Chương 25: Vướng mắc và áy náy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dumbledore để Harry suy nghĩ rất lâu – rất lâu.

Harry không phải là thánh nhân, điều này cậu biết rất rõ, cho nên sau khi rời khỏi Anh, trong lòng cũng không hề thoải mái, cậu không thể buông – cũng chẳng làm được. Một người đem mọi tội lỗi của bản thân rời khỏi quê hương, mọi người tin tưởng lời nối dối của cậu, ngay cả cha mẹ cậu, không ai – không ai hỏi một câu, cứ như vậy rời đi, cho dù là lựa chọn của bản thân, thế nhưng người mang cả đau khổ và oán hận, thì họ là tốt hay là xấu cũng chẳng vấn đề gì, vì đó là bản năng của con người. Nhưng bản năng luôn bị cái gọi là đạo đức đè nén, mà đạo đức của Harry thậm chí còn cao hơn người khác rất nhiều... Cậu đã từng hối hận, nhưng rồi cậu chỉ có thể đứng lên cầm đũa phép và lưỡi hái, đi hoàn thành sứ mệnh của mình.

Khi Dumbledore nói những lời này, Harry bỗng cảm thấy bình thường, hoàn toàn bình thường – ngày trước cậu vẫn còn vướng mắc, không thể tháo bỏ, nhưng hiện tại đã khác.

Đúng, cậu không cần phải áy náy, tự trách, thậm chí hối hận – không cần. Trên thế giới, không chỉ mình Harry Potter là người thường, mà có mấy ai trên cao có thể quan sát hết thảy? Cho dù là Dumbledore, ông lấy đại cục làm trọng, nhưng ông cũng chỉ là người thường, không phải thần thánh... đúng, không phải thần thánh, cho nên... mới không dám tìm cậu – chỉ đơn giản là không dám.

"Thầy thật xin lỗi, con trai." Dumbledore nhìn Harry, trong đôi mắt xanh lục đã mất đi tia sáng, chỉ còn chân thành bao phủ, khiến Harry nhìn cụ cũng trở nên khẩn trương.

"Harry... thầy nên giải thích với trò..." Dumbledore ngập ngừng, lệ không đậu vành mắt, nhưng Harry như cảm giác được ông đang khóc – từ nội tâm, nỗi đau muốn khóc cũng không được, cậu cảm nhận được, vì khi đối mặt với vết thương của thế giới phù thuỷ này, cậu cũng... đau đớn như thế, nhưng không cách nào biểu lộ, nhưng cậu không ngờ Dumbledore lại có cảm giác như thế với mình. "Con trai... thầy không thể cầu xin sự tha thứ từ trò... và cả Severus..."

"Hừ!" Snape khó chịu thở mạnh, tựa như không cần lời nói của Dumbledore, tất nhiên nếu bỏ qua vẻ mặt thiếu tự nhiên cùng đôi tai đang đỏ lên.

Có lẽ là lần đầu tiên thấy cảnh này, thấy Snape như vậy, nguyên bản tâm tình đang khó chịu của Harry liền khởi sắc được một chút, thiếu chút là toét miệng cười, nhưng cậu nhanh chóng nhịn – dù sao vẻ mặt cứng ngắc của tên đáng ghét kia cũng chẳng cho cậu đuợc biểu tình vui vẻ, Kẻ Được Chọn nhíu mày khiêu khích anh, rồi quay sang tiếp tục thảo luận với Dumbledore về tên Epson.

Đầu tiên, khi Harry và Snape rời khỏi, chỉ có Soren là tìm thấy cậu, cho nên Epson chưa chắc nghĩ đến chuyện Soren đã bị khống chế, hơn nữa đến hiện tại cũng chỉ có hơn 8 tiếng... Dumbledore suy đoán quyền chủ động hiện đang nằm trong tay mọi người, nếu lợi dụng tốt, Epson có thể không kịp trở tay.

Còn với phù thuỷ và Muggle, Grindelwald cũng phân tích một chút, xác thật, cả hai bên đã tranh đấu rất lâu, chỉ mới hoà bình gần trăm năm nay, không phải do đôi bên không phải là kẻ thù của nhau, mà chỉ đơn giản không cần thiết. Thế nhưng, chỉ cần có người phá vỡ thế cân bằng, vậy kết quả cuối cùng không chỉ đơn giản là có người chết đâu.

"Này... chuyện này không có khả năng!" Harry vẫn rất tin tưởng năng lực phù thuỷ, cậu tất nhiên đã thấy qua súng của Muggle, thậm chí tự mình dùng qua, nhưng lời nguyền hoàn toàn đối phó được!

"Nhưng nếu là đứa bé?" Cựu Chúa tể cười lạnh, "Một học sinh chưa được học 'Protego', thậm chí không phải một 'đứa trẻ' mà đã đi học, chỉ là chưa học đến 'Protego', cậu cảm thấy, có thể ngăn đạn bắn chết? Hay, 'Protego' có thể ngăn được bao nhiêu đạn? Ngoài ra... bom của Muggle? A, cả tên lửa?"

"Nhưng..." Harry muốn phản bác, nhưng cậu không thể – cậu không còn là tên quái dị ở số 4 đường Privet, tất nhiên cậu biết được sự đáng sợ của vũ khí Muggle! Đúng, Protego, thần chú phòng vệ, thậm chí bùa trôi nổi thực hiện đủ nhanh thì có thể đối phó với đầu đạn, nhưng còn những cái khác? Cậu đang lấy tiêu chuẩn một người lính Muggle tham gia chiến tranh được trang bị bình thường, nhưng còn những loại vũ khí hạng nặng khác? A! Merlin!

"Cho nên... chúng ta phải ẩn nấp, Harry... chúng ta không thể... không thể để họ phá huỷ thế giới phù thuỷ..." Dumbledore nhìn về phía Grindelwald, mà cựu Chúa tể đang vô lực che trán.

Ấn nấp, không phải là cách ly hoàn toàn với Muggle, nhưng không thể để Muggle cảm giác được nguy hiểm.

"Ví như phù thuỷ luôn xem Muggle là ngu ngốc yếu đuối, mà đồng dạng, chúng ta cũng phải khiến Muggle cảm thấy thế..." Cựu hiệu trưởng cười khổ cắn một miếng bánh ngọt hương chanh, "Harry, xin con... nhờ con..."

"Nhưng... con... con chưa chắc có thể..."

"Không, cậu có thể." Grindelwald lấy phần bánh ngọt trong tay Dumbledore.

"Đúng, con có thể, Harry, tin tưởng thầy." Hiệu trưởng quay mặt xem thường, "Nên biết, khi thầy ở tuổi con cũng chưa thể làm được thế – a, không, phải nói khi tuổi thầy gấp đôi trò cũng không làm được một nửa như thế..."

Luôn bên cạnh không nói một lời Snape quay lại, anh không tính xem tiếp trò hề này – nói đúng hơn không được xem là hài kịch, mà là bi kịch, là đạo đức kịch... ép người phải lựa chọn... đã sớm biết kết quả hài kịch, tất nhiên, cần gì phải là diễn viên trong đó.

Harry đối với lời nói của Dumbledore không quá tin tưởng, trong ấn tượng của cậu, Dumbledore tuyệt đối là một con người phi thường vĩ đại lại tài ba, cho dù cụ từng khiến cậu phải đi tìm cái chết.

"Bây giờ, chúng ta phải lập một kế hoạch rõ ràng..." Dumbledore sờ mũi, chậm rãi nói.

"Tốt lắm, hai lão già không chết các người có thể tự nghiên cứu ra một kế hoạch hoàn hảo, Albus, tôi nghĩ cụ không ngại việc tôi đem Kẻ Được Chọn của cụ đi – nói đúng hơn cậu ta cần nghỉ ngơi, cụ cảm thấy đề nghị này thế nào? Đương nhiên, tôi nhận thấy Dược nâng cao tinh thần vị nước mũi thật... rất hợp với cụ, bạn già." Snape có chút hoài niệm, rồi nắm tay Harry, không để cậu kịp phản ứng, cũng không chừa thời gian cho Dumbledore phản bác, trực tiếp Độn thổ – Đường Bàn Xoay. Hiển nhiên, Dumbledore biết việc này, mà Grindelwald mặc dù khó chịu với lời nói khi nãy, nhưng cũng không tức giận – danh xưng "bạn già", đầy chất châm chọc.

Trở lại Đường Bàn Xoay, Snape quăng hành lý Harry trong phòng khách, còn bản thân trực tiếp lên lầu tìm Winch – tốt lắm, anh để Winch đem Prince đến đây trước, quả thật sáng suốt, anh không thể không thưởng cho Slytherin mười điểm.

"Chủ nhân, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng!" Winch đã thu dọn mọi thứ trong phòng ngủ, mà cậu chủ nhỏ được nó sắp xếp trong phòng trẻ con bên cạnh – tất nhiên, phòng trẻ con là do một tay nó dọn dẹp sạch sẽ, một công việc đơn giản nhưng đầy rắc rối!

"Tốt," Snape gật đầu, đây là sự khuyến khích đối với Winch, cũng là phần thưởng mà bất kỳ gia tinh nào cũng muốn, "Prince có xảy ra chuyện gì không?"

"Không có! Cậu chủ rất vui, sau khi uống sữa xong liền ngủ một giấc." Winch hô to trả lời.

"Không tệ, đi chuẩn bị bữa tối đi." Anh quen thuộc sai bảo gia tinh, mặc dù nó từng là gia tinh của Potter. Snape cởi áo khoác treo lên, mà Potter thì vẫn ở dưới phòng khách không lên.

Đường Bàn Xoay là một căn nhà nhỏ có hai lầu, không có trang trí cũng chẳng có vật nuôi, nhìn từ xa như nhà ma, tiến đến gần thì cứ như nhà vô chủ – nhưng thực ra, Snape sống ở đây rất tốt, mà Harry lúc trước cũng từng tới. Vì Snape không thường ăn uống tại đây, cho nên phòng bếp cùng phòng khách gần như bị anh bỏ phế, chỉ có tầng hầm mới là nơi anh thích nhất, hiển nhiên, không ai bước vào tầng hầm để tham quan, mà nơi ở trên lầu kia, đáng tiếc, không mời, chẳng ai dám tự tiện xông vào. Cho nên nơi này khiến người ta có cảm giác không thể ở được – ít nhất là Harry thấy thế, cậu không dám xuống tầng hầm, bởi vì nơi đó nồng đậm hương vị độc dược, mà trên lầu... cậu không đành lòng quấy nhiễu giấc ngủ của linh hồn anh – a, lý do thoái thác đáng sợ! Nhưng thực tế, sau khi Harry xác thật Snape đã "chết" thì đi đến Đường Bàn Xoay, trong phòng khách gặm nhấm nỗi nhớ da diết giáo sư mình, sau đó... quay về Rừng Cấm, thực hiện khế ước.

Trên lầu nửa ngày, Snape quyết định đi xuống tha Kẻ Được Chọn lên. Anh đương nhiên biết tình trạng tồi tệ của phòng khách nhà mình, mà Kẻ Được Chọn... đầu óc lại bị hư lần nữa?

Mở cửa, Snape đi xuống cầu thang, nhìn thấy cảnh Harry hai tay ôm ngực đứng giữa phòng khách không nhúc nhích, hình như đã đứng như thế rất lâu.

"Vậy, xin hỏi Kẻ Được Chọn, cậu phải để vị giáo sư độc dược nhỏ bé hèn mọn của mình mời lên thì cậu mới bằng lòng sử dụng đôi chân tôn quý?"

"Ơ..." Bị trào phúng một trận, Harry lúc này mới phản ứng, lắp bắp giải thích, "Tôi chỉ là... không có nguyên liệu, Winch hỏi làm thế nào để chuẩn bị bữa tối, tôi đang tìm cách."

Bữa tối và suy nghĩ? Cái này là một đề tài nghiên cứu?!

Snape run rẩy khép miệng, xoay người lên lầu, lần này Harry đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net