Chương 23: Trở lại Anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Snape xuất hiện khiến ảo tưởng của Soren vỡ tan – hắn vẫn mong không phải là Snape ở Anh, nhưng đáng tiếc, sự thật là sự thật. Ảnh của Snape trên tạp chí độc dược cũng không ít, hơn nữa khi hắn nghiên cứu về ma tuý cũng mua về vài tờ... Hắn chết đứng nhìn Snape đang ôm đứa trẻ trên tay, sợ bản thân sẽ bỏ qua động tác nào – có lẽ, tiếp theo là một "Avada Kedavra", nên hắn không thể mạo hiểm, mà hắn cũng không dám! Lúc này, Soren chỉ có thể cố gắng khiến bản thân có vẻ vô hại, ngay cả chớp mắt cũng không.

Bậc thầy độc dược bước đến nhét đứa nhỏ vào tay Kẻ Được Chọn, rồi từ từ đi đến trước mặt Soren đánh giá hắn.

Ngay lúc đó, Soren có cảm giác kỳ lạ. Đầu óc quay cuồng, dạ dày cuộn lên, trước mặt xuất hiện vài khung cảnh, quan trọng, không quan trọng... Đủ các thứ, kể cả bữa sáng... Không, không đúng! Soren muốn giãy dụa, nhưng hắn không tài nào động đậy được! Bởi vì thân thể hoá đá, nói cũng không được, cho nên cũng không thể dùng lời nguyền ngăn chặn cảm giác đầu óc bị lục lọi – Soren có cảm giác đầu óc mình bị người khác đem đi, không chỉ dạ dày khó chịu, đầu óc không chỗ nào mà "không đau khổ"!

Đây là "Chiết tâm Trí thuật".

Harry hiểu rõ tác dụng cũng như cảm giác khó chịu mà nó đem lại, nhưng cậu không ngăn Snape, bởi vì cậu cũng muốn biết ý nghĩ của Soren.

Khoảng một giờ sau, Snape mới tha cho Soren, ngay lập tức cho hắn một lời nguyền hôn mê, lại nhanh chóng ếm thêm vài lời nguyền lên người này, cuối cùng mới cho hắn uống một bình độc dược.

"Thế nào?" Nhìn động tác nhanh lẹ của anh, Harry không thể tin vào mắt mình – ra tay lưu loát, thật quá trôi chảy!

"Quay về ngay." Snape nhìn cậu, "Vấn đề rất phiền phức."

"Đúng, lẽ ra vấn đề chỉ là nơi sản xuất ma tuý này, nhưng thực tế không chỉ thế." Snape nhíu mày, tay anh vuốt dọc đũa phép, đôi mắt đen ánh lên tia chán ghét cùng giận dữ, "Tôi nhìn thấy một số tin tức quan trọng, Harry, theo tôi quay về, trở lại Anh – tôi nghĩ, bây giờ cần cậu."

Bị tiếng kêu "Harry" doạ giật mình, Kẻ Được Chọn mở to mắt nhìn Snape, sợ người này sẽ biến thành người khác – nhưng sẽ không như thế, Harry biết, Snape không thể bị giả mạo, cho dù anh... giả vờ hoà nhã, nhưng không có nghĩa là một phù thuỷ ôn hoà.

"Lo lắng cái gì! Còn không lo dọn dẹp!" Snape vung đũa, chỉ huy đống hành lý của mình di chuyển, "Winch, gói ghém tất cả, ngay bây giờ – nhanh!"

"Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì!" Harry đè đũa phép của Snape lại, "Anh biết tôi không thể quay về... không thể nào quay về!" cổ cậu nghẹn lại, nhưng la hét như thế cũng không có tác dụng với xà vương. Vì Snape liền hoá đá Harry, khiến cậu thành thật ngồi trên ghế nhìn Winch gói ghém tất cả – trong nháy mắt, cả phòng đều trống rỗng.

Cảm giác thật khó chịu! Harry tức giận trừng Snape – cũng may anh chỉ hoá đá tay mà không phải là cả người cậu, nhưng dù thế cũng không hề thoải mái, cổ lắc đầu lắc, nhưng ở vai lại không thể, cảm giác này... thật xui xẻo!

Nhìn Kẻ Được Chọn oán niệm, tâm tình Snape tốt hơn một ít, anh nhét Soren vào túi không gian, cũng may đối với độc dược bản thân anh tự tin 100% có thừa, cho nên cũng không sợ người này đột nhiên tỉnh lại – tốt! Bậc thầy độc dược nhìn căn phòng trống rỗng, rồi nhổ một cọng tóc của Harry cho vào thuốc Đa dịch.

"A! Đủ!" Harry trợn to hai mắt, "Snape, đây gọi là bắt cóc!"

"Cậu phải theo tôi quay về." Không thèm tranh luận cùng Kẻ Được Chọn, bậc thầy độc dược uống thuốc Đa dịch biến thành Harry, "Bây giờ, cậu nên nghỉ ngơi một chút, Harry, cậu phải theo tôi quay về – tin tôi."

Tin tôi... tin tưởng...

Những từ này khiến Harry kinh hoàng, cậu sợ hãi – không thể không sợ hãi! Cậu tất nhiên sợ việc này!

Cả thế giới, không ai tin cậu... mọi người đều nghĩ cậu là kẻ điên, muốn danh tiếng đến phát điên... bọn họ không muốn tin "Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy" đã trở lại... cho nên cậu bị cô lập... chỉ có một người duy nhất là không như thế... Nhưng lại không khác gì đang chế nhạo cậu! Cậu từ chối "lòng tốt" đó, cậu ác ý xem thường sự tin tưởng của người này... để rồi... cuối cùng dùng sự tự cao tự đại của bản thân hại chết anh... Harry nhắm mắt, cậu không muốn nhìn Snape – đôi mắt đen tuyền đó khiến cậu nhớ đến hình ảnh ngày hôm ấy trong Lều Hét... "Look at me..." câu nói là ác mộng, mà đồng thời, sự không tin tưởng có phải thường là khởi điểm của ác mộng?

Cảm giác áy náy khiến Harry chợt cảm thấy chịu thua, mà trong khoảnh khắc này, Snape rời khỏi phòng, khi anh quay lại thì Charles cũng vào cùng, hai người tính toán tiền thuê nhà các thứ, mà Harry bên cạnh bị ếm bùa Xem nhẹ, Charles không chú ý đến – cả Winch cùng Prince.

Mọi thứ giải quyết xong xuôi – ít nhất là Snape nghĩ thế, anh đơn giản dùng bùa mê hoặc khiến mọi người nghĩ "Daniel" và thầy giáo của mình rời khỏi đây, mà đồng thời, Snape cũng để Winch dẫn Harry, mình ôm Prince, trải qua ba lần Độn thổ, trở về Anh.

Vừa đến nơi, Snape cũng không nghỉ ngơi, trực tiếp túm Kẻ Được Chọn đến thung lũng Godric nơi Dumbledore đang ẩn cư – sự tình thật quá phiền phức.

Sự tình phiền phức lần này không chỉ liên luỵ Harry hay Snape, mà là cả thế giới phù thuỷ – nói đúng hơn là ở khu vực châu Âu này. Lúc trước Snape cũng nghĩ có gì đấy, nhưng không quan tâm đến, thậm chí khi anh một mình đến Mỹ thì gần như cũng không liên hệ gì với Anh, nhưng hiện tại, anh đã biết vấn đề ở đâu rồi.

Rõ ràng, Soren là nhân tố quan trọng, nhưng không phải người thao túng mọi thứ, sau khi Snape phát hiện ra sẽ không thể không lôi Harry từ nước Mỹ trở về, nhưng trên thực tế anh cũng không quá quan tâm đến vấn đề này mà trực tiếp quy kết vào mình – nếu việc này xảy ra ở quá khứ, anh tất nhiên sẽ nhận thấy được vấn đề trong đấy, nhưng hiện tại... anh chẳng những không thấy, thậm chí... Merlin ơi! Bậc thầy độc dược day thái dương, dùng đũa phép rút ra ký ức bản thân bỏ vào Chậu Tưởng Ký.

Dumbledore nghiêm túc giải trừ cho Harry, bên cạnh, Grindelwald nhíu mày, nhìn xung quanh Dumbledore – tốt, bốn người cùng nhau tiến vào Chậu Tưởng Ký, mà Snape, lúc này đang giải thích mọi chuyện.

"Đầu tiên từ Epson tôi lấy được một lọ máu." Snape cho mọi người thấy đoạn ký ức ấy, "Tôi cho đó là bình thuờng, quả thật, hắn bình thường cũng đưa tôi nghiên cứu vài thứ, nhưng tôi quên mất một chuyện – khi tôi phát giác bình máu này là của ai – đầu tiên, là một bậc thầy độc dược, cho dù trình độ có hơi kém, thì luôn hứng thú với nghiên cứu, mà Epson... hình như lại không hứng thú lắm về việc lọ máu có thể miễn dịch với Tình Dược... Tôi xem nhẹ điểm này, mà máu phù thuỷ có thể miễn dịch với Tình Dược chỉ có thể là trong thời gian mang thai mà thôi."

Harry bên cạnh đã đỏ mặt, cố gắng khiến bản thân tập trung vào lời nói của Snape.

"Vậy nói đúng là... Epson có khả năng biết đây là máu Harry?" Dumbledore nhanh chóng bắt được trọng điểm, "Hay nên nói lọ máu này còn có thể giúp hắn... tôi nói đúng chứ?"

"Chính xác."Snape kéo đến phần ký ức của Soren, "Rõ ràng, Epson biết Daniel chính là Harry."

"Epson... hình như không có thực lực lắm..."Cựu Chúa tể Hắc ám suy nghĩ, ông có tìm hiểu một ít về gia tộc này.

Snape không trả lời, tiếp tục công việc: "Soren ở thế giới Muggle giúp đỡ việc buôn bán ma tuý cùng nghiên cứu khả năng khiến ma tuý có tác dụng với phù thuỷ nhưng không được – mà hiểu biết của Soren đối với độc dược lại không thể nghiên cứu một mình, cho nên tôi cho rằng – là Epson giúp đỡ hắn, mà thực tế, đấy là phòng nghiên cứu của Epson." Nói đến đây, anh lạnh lùng hừ một tiếng, "Quỷ khổng lồ không não vĩnh viễn không có phương pháp đề cao chỉ số thông minh, thật quá đáng tiếc."

"Vấn đề này... tại sao lại ở trên người Epson?!" Cuối cùng cũng tránh được chủ đề khi nãy, Harry lúc này mới lên tiếng.

"Cũng như Hiệp hội Độc dược, tôi nghĩ, dựa vào báo cáo nghiên cứu của Epson khi gửi lên Hiệp hội Độc dược... hoàn toàn có thể thấy người này bản thân có chút bệnh ám ảnh về độc dược, điểm này rất kì lạ, nhưng nếu liên hệ với Soren, liền thấy rất bình thường, đúng không?"

Ngay sau đó, Snape cho mọi người xem khung cảnh Soren gặp Harry lần đầu tiên – chỉ là cuộc chạm mặt bình thường, có thể nói có chút cảm tình nhưng tuyệt không phải nhất kiến chung tình, mà lần thứ hai gặp ở quán bar, thậm chí... biểu hiện sau đó, thật kỳ quái!

"Cái này... chẳng lẽ..." Grindelwald sờ cằm.

"Đúng." Snape tiếp tục nói, "Đúng. Nếu Epson biết rõ Daniel chính là Harry, hắn muốn để Soren giam chân Harry, muốn cậu gặp phiền phức, cho nên, hắn cho Soren dùng Tình Dược liều nhẹ, nhưng bên trong có thêm tinh dầu bạc hà tươi và lá lang độc thảo, liền khiến biểu hiện bình thường giống như quỷ khổng lồ bị hormone xâm chiếm đầu óc đến kỳ động dục."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net