ giữa ma tuý và độc dược, cũng đã có một số thành tựu, đồng thời đều đặn ghi chép.

Đương nhiên, Harry mỗi ngày đều tay không mà về – cậu cũng không phải chỉ cần giết một người là xong, mỗi khi sát hại một sinh mạng, cậu đều phải đem bản khế ước giữa mình với thần chết đánh một dấu, mà hiện tại chỉ còn ba cái – thực tế, cậu rất lo, nhưng sốt ruột cũng chẳng được gì.

Nửa tháng sau, Harry cuối cùng tìm được mục tiêu – là Garrett, tên này chỉ là thay người giúp việc, mà sau hắn là một tên sản xuất buôn bán ma tuý mới là mục tiêu để cậu xuống tay – đối với cậu mà nói, chỉ cần người này có chút ít hối lỗi, cậu sẽ không giết, làm gì có ai một lòng một dạ làm việc xấu? Cho nên cậu vẫn chưa xuống tay, mà cấp trên của Garrett lại khiến cậu tức giận, liền hạ quyết định.

Tuy nhiên Harry cũng biết, rất nhiều thứ cậu không ưa, nỗi tức tối, sự ác độc, nỗi căm ghét... nhưng cậu không có khả năng xoay chuyển mọi thứ. Thực ra, cậu chưa bao giờ là Kẻ Được Chọn, đúng không?

Vài ngày sau đó, cậu và Snape nói chuyện rất ít, nhưng bầu không khí giữa hai người có sự thay đổi, Harry không thể không thừa nhận, Snape hình như nhu hoà hơn... Mặc dù cậu không thể tìm ra ví dụ cụ thế, nhưng cảm giác không lừa người. Đối với phương diện tình cảm, Harry luôn nhạy cảm, cảm thấy có gì đó đang dần thay đổi.

Ở trong phòng kiểm tra lại súng đạn lần nữa – Harry đã quen thuộc – cậu lấy đũa phép của mình ra... thực ra, cây đũa phép này không phải là của cậu, nhưng hiện tại, nó chẳng những quen thuộc với cậu, mà còn vì cậu mà giết người...

"Chờ chút." Khi cậu chuẩn bị độn thổ thì Snape ngăn lại.

Cậu quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt có chút nghi ngờ và đề phòng. Nhưng Snape không tính cùng cậu tranh luận việc này, anh bắt lấy tay Harry, nghiêm túc nhìn cậu: "Tôi biết chỗ nào."

"Anh..." Harry sửng sốt, cậu không nghĩ Snape lại biết chỗ đó, đấy là nơi mà cậu mất hơn nửa tháng mới tìm thấy.

"Ngày đó, tôi không chỉ quan sát khu sản xuất ma tuý, cũng tiện thể thăm dò lai lịch của chúng." Snape thở dài, rất nhiều việc anh không thể không thoả hiệp với Kẻ Được Chọn, "Đi thôi."

Harry không nghĩ Snape lại xâm nhập triệt để như thể, càng không nghĩ anh giấu mình việc này, điều đó khiến cậu rất khó chịu, nhưng trước mắt không thể nổi nóng được, cậu quyết định chờ sau khi giải quyết xong tên trùm ma tuý kia xong sẽ tính hết với anh.

Hai người trước hết độn thổ đến Phố Tường, rồi thay đổi trang phục quyết đấu của phù thuỷ – trang phục này dù khác với Muggle nhưng cũng không quá mức bó chặt, rất hợp với việc "giết người cướp của", ban đầu Harry cũng không tính làm như thế, nhưng Snape kiên quyết, hơn nữa còn đặt trang phục luôn.

"Hình như anh... đã sớm dự liệu đến?" Harry theo thói quen cười nhếch, trang phục này đã lâu rồi cậu không mặc, nhưng dòng máu phù thuỷ khiến cậu rất nhanh quen thuộc, "Còn bây giờ?"

"Đi chỗ này." Snape nghiêm túc nói. Đúng vậy, vì cái gì không như vậy? Anh đề nghị, Kẻ Được Chọn đồng ý. Đây cũng không phải thói quen hay tin tưởng, mà... Kẻ Được Chọn cần một người giúp cậu lập kế hoạch giết người, mà so với anh ai thích hợp hơn chứ? Harry Potter không phải đứa ngốc, Snape lại càng không phải – cho đến bây giờ Slytherin đều hành động có mục đích, mà Gryffindor lại có thói quen giao những chuyện mình không quan tâm cho người khác còn bản thân chỉ lo đánh đấm, bởi vậy Snape rất hài long với tình hình bây giờ.

Cũng là độn thổ, lần này Harry để Snape mang theo – cậu không biết đích đến ở đâu, tự tiện di chuyển có thể khiến cậu đánh rơi bộ phận nào đó không chừng.

Đến nơi, Harry mới biết thì ra là biệt thự Wilson sinh sống. Ở lầu hai có năm phòng, trong đó có một phòng là Wilson ở, nhưng Snape đem cậu đến một phòng khác – đối diện với phòng Wilson.

Căn phòng không có người, Snape dễ dàng tến vào, mà Harry chỉ đi theo, đến khi tiến vào trong cậu mới ngây người – nơi này không giống nơi Muggle sinh sống, ngược lại... hình là chỗ ở phù thuỷ?! Đúng, quả thật là thế... bên góc tường còn vài cái vạc chưa rửa, vài áo choàng quăng trên salon, trên tường lại có ảnh chụp... là ảnh chụp có thể di chuyển... hơn nữa lại là người mà cậu biết – Soren!

Chuyện này... sao có thể?!

Quay đầu lại nhìn Snape, trong mắt Harry đầy ấp nghi ngờ, cậu muốn biết có chuyện gì.

"Đừng động." Snape nói nhỏ vào tai Harry, sau đó kéo cậu trốn vào tủ bên cạnh, dùng áo tàng hình phủ hai người lại, "Chờ chút."

"Làm..." Harry vừa mở miệng muốn hỏi, Snape liền bịt miệng cậu lại – ngay lúc đó, cửa, mở.

Soren bước vào, nhìn chung quanh, như đang tìm gì, sau đó lấy cái vạc trong góc đem đi. Cửa bị khoá lại, tiếng bước chân từ từ nhỏ dần đến khi im ắng, Harry lúc này mới hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Hắn ta đang nghiên cứu cách nào khiến ma tuý có tác dụng với phù thuỷ." Snape cười lạnh, "Nhưng đáng tiếc, hắn không thành công."

"Vì sao hắn..." Ngậm miệng, Harry cảm thấy đây là một câu hỏi ngu ngốc – đúng thế, vì cái gì? Không cần biết vì sao! Chỉ cần cậu biết có chuyện thế này là được, còn vì sao... thật sự không cần tìm hiểu.

"Đi thôi." Cũng may Soren không giỏi điều chế độc dược – thực tế chỉ cần là phù thuỷ đều nấu được độc dược, chẳng qua nấu ra loại gì thì không chắc, chính vì thế khi Soren muốn tự mình nghiên cứu thứ đồ chơi kia nhưng không được, nên mới không thể không đưa máu Harry cho Epson.

Rời khỏi phòng, Hary cùng Snape dễ dàng tìm thấy tầng hầm – có lẽ "hầm" là địa điểm mà xã hội đen rất thích? Âm u, lạnh, ẩm ướt... không ánh sáng.

Snape rõ ràng đã thăm dò đường đi chỗ này, kể cả hầm. Mỗi biệt thư đều có một lối đi, nhiều biệt thự kế nhau, tạo thành một khu vực phân chia lô hàng ma tuý dưới mặt đất, tất nhiên, nơi sản xuất cũng không phải ở đây, dù... ở đây có "công nghệ".

Mà Harry chỉ tìm ra nhân vật then chốt kia thôi, đương nhiên, hầm này cậu cũng phát hiện, nhưng không toàn diện – cậu không thể tin, trong quá trình nghiên cứu ma tuý Snape lại đồng thời làm được nhiều việc như thế. Mà sự thật khiến cậu không thể không tin, nếu điểm này không thể làm được, có lẽ Snape đã sớm bị Voldemort giết, Dumbledore cũng không thu được nhiều tin tức tình báo, cậu cũng... không thu được thắng lợi sau cùng.

Dọc theo đường đi trong tầng hầm khoảng năm phút, xuất hiện một ngã ba, Snape chỉ cậu hai hướng, một là thông đến biệt thự Garrett, còn cái kia Harry không rõ lắm.

"Ở đây, phòng thí nghiệm..." Cũng chỉ có Snape mới đặc biệt lưu ý đến chỗ này.

"Nhưng mà... những thứ ấy không phải từ..."

"Kia là nguyên liệu." Snape liền chỉ hướng khác cho Harry, "Ma tuý không có tác dụng với phù thuỷ, tôi nghĩ có liên quan đến pháp thuật."

Đường hầm cũng không u ám như tưởng tượng, Harry nghĩ nơi này được cải tạo không giống những đường hầm âm u lạnh lẽo, thậm chí còn có quạt gió, đương nhiên, hệ thống sưởi ấm dưới chân cũng không thể bỏ qua... Ở đây như một hành lang bình thường, thậm chí so với một số hàng lang dân dụng lại càng lắp đặt nhiều thiết bị tiện ích hơn.

Đối với phù thuỷ mà nói, không muốn người khác phát hiện thì chẳng ai tìm ra, mặc dù ở đây có một phù thuỷ tồn tại, nhưng Harry không cho rằng người đó là vấn đề, mà Snape dù cẩn thận nhưng không phải dạng người cẩn thận không có lý do, cho nên một đường này đi không lâu, rất nhanh, bọn họ đã đến phòng thí nghiệm.

"Soren, rốt cuộc mày muốn gì?!" Một giọng nói tức giận phát ra từ phòng thí nghiệm.

"Đương nhiên là chơi đùa thế nào." Giọng nói cà phất lất phơ của Soren khiến người khác hận không thể giẫm đạp tự tin của hắn, "Nên biết, Muggle luôn không thể hiểu được ưu thế của phù thuỷ, đúng không Lorint?"

"Soren, tao cảnh cáo mày!"

"Haiz! Coi như hết, đồng nghiệp à!" Soren chẳng có chút kính trọng nào với Lorint, mà Harry và Snape đều biết, Lorint là mục tiêu hôm nay của họ.

"Đồng nghiệp?!" Lorint hỏi ngược, tiếng súng nổ trong phòng thí nghiệm nhưng không hề có tiếng thét – đây là bình thường, dù sao Soren là một phù thuỷ trưởng thành, nếu ngay cả một "bùa hộ thân" cũng không biết dùng, thật là chuyện cười ngàn năm.

Quả nhiên, Soren không bị bắn, nhưng lại rất bực mình vì bị nổ súng: "Lorent, cậu muốn chọc giận tôi, đúng không?!"

Cái gì thế này?! Harry giương mắt nhìn Snape, mà Snape cũng cúi đầu nhìn cậu, hai người trao đổi ánh mắt, trong đấy ánh lên chữ "đáng đời". Sau đó cả hai ăn ý ếm cho bản thân một đống bùa tàng hình, rồi cẩn thận bước vào phòng nghiên cứu – a, bên trong như bị bão quét qua!

Dụng cụ trong phòng đều bị phá huỷ, vạc của Soren bị thủng một lỗ lớn, mà kẻ tên Lorent tức tối trừng hắn, hiển nhiên Soren không để vào mắt, hắn vung đũa phép làm loạn khắp nơi.

"Được rồi!" Lorent la lớn, đạn của hắn có cũng như không, "Tôi nói đủ rồi! Soren!"

"Tôi chỉ muốn cậu nhìn rõ sự thật, Lorent." Soren cất đũa phép, "Đối với tôi, mấy thứ này của cậu không dùng được, có trách thì trách bản thân cậu, là cậu chọc tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net