Chương 24: Không dám đối mặt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ phần ký ức Snape rút ra, kết hợp với động thái gần đây của phù thuỷ châu Âu, Dumbledore dễ dàng suy đoán ra, nhưng điều này không chứng tỏ tất cả mọi người có thể nghĩ được vấn đề này nghiêm trọng thế nào.

Epson quả thật là người không nổi bật, không ai chú ý hắn, nhưng không có nghĩa hắn không có dã tâm, Grindelwald không biết nhiều về Epson, nhưng ông biết gia tộc hắn – có thể xem như một gia tộc nhỏ chuyên về độc dược ở Pháp, cũng chưa từng có ai nổi trội.

"Nhưng mà... sao hắn lại biết đó là tôi? Là máu của tôi?" Harry vẫn còn suy nghĩ điểm này – cậu bình thường hay xem nhẹ chi tiết, cho nên mới đưa ra vấn đề trên.

"A, Harry, hắn cũng không biết là con." Dumbledore vỗ vai cậu bé vàng của mình – đối với Harry ông cảm thấy áy náy, nhưng không thể nói ông vì áy náy mà làm những chuyện người bình thường không thể làm. Thực ra, ông cũng không khác gì người thường, cũng có mơ mộng đơn giản, khát khao bình thường, lo lắng các thứ... bởi vì bình thường, cho nên ông mới khao khát thứ không tầm thường, rồi đến khi trở thành người trên đỉnh tháp, mới biết được, được là người bình thường tốt đẹp biết bao. Mà đối với Harry, tâm lý Dumbledore vừa áy náy vừa khinh bỉ bản thân, ông có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ bản thân. "Harry, thực ra, Epson chỉ biết 'Daniel' là phù thuỷ, nhưng hắn không biết Daniel là ai."

"Nhưng... tại sao hắn lại đem máu của con giao cho... A... Snape?" Harry dù kinh ngạc khi Snape gọi tên mình, nhưng khi bản thân gọi tên đối phương quả thật khó khăn.

"Thực ra, hắn muốn dẫn dắn Severus." Dumbledore đem phần ký ức của Soren cho Harry xem, "Xem, hắn phát hiện được máu con là của phù thuỷ, nhưng lại không biết trong đó có bí mật gì, mà Severus có thể là người duy nhất biết được bí mật ấy, dường như còn... có thể giúp ích cho việc nghiên cứu đáng sợ của họ, cho nên hắn mới giao phần máu này cho Severus, có lẽ hắn vẫn chờ đợi kết quả," nét cười trên mặt hiệu trưởng biến mất, "Theo thầy nghĩ, Harry... con có biết khi ấy Severus vẫn là hiệu trưởng Hogwart, mà không chỉ Severus, thầy phát giác cả phu nhân Maxim ở Pháp cũng được anh cả Epson tặng một loại độc dược kỳ lạ, nghe đâu có thể cải thiện máu của cô và Hagrid, khiến đứa nhỏ bình thường một chút..."

"Nói đúng hơn, ba vị hiệu trưởng đều bị hắn... chuyển dời tầm nhìn?" Cuối cùng, Harry cũng biết được chuyện cũ, "Vậy hắn tính làm gì?"

"Có lẽ, chúng ta có thể tự đoán một chút." Grindelwald không hổ là Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất, ông có khí thế cùng pháp lực mà người khác không có, đũa phép trên tay ông như sinh mệnh, "Đầu tiên, xuống tay từ chỗ Soren – con trai à, cậu chú ý xem, Soren là em họ hắn, mà thực tế, Soren tiếp xúc nhiều với Epson bắt đầu từ khi hắn nghiên cứu tính chất của ma tuý." Ông chỉ ra hình ảnh hai người đang trao đổi về ma tuý, "Nói đúng hơn, Epson cảm thấy có hứng thú về ma tuý."

Epson cảm thấy hứng thú về ma tuý.

Epson chuyển sự chú ý của ba vị hiệu trưởng.

Epson để em họ mình dây dưa với một Muggle phù thuỷ...

Nếu nói là trùng hợp thì trùng hợp quá nhiều. Hứng thú với ma tuý, hay nói đúng hơn muốn đem ma tuý thâm nhập vài nơi tại thế giới phù thuỷ, mà ma tuý có thể khống chế được cái gì? Ba vị hiệu trưởng của ba trường phù thuỷ thay mặt cho ai? Nhìn như không liên quan đến Soren, nhưng hắn lại đóng vai trò gì?

"Chẳng lẽ là..." Harry mở to hai mắt, cậu như bắt được manh mối trong đó... Đúng, nếu là như vậy thì... cậu hoảng loạn nhìn Snape, dường như mong muốn từ khuôn mặt không chút gợn sóng ấy tìm ra chút manh mối.

"Đúng vậy, thầy thật đáng tiếc, Harry..." Dumbledore suy sụp hạ vai, Grindelwald bên cạnh vỗ ông.

Thì ra, Soren dã tâm bừng bừng kia chỉ là quân cờ, mà người điều khiển cuộc chơi chân chính lại là Epson.

"A! Còn Charles bên ấy!" Bỗng nhiên nhớ đến sự việc ở quán bar, Harry nhảy dựng lên, "Chúng ta có phải..."

"Im lặng!" Snape trừng mắt liếc cậu, "Tôi đã ếm bùa mê muội, bọn họ vẫn cho rằng chúng ta ở chỗ cũ – cậu có thể yên tâm, tiền thuê nhà tôi đã thanh toán đầy đủ – thánh nhân Potter."

"A! Tôi không – được rồi!" Harry cúi đầu, cậu vốn là thánh nhân – nếu khi ấy Snape không uống thuốc Đa dịch biến thành cậu rồi thanh toán tiền nhà cho Charles, nhất định cậu sẽ náo loạn anh... sau đó sẽ là một hồi tranh luận đáng sợ – vậy đó chỉ là làm biểu hiện giả cho cậu thôi, có phải không? Kẻ Được Chọn mặt giận, đây là đãi ngộ của cậu, đôi khi, cậu cảm thấy Snape thật đáng ghét – cho dù giữa hai người đã có con, nhưng cậu vẫn cảm thấy, Serverus Snape quả thật là một lão già đáng ghét không hơn không kém.

Thấy Harry không nói, Snape hài lòng gật đầu, xoay người đem một ít chi tiết cung cấp cho Dumbledore xem. Thực tế, đối với Dumbledore, Snape vẫn tín nhiệm 100%, mặc dù anh cảm thấy ông già này thật khiến người khác khó chịu – Gryffindor dù sao cũng là Gryffindor, anh không thể trông cậy ông sẽ như Slytherin lịch sự quan tâm người khác, cho nên, cái lão luôn hành động xong mới phát hiện ra mình sai này, tất nhiên, ông cũng như nhiều người lớn tuổi khác, sai cũng không nhận sai, tối đa chỉ dùng đồ ngọt của mình khiến người ta hoảng sợ – theo ông nói là ngạc nhiên – là một người luôn bị hoảng sợ bởi ngạc nhiên này đa phần Snape không thèm nể ông mà trưng được vẻ hoà nhã, tất nhiên không bao gồm thời điểm đang phân tích vấn đề, như hiện tại.

"Thật đáng sợ..." Mười ngón tay ông đan vào nhau, từng ngón gõ lên mu bàn tay, là một động tác tự hỏi của bản thân, không được xem là thói quen, nhưng có tác dụng giúp tập trung tinh thần, "Hắn lại có dã tâm lớn đến thế... Epson, hắn cũng không nổi danh lắm ở Pháp đúng không?"

"Tiếng tăm không lớn." Snape trả lời.

"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế, tôi không biết vì cái gì mà đem bản thân nâng tầm lên... địa vị Chúa tể Hắc ám, hay hắn cảm thấy bản thân mình có năng lực..." Ông nhìn sang người đối diện, ánh mắt có chút trêu chọc, "Chúng ta có thể đánh phủ đầu – bên ấy gần đây có chút vấn đề, có chú ý tới?"

"Ra ngoài nói." Nên biết rằng, bọn họ bây giờ vẫn còn trong Chậu Tưởng Ký. Grindelwald nắm tay Dumbledore, rồi nhìn sang khuôn mặt bình tĩnh của Snape, dẫn đầu buớc ra ngoài, đại khái khoảng mười giây sau, Snape cũng tha Kẻ Được Chọn ra.

Dù sao, Snape đã rời khỏi Anh hơn một tháng, mà Harry cũng hơn một năm rưỡi không nắm tin tức nơi này, cho nên, hai vị hơn trăm tuổi nhưng vẫn vô cùng nhạy cảm với chính trị bắt đầu phổ cập cho hai người trẻ tuổi các vấn đề vấn đây ở Anh – a, không chỉ nước Anh, nên nói là cả thế giới phù thuỷ ở châu Âu.

Đầu tiên, sau khi Anh yên bình rồi, ở Pháp lại xuất hiện lời bàn về Kẻ Được Chọn, đương nhiên không phải là hạ thấp mà là tuyên dương, hơn nữa... nghe đâu có một dạng vật chất đặc thù giúp Kẻ Được Chọn cứu sống những người tốt đã mất... nhưng là cái gì thì không ai biết.

Tiếp theo, trong thời gian Kẻ Được Chọn ở nước Anh đang mất tích, gia tộc Epson ở Pháp quật khởi nhanh chóng – dùng Galleons.

Cuối cùng, cũng quan trọng nhất, trong nửa tháng nay, Epson đưa ra quan niệm để phù thuỷ chiếm giữ tài nguyên của Muggle, mặc dù không quá mạnh mẽ, nhưng so với quan niệm "tiêu diệt Muggle" của Voldemort lại càng hấp dẫn người khác...

"Nói chơi cái gì thế!" Harry vung tay, xém chút đánh trúng Snape, "Dựa vào cái gì mà hắn dám nói... phù thuỷ có thể hoàn toàn áp chế Muggle?"

"Một số... quả cầu ký ức." Dumbledore lấy ra vài tờ báo, mặt trên đều có hình chụp từ quả cầu, mà chính là ký ức của Soren về cuộc chiến Muggle thế nào – hình ảnh khá rõ, khéo léo che giấu Soren, mà vũ khí chiến đấu trong tay Muggle đều là súng ống các loại. Có vẻ, đầu óc Epson cũng không kém.

Đâu chỉ là không kém!

Harry liếc mắt xem thường, cậu hiện tại thật không biết phải nói cái gì , hoặc... cái gì cũng không nói?

Sau khi phân tích mọi thứ về Epson, trên cơ bản Harry cũng hiểu được vấn đề – một tên vọng tưởng trở thành Chúa tể Hắc ám, a, có lẽ không phải, đại khái dã tâm trở thành một lãnh đạo phù thuỷ mới? Có thể là thế, nhưng... càng đáng sợ hơn, dù sao thứ hắn nghiên cứu thật là... quá mức nguy hiểm. Nếu hắn có thể nghiên cứu thành công ma tuý tác dụng lên phù thuỷ... có phải hắn có thể khống chế vô số phù thuỷ phục vụ cho mình hay không?

Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, Harry không tự chủ rùng mình một cái.

"Thế nhưng hiện tại, chúng ta đã biết vấn đề, ưu thế đang nghiêng về bên ta." Dumbledore cũng không tính buông tha, "Harry, xin con..."

"Nhưng... con..." Cậu bé vàng hoảng loạn lùi về sau, cậu không biết bản thân còn có thể chịu đựng được thử thách như vậy không nữa.

"Harry, xin con." Dumbledore chỉ có thể nhắc lại, "Thầy biết con đau khổ, thầy biết rõ... Harry, tha thứ cho thầy, thầy chỉ là... không dám, đúng, cho dù thầy là một Gryffindor, nhưng thầy lại không có dũng khí để đối mặt..." Dáng người ông ban đầu cao gầy, nhưng hiện tại như bị bão tuyết ép gẫy, không còn kiên cường của năm đó, "Hiện tại, thầy chỉ có thể xin con, Harry, vì con... cũng vì... chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net