Chương 21: Mơ cùng thật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chiến tranh, có rất nhiều người chết đi.

Phải kìm nén tiếng khóc, không phải không đau khổ, mà ngược lại, chính vì quá đau đến mức phải kìm nén tiếng khóc bản thân... bởi vì, so với nỗi đau của bản thân, còn rất nhiều người... không, không phải vì lý do đó, đơn giản chỉ vì khóc không nổi... nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nghẹn ngào chỉ quanh quẩn trong cổ họng, đôi khi, càng đè nén càng khiến con người thống khổ – cho dù không khóc oà lên.

Harry chết lặng đi trước, Ron bên cạnh cậu, Hermione quan sát xung quanh, bỗng, Ron thét to chạy nhanh về phía đám người đằng trước. Harry nhìn thấy cậu chạy nhanh về phía tóc đỏ đang nằm trên mặt đất, nhiều người quỳ chung quanh, Molly, Ginny, Bil... một người trong anh em sinh đôi... người chết là... người kia? Cho đến bây giờ cậu chưa bao giờ nghĩ nhà Weasley sẽ có người chết, cũng không dám nghĩ... cho dù là khi Hedwig chết cậu cũng không dám nhớ lại, nhưng hiện tại... cậu đang tự mắt nhìn thấy cảnh này.

Bỗng nhiên, Harry cảm thấy trời đất quay cuồng, cậu muốn hét, hét thật lớn lên, để người khác đánh cậu một trận – đúng, những người này chết đi, tất cả đều không phải là do cậu sao? A, không, còn có Voldemort, còn có hắn! Là do hai người đã tạo ra bi kịch này – thực tế, chỉ cần hai người trực tiếp quyết đấu là được, vì cái gì làm liên luỵ đến nhiều người như thế?!

Cái chết và chiến tranh, luôn cùng nhau tồn tại, thế nhưng còn chữa trị và sự sống, vĩnh viễn chậm hơn đôi song sinh không kịp hưởng tuổi già.

"Harry..." Hermione đứng đằng sau, không biết phải an ủi cậu thế nào. Cậu quay đầu cố tìm hình bóng quen thuộc trong đám người, nhưng... rốt cuộc còn bao nhiêu người?

Cỗ thi thể nằm trong Lều Hét đã mất đi độ ấm, mà vị thầy tốt bạn hiền – Remus, lại cùng vợ thầy – Tonks, hai người ngủ trên mặt đất lạnh lẽo – vĩnh viễn.

Harry có thể nói cậu không cần người khác, cậu thậm chí có thể ích kỷ mà nói không cần bất kỳ ai, nhưng không thể lừa dối tình cảm bản thân – cậu quan tâm họ, cho dù là Slytherin, đấy là bạn học của cậu! Thậm chí... kể cả Peter – tên phản bội... đã bị bàn tay Voldemort ban cho bóp chết, cho dù, hắn từng vì người này mà sống chui nhủi trong lòng đất.

Không! Không một ai phải sống cô đơn dưới lớp đất sâu – không một ai!

Harry rút đũa phép, cậu quan sát nó, nhìn hai món Bảo bối Tử thần trên tay – cho dù trước mặt bạn bè cậu đã bẻ gẫy nó, nhưng điều ấy không chứng minh cậu mong chờ kỳ tích, cho nên khi cậu khoác Áo Tàng Hình đi tìm viên đá phục sinh thì Đũa phép Cơm nguội bị bẻ gẫy kia... khiến cậu bất ngờ, nó đã tự liền lại! Cậu nhớ mình đã bẻ gẫy nó rồi mà! Có lẽ... thật sự có kỳ tích xuất hiện?

Tay cậu vuốt dọc đũa phép. Có lẽ cậu sẽ tìm được mối liên hệ giữa ba vật này... có lẽ là không, nhưng, cậu muốn thử – Dumbledore từng nói ai chiếm được ba thứ sẽ là chủ nhân Thần Chết, nhưng cậu không cần, chỉ cần... có thể từ Thần Chết cứu sống mọi người... hoặc, cho cậu một giấc mơ đẹp cũng không sao...

Mơ... nếu là mơ... cậu nguyện không tỉnh lại...

"Harry... Harry!" Giọng nói như tơ có chút gấp gáp, có chút quen thuộc, cũng khiến người yên tâm... thật tốt! "Harry! Tỉnh tỉnh! Nếu cậu không tỉnh tôi không ngại quăng cậu vào bồn tắm đâu!" Trên người có chút lạnh, rồi... "Aguamenti!"

"A a!" Harry không thể không mở mắt, sau đó, cậu phát hiện trên người không mảnh vải che thân, chăn cũng bị kéo sang một bên, mà trên đầu... đang có nước chảy xuống! Thế là, phần ký ức tối qua cuồn cuộn chảy về... dưới ánh nhìn soi mói của người kia, cả người Kẻ Được Chọn bắt đầu đỏ lên... cậu mở to đôi mắt xanh lục trừng kẻ chủ mưu, nhưng đáng tiếc, hiệu quả không như mong đợi.

"Hình như Kẻ Được Chọn rất... thích?" Snape lược bớt từ, nhưng Harry không phải đứa ngốc, cậu đương nhiên biết anh bỏ cái gì – quan sát cậu từ trên xuống dưới không hề che dấu mà tối qua... cậu chỉ biết bản thân mệt đến ngủ mê, cho nên... đỏ mặt, cố sức trừng Snape. Nhưng tất nhiên không tạo thành thương tổn gì cho bậc thầy độc dược.

"Vậy tôi có thể nhờ vị giáo sư độc dược vĩ đại lấy một bộ quần áo hay không?" Vừa mở miệng, Harry liền ý thức được giọng nói của mình quá đáng sợ – được rồi, tối qua cậu không kêu quá to, nhưng cổ họng vẫn khá khó chịu, "Hay tôi có thể hiểu đây là... sở thích của anh?" Con mắt đảo quanh, "Xem này... Anh thấy tình huống bây giờ của tôi đi?"

A! Tốt! Snape nhếch mép. Đúng! Thật tốt! Anh có thể hiểu được nguyên nhân lúc trước Kẻ Được Chọn nóng nảy hoàn toàn là do chưa thoả mãn không?

Ôm Kẻ Được Chọn từ trên giường, động tác Snape không thể nói là dịu dàng nhưng cũng có để ý, không cố ý khiến cậu khó xử – tốt lắm, mặc dù cảm thấy không tự nhiên, nhưng Harry cũng không vì thế mà từ chối... ừm... giúp đỡ. Được rồi, giúp đỡ gì đấy thật kỳ lạ, nhưng xác thật là giúp đỡ, đúng không?

Tắm rửa sạch sẽ cho Kẻ Được Chọn, Snape lại cho cậu dùng thuốc tốt nhất, toàn bộ Harry không cần tự làm – đối với một người đàn ông trưởng thành, cùng người ta lăn lộn cả đêm rồi khách sáo cám ơn các loại gì đấy, cũng thật khiến người ta ngán ngẩm. Harry không cảm thấy bản thân mình là dạng khiến người ta chán ngán, cho nên cậu rất tự nhiên nhận lấy độc dược mà Snape đưa cho uống hết – hương vị, sao có thể?! Cậu kinh ngạc liếc nhìn Snape – tuy rằng cơ thể đã khôi phục nhưng hoạt động vẫn còn chút ê ẩm, nhưng cũng không đến nỗi – mở tủ tìm quần áo, bắt đầu mặc vào.

"Soren kia, bây giờ hắn ở đâu?" Mặc xong sơ mi, bên ngoài có thể mặc thêm áo khoác đơn giản, hay ... áo choàng chiến đấu? Cậu không xác định lắm, xoay người cầm hai bộ trên tay xem xét.

"Đã trốn." Snape chỉ lên mấy quả cầu thuỷ tinh trên bàn, Harry luôn lấy khăn trải bàn che mấy thứ này lại, bằng không cậu lại nhớ đến giáo sư Trelawney.

"A! Garrett kìa, anh xem!" Harry nhìn vào một quả – những quả cầu này đều hiển thị hình ảnh những người bọn họ đã hạ lời nguyền kiểm tra và truy lùng – Garrett, Soren, Wilson, Newland, đều không có ngoại lệ.

Lúc này, trong quả cầu truy tìm Garrett, hình ảnh của hắn ở trung tâm – dù không tiếng động, nhưng không cần nghe cũng thấy được hắn đang làm gì. Quả thật, ngay khi nghe tin cấp trên chết, Garrett đang gói ghém tàn cục, đương nhiên cũng không phải tàn cục gì lớn lao, chỉ cần hắn tiếp nhận mọi thứ, trở thành boss mới, mà thực tế, ban đầu hắn đã đứng thứ hai rồi.

Garrett cho người đem ma tuý trong phòng nghiên cứu chuyển ra ngoài, nhưng cũng không rõ chuyển đi đâu, hắn cho rất nhiều người mà mình đã huấn luyện mang những thứ này đi, có cả những đứa trẻ! Lúc này, hắn đang nói chuyện với họ, sau đó chỉ một người trong đám bước lên, đem viên thuốc ma tuý nhỏ như ngón tay nuốt vào, mà mỗi người nuốt vào cũng không ít.

"Thật..." Harry run rẩy khép mắt, cậu không biết đây là tàn nhẫn hay là gì nữa.

"Những người đó cần tiền, mà đây là cách kiếm tiền nhanh nhất." Snape chỉ vào một quả cầu khác, hình ảnh bên trong là Soren – tên này đang ở bên trong quán bar, "Cậu tính thế nào?"

"Tôi... tôi không biết." Harry thất bại ngồi xuống, phát hiện trên ghế đã xuất hiện một miếng lót mềm mại, tâm tình cậu tốt lên một chút, "Tôi không biết làm thế nào... thực ra... tôi không hiểu vì sao hắn lại ở cạnh Lorent! A! Một phù thuỷ!" Nếu vì tiền, cậu thật không thể giải thích vì sao một phù thuỷ mà lại... được rồi, ít nhất cậu đã gặp phù thuỷ, cho dù xuất thân từ Muggle cũng cảm giác mình hơn người mà không muốn hợp tác với Muggle một số chuyện – liên quan đến tội phạm hay những gì không đặc biệt, một "Obliviate" là xong. Mà Soren này – a, nghe đâu còn là máu trong?! Cái này... thật đáng sợ!

"Hay là, cậu tính tha cho hắn?" Snape lạnh lùng hừ một tiếng, "Tôi cho rằng cậu sẽ không vì đối phương là phù thuỷ mà nhân từ chứ?"

"Không... không phải..." Harry lắc đầu.

"Tốt lắm." Khuôn mặt Snape vẫn âm trầm như cũ, "Tôi sẽ đi bắt hắn."

"Tôi đi." Harry cũng không cảm thấy đây là nhiệm vụ của Snape, thực tế đây là trách nhiệm của bản thân.

"Cậu phải tự mình ra tay?"

"Cái gì?"

"Tôi muốn nói, khi giết người, phải chính bản thân cậu ra tay?" Snape thở dài, dường như không quá hy vọng vào phản ứng chậm chạp của Kẻ Được Chọn, "Tôi không muốn mỗi lần... cậu giết người, lại bị coi như vật an ủi, cứ thế bị cậu vắt kiệt."

"Này! Anh... anh..." Lời nói của Snape khiến cậu đỏ mặt, Harry cảm thấy người này thật quá ác độc – thế nhưng cậu không có cách nào phản bác được! Chuyện này thật...! Harry giật giật môi, cuối cùng đành từ bỏ ý tưởng đấu võ mồm – cậu đấu không lại lão mắc dịch này, cậu đương nhiên biết điều này, đã biết từ rất lâu!

Kẻ Được Chọn tức giận quăng quần áo trong tay, xoay người cầm áo khoác da đi ra: "Tôi rất muốn xem tên kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì, muốn gì ở tôi – Legilimens tên Lorent kia hoàn toàn không có tác dụng! Được rồi, giờ tôi ra ngoài, Snape, anh tính làm gì? Chờ trong phòng? Hay ra ngoài? Prince có lẽ cần được tắm nắng đấy!" Chưa nói xong, cậu đã nhanh chóng chạy ra ngoài – cho dù thân thể không thoải mái cũng không sao, cậu không muốn để Snape bắt lỗi trong lời nói hay nhược điểm nào đó của bản thân! A! Thật chịu không nổi người này mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net