Chương 2: Vì Hogwart.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Là hiệu trưởng Hogwart, Snape phải tìm được kẽ hở trong khoảng thời gian điên cuồng này để lấy lại sức lực cùng thời gian để chỉnh đốn trường học – cũng may Harry Potter rời khỏi trường thì vẫn còn nhiều tên Slytherin năm cuối ở lại, anh viết ra nhiều tên trong Slytherin, chú thích rằng bọn chúng sẽ hợp tác với mình, trong đó có Malfoy, chuyện này rất tốt, anh thừa nhận.

Bởi vì rất nhiều học sinh hồi sinh, mọi người bắt đầu bận bịu xây dựng lại Hogwart, chuẩn bị một lần nữa trở lại lớp học. Thế giới này tựa hồ lại trở về quỹ đạo bình thường.

Malfoy nhỏ ngồi suy tư, những gì đã trải qua khiến cậu sợ hãi, nhưng hiện tại không chỉ còn mình bản thân nên tâm tình thật vui vẻ – Kẻ Được Chọn trước khi đi đã bắt tay hữu nghị với cậu, điều này khiến cậu kiêu ngạo.

"Malfoy!" Tên đầu đỏ nhà Gryffindor gọi cậu, khuôn mặt tàn nhang lộ vẻ xấu hổ, "Này... Sân Quidditch, có thể tìm vài người đến giúp không? Tôi muốn khôi phục lại nó, nhưng thật khó khăn, tôi nghĩ kí ức của Slytherin có thể giúp đỡ một phần được chứ?"

"Tất nhiên." Malfoy gật đầu, "Cậu có thể gọi tôi là Draco."

"A, cậu... cậu biết tên tôi là Ron không – ừm, tôi không thích cái tên Ronald cho lắm..." So với mái tóc khuôn mặt của cậu lại càng đỏ hơn.

Đúng vậy, chỉ khi trải qua chiến tranh, mới phát hiện ra rằng khoảng thời gian lúc trước trong trường thật ngu ngốc, hiện tại bọn họ chỉ còn một năm, chỉ có thể cố bù đắp một phần tiếc nuối cho bản thân. Đi qua dãy hành lang trường học, ở mỗi góc, đều có thể thấy học sinh của bốn nhà đang giúp đỡ nhau.

Lần đầu tiên Snape không lướt như bay trên hành lang, anh chậm rãi bước đi, mong muốn thời gian có thể dừng vào lúc này, không mâu thuẫn cũng không gây sự, cả bốn nhà đều mang cảm giác như khi trường vừa mới thành lập xưa kia, mọi người đều là bạn tốt, cùng nhau làm việc, tất cả vì Hogwart. Những gì chiến tranh mang đến, ngoài tai ương, còn có cả khung cảnh chung sống hòa bình có một không hai này.

Dọc theo hành lang, những nhân vật trong các bức họa cũng bắt đầu giao tiếp với nhau, bọn họ xì xào bàn tán – ban đầu là người trong tranh nhà Gryffindor bước vào tranh nhà Slytherin, sau đó các linh hồn nhà Slytherin bàn luận gì đó với linh hồn nhà Gryffindor, cho dù là hồn ma, tất cả đều xóa bỏ ngăn cách. Hogwart không có ngăn cách, đấy mới chân chính là Hogwart.

Dùng chân đo chiều dài hành lang, áo choàng của Snape không ngừng tạo ra những gợn sóng màu đen liên tiếp, thế nhưng không còn âm u, mà trái lại mang khí thế anh dũng, đúng vậy, anh là anh hùng, dùng một dạng phương thức khác thường bảo vệ Hogwart, cho nên Hogwart mới chấp nhận anh, đúng không?

Học sinh nhìn bóng dáng hiệu trưởng thở dài một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục công việc. Bọn họ từ chối đề nghị của Bộ Pháp thuật, từ chối những tinh anh Bộ Pháp thuật đưa đến, vì họ muốn dùng đôi bàn tay này một lần nữa xây dựng lại Hogwart của bọn họ, mà người do Bộ đưa tới... hình như không tốt lắm. Có điều may mắn là Bộ cung cấp chi phí cùng vật liệu sửa chữa, cái này giúp mọi người rất nhiều.

Lẽ ra học sinh năm cuối đã có thể tốt nghiệp, nhưng cả năm học gần như bị bỏ trắng, cho nên Hogwart giữ họ lại – tóc đỏ Weasley điềm tĩnh hơn trước, còn cô nàng biết tuốt trở nên chững chạc và mạnh mẽ hơn nhiều, tên ngốc nghếch sát thủ vạc nổ hình như thông minh lên không ít... Tất cả đều rất tốt, học sinh nhà Gryffindor thuộc phái hành động, thế nhưng không thể không nói đầu óc của họ thật quá khô ráp lại hay xúc động, dẫn đến xem nhẹ nhiều chi tiết hay tổng thể rất nhiều chuyện, việc này có Slytherin bổ sung cho họ... Chỉ là... bên trong Gryffindor hiện tại, thiếu đi người đầu óc lỗ mãng bậc nhất kia...

Snape thở dài nặng nề, anh biết cái tên khiến anh phiền toái nhất không liên hệ với bất kì ai, kể cả hai người bạn tốt nhất – Weasley cùng Ganger. Vì Kẻ Được Chọn không liên lạc với bạn bè, chuyện này khiến Snape cảm thấy không bình thường, thậm chí có chút nóng nảy.

Hậu chiến, vật liệu thiếu hụt, nhưng cuộc sống cũng không đến nỗi, cho nên nhiều người tự giác tiết kiệm sau đó quyên góp cho Hogwart, đối với bọn họ, đây chính là mái ấm vĩnh hằng. Vết tích pháp thuật hắc ám trải dài trong lâu đài, trừ bỏ thời gian tự chữa cũng chỉ có mình ra tay giúp đỡ thôi.

Kỳ thực Snape cũng không hiểu vì sao mình nhất định phải tìm ra Kẻ Được Chọn, anh nghĩ chính mình đã làm những gì cần hoàn thành, đáng lý ra anh đã chết, nhưng sự thật thì không phải thế, hay nên nói anh đột nhiên sống lại, mà tại khoảng thời gian này... tất cả đều xa lạ đối với anh. E rằng chỉ có Kẻ Được Chọn mới giúp xua đuổi cảm giác xa lạ này đi chăng?

Trên thực tế, một con người dùng nửa đời để bảo vệ người khác, thì dù có hận cậu, nhưng cũng không phủ định được vị trí đặc thù của cậu trong lòng mình, mà tình huống hiện tại Snape cũng không hận Harry.

Đúng vậy, anh không hận cậu. Nếu ngay cả tên Potter kia cũng có thể chung sống hòa bình, anh không nghĩ bản thân cần tìm lí do gây hấn với Kẻ Được Chọn phiền phức kia. Nhưng mà, anh phải tìm được Harry Potter.

Không phải Snape không tìm được lí do để tìm Harry, mà ngược lại, anh cũng rất nóng lòng muốn biết Kẻ Được Chọn làm thế nào kích hoạt Bảo bối Tử thần – hay nói đúng hơn, rốt cuộc cậu đã kí kết loại khế ước nào cùng Tử thần mà khiến mọi người sống lại.

Có lẽ do đã quan tâm cho Kẻ Được Chọn rất lâu, cho nên khi cuộc đời Snape một khi không có Kẻ Được Chọn, anh tựa như không biết mỗi ngày phải trải qua như thế nào, mà đó chính là lí do anh phải tìm ra Kẻ Được Chọn.

Không ai tình nguyện đi lang thang trong hành lang khiến thú vui cuối cùng cũng biến mất. Có lẽ không chỉ là niềm vui... Snape nghĩ như vậy, mặc dù anh tin rằng nhóc con Potter kia và anh không thể hòa hợp mà anh chung sống với nhóc con Potter cũng chẳng được, nhưng chuyện này không gây trở ngại anh cùng tìm hiểu tâm tình của Kẻ Được Chọn.

Severus Snape không tìm thấy phần kí ức của bản thân trong Chậu Tưởng Ký của Dumbledore, nhưng lại phát hiện ra kí ức của Kẻ Được Chọn, anh đã quyết định phải tìm ra cậu, có lẽ... anh sẽ cân nhắc nên ném vài lời nguyền hắc ám, có lẽ anh sẽ thấy bản thân mình tức tối cùng rít gào, nhưng không sao cả, Snape nghĩ, sau khi anh nhìn thấy cuộc sống của Harry Potter thông qua phần kí ức này... Anh cảm thấy chính mình cần chịu một phần trách nhiệm rất lớn, cho nên, anh phải đem Harry Potter nguyên vẹn trở về, đưa cậu về với cha mẹ.

Thực tế phần kí ức này Snape đã xem qua một ít khi chỉ dạy cậu Bế quan Bí thuật, thế nhưng một ít lặt vặt không liên tiếp này lại khắc rõ cuộc sống của cậu khiến người khác dễ sinh đồng cảm. Snape nghĩ, anh đồng tình với Harry, nhưng chưa chắc cậu cần anh đồng tình. Nó mâu thuẫn, nhưng lại không mâu thuẫn.

Thực ra, khi anh xem trong kí ức Harry Potter tên Muggle ngu xuẩn đối xử tồi tệ với Kẻ Được Chọn tới mức nào, anh nghĩ đến bản thân, mình sẽ làm gì? Snape không muốn tiếp tục suy tư, bởi vì anh cảm giác mình không có tư cách suy xét.

Có lẽ, Kẻ Được Chọn đúng là Kẻ Được Chọn. Thực ra đối với Snape mà nói, anh vẫn cho rằng Kẻ Được Chọn nhát gan dựa vào may mắn trời sinh mà chống đỡ trở thành Kẻ Được Chọn, nhưng anh sai rồi, sai vô cùng.

"Hiệu trưởng, cái này để ở đâu ạ?" Một nam sinh Ravenclaw ôm một bức tranh thật lớn đến hỏi anh. Bức tranh vẽ lại cảnh quyết đấu giữa Kẻ Được Chọn và Chúa tể Hắc ám, người bên trong không hề động đậy, hiển nhiên, Kẻ Được Chọn vẫn còn sống mà Chúa tể Hắc ám... chắc tên này cũng chẳng muốn được vẽ.

"Mặt tường cổng chính hội trường." Nếu là kỉ niệm, vậy để mọi người đều nhìn thấy đi, anh nghĩ, sau đó trở về phòng làm việc – phòng làm việc của Dumbledore anh không muốn dùng, cảm giác ánh sáng bao quanh không hợp với anh, cho nên anh vẫn ở trong hầm, hầm âm u lạnh lẽo mới là chỗ của bản thân anh.

Trong hầm chỉ có thêm Chậu Tưởng Ký của Dumbledore, đồ vật này thật ra rất quý giá, nhưng đều do hiệu trưởng Hogwart truyền thừa qua các đời, cho nên anh mới có thể đem nó đi, để trong hầm của mình. Lần thứ hai cảm nhận sự hoa mắt, chóng mặt, ý thức đã tiến vào Chậu Tưởng Ký rồi.

Harry năm tuổi cô đơn nhìn Dudley chạy xe mới, nhìn một lúc liền bị đám trẻ con phát hiện ra, Dudley la lên, ngay sau đó là Petunia chạy đến bắt cậu vào vườn nhổ cỏ – nắng gắt trên đỉnh đầu, đứa nhỏ năm tuổi dưới trời nắng mồ hôi như mưa, mỗi ngụm nước đều thật xa xỉ...

Harry sáu tuổi trong đêm Giáng sinh ôm đầu gối nấp một bên, nhưng mà Vernon Dursley không định buông tha cậu, ông rít gào bắt cậu làm ngựa cho Dudley cưỡi, mà thân thể Harry quá nhỏ, ngay khi Dudley ngồi lên, cậu liền té xuống, thế là nghênh đón cậu chính là một trận đấm đá của Dudley, để lại trên vai Harry vài vết bầm...

Harry bảy tuổi trong lớp trả lời câu hỏi của thầy giáo, sau đó bị đám bạn Dudley chặn đường, lôi cậu đi đánh, cảnh cáo cậu đừng ra vẻ thông minh...

Harry tám tuổi đã gánh gần hết việc nhà của gia đình Dudley, tuy rằng không phải tất cả, bởi vì có vài việc cậu không làm được... Trứng chiên khét, cậu chịu một ly ca phê nóng Dudley thuận tay đổ trúng...

Harry chín tuổi bị chó rượt chay khắp nơi, nhưng không ai chịu ra giúp cậu, cả nhà Dursley cười ha ha nhìn cậu bị rượt , bọn họ cảm thấy thật thú vị, nhưng mà Harry đã sợ sắp khóc...

Harry mười tuổi thân hình như đứa trẻ lên tám, cậu chưa bao giờ được chăm lo cũng chẳng bao giờ được ăn no, cậu khát vọng tình thân cũng như tình bạn, nhưng không ai thèm quan tâm đến cậu, cho nên cậu tự tạo cho mình một người bạn, gọi là "Allan", có chuyện gì cậu cũng kể cho Allan, nhưng thật ra, tất cả đều chỉ là ảo tưởng của chính mình...

Harry mười một tuổi trong ngôi nhà gỗ giữa hồ lần đầu tiên cùng người khác đón sinh nhật cùng mình, rồi sau đó cả thế giới của cậu thay đổi, cậu trở thành Kẻ Được Chọn... Thế là Allan được cậu chôn ở đáy lòng, rồi cậu cũng quen được nhiều người bạn, cậu vui sướng hạnh phúc nhưng cậu cũng rất sợ hãi... Bởi vì sợ hãi, nên cậu hi vọng mọi người đều thân thiện với mình...

Harry mười hai tuổi...

...

"Giáo sư, thầy là phù thủy duy nhất khiến con phẫn nộ, thật sự."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net