Chương 27: Bất đồng trách nhiệm đôi bên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giằng co nửa ngày, đến khi ăn cơm thì đã hơn tám giờ tối, Snape để Winch xuống lầu chuẩn bị, Winch đáng thương không dám nhiều lời, ngay cả pháp thuật cũng quên mất trực tiếp chạy xuống lầu – hai tay che mặt la thét chạy đi.

Bữa tối diễn ra trong phòng ngủ, mặc dù điểm này Harry cũng không hiểu sai chỗ nào, nhưng cậu vẫn rất vui khi Snape bận tâm đến nó, mà Winch... Được rồi, nó không phải là gia tinh đầu tiên vì quấy nhiễu hoạt động thể lực của chủ nhân mà bị thủ tiêu – thật đáng mừng.

Thực ra lần này cũng không quá dữ dội, Harry có thể xuống lầu ăn, nhưng cậu không muốn dùng bữa tối tại phòng khách như trong nhà ma, cho dù thức ăn đều dành cho người.

Winch cần mẫn đem một bàn ăn nhỏ đặt lên giường, rồi từng món ăn như có chân chạy tấp nập lên, cảm giác thật thần kỳ, Harry rất vui, cậu cảm giác như mình đang quay về Hogwarts. Winch biết cậu thích thú, nên nó mới cố ý thực hiện để lấy lòng cậu chủ, như vậy chủ nhân mới có thể quên đi Winch đáng thương đã thấy được gì... Đương nhiên, chỉ là ảo tưởng của nó mà thôi.

Sanpe sắc mặt âm trầm, xung quanh là luồng khí áp thấp dày đặc khiến hai chân Winch run cầm cập.

"Khi nào ăn xong thì ôm Prince đến đây." Harry dùng một muỗng cháo, cậu bây giờ không muốn ăn salad hay thịt các loại, "Winch, nó ngoan không?"

"Cậu chủ nhỏ rất ngoan." Winch nhỏ nhẹ trả lời, nhưng nó không thể che dấu sự run rẩy trong giọng nói, "Đã uống sữa và độc dược... chủ nhân muốn cậu chủ nhỏ mặc gì? Đồ ngủ được không?"

"Ừm." Gật đầu, Harry nở nụ cười với nó, cảm giác khó chịu từ vết thương trên môi do bị ai đó cắn khiến cậu trợn to mắt – cậu hình như càng lúc càng thích trợn tròn, nhưng ngoài biểu tình trên cậu thật không biết làm cách nào để biểu thị bất mãn của bản thân.

Cùng Snape so tài ăn nói? Nói đùa gì chứ! Đừng nói là cậu, cho dù là Dumbledore cũng không phải đối thủ Snape – hơn nữa, anh lại có thể dắt mũi cậu, khiến cậu không thể tìm được lý do cãi nhau, cho nên cái này không thể làm được! Trừng Snape? Haiz! Được rồi, có lẽ là phương pháp tốt, nhưng cậu đã từng trừng Snape, điều này đám động vật nhỏ ở Hogwart có thể làm chứng... cậu.... trừ bỏ tự mình trợn trắng nhìn anh thì còn có thể làm gì? Đánh một trận? Harry Potter vĩnh viễn không thể chĩa đũa phép về phía Severus Snape.

Nhìn Kẻ Được Chọn ngoan ngoãn ăn tối, áp thấp xung quanh Snape giảm đi đáng kể, nhưng không có nghĩa anh không tức giận. Gia tinh đột nhiên tiến vào phòng – dùng pháp thuật đặc thù của nó để lờ đi lời nguyền anh ếm trên cửa – rồi một tiếng thét chói tai khiến anh trực tiếp mềm xuống, cái giá này... được rồi, anh không nên đi tính toán với một gia tinh, nhưng không có nghĩa anh sẽ không làm thế.

Ăn xong bữa tối, Winch bế Prince lại, Harry nằm trên giường chơi đùa với con, đây là một việc quan trọng, các bác sỹ ở viện Montgomery, nước Mỹ đã căn dặn, đứa nhỏ phải được ở cùng cha mẹ mới có thể thông minh lanh lợi – nhưng tình huống của Prince là đặc biệt, nên Harry rất tự động lọc bỏ từ "mẹ" trong đấy. Cậu cũng không giao Prince hoàn toàn cho Winch, nhưng nó quả thật giúp đỡ cậu rất nhiều, điểm này không thể phủ nhận, nhất là sau khi Snape xuất hiện... Winch càng ra sức chăm sóc đứa nhỏ, khiến Harry cảm kích vô cùng.

Tất nhiên không thể trông cậy một Gryffindor có thể chăm sóc đứa nhỏ tốt được, ví như Harry đang rất vui vẻ dùng bùa khiến Prince trôi nổi trên không trung, mà đứa nhỏ lại khá thích thú – quả nhiên, đặc trưng Potter! Snape chứng kiến cảnh này, chỉ có thể âm thầm cắn răng, xoay người đi vào hầm điều chế độc dược.

Nên biết, gia tộc Prince tất nhiên đào tạo ra bậc thầy độc dược, chỉ có điều phần thân kinh vận động kia được phát hiện sớm hơn thôi – Snape bực bội nghĩ, sau đó kêu Winch đến.

Winch yên lặng đứng một bên – mặc dù là một gia tinh, nhưng gia tinh là một trong những sinh vật ma pháp thân cận với phù thuỷ nhất, sinh mạng của chúng còn dài hơn phù thuỷ, vì gia tộc mà phục vụ nên mọi hoạt động trong cuộc sống như bữa ăn, trang phục, sinh hoạt... đều một tay chúng quán xuyến, thậm chí ngay cả tình cảm. Cho nên, mỗi gia tinh đều là chuyên gia tình ái, ít nhất là lấy tiêu chuẩn của chúng mà so sánh.

Mà Winch hiểu rõ giữa hai vị chủ nhân của chúng trước khi lấy nhau đã gặp trục trặc về phương diện tình cảm – mặc dù theo nó, đấy là một dạng tình thú của hai người.

"Vậy, bây giờ, ngươi đảm bảo cho ta." Snape nhíu mày, vừa quan sát vừa nói.

"Vâng, ông chủ, Winch cam đoan." Gia tinh cúi đầu, cúi lưng thật thấp tỏ vẻ nghe lời, lỗ mũi của nó thiếu điều chạm đến đất.

"Tốt." Thấy sự phối hợp của Winch, Snape cảm thấy hài lòng, "Nhưng vậy, ta nghĩ ngươi sau này sẽ biết, sau này khi nào nên xuất hiện, mà khi nào không cần xuất hiện."

"Vâng, Winch đã hiểu, Winch sẽ chú ý!" Gia tinh lớn tiếng trả lời, "Winch chuẩn bị xong bữa ăn rồi trực tiếp xông vào là không đúng! Ông chủ, ngài nói đúng!" Nó kích động vò nát mảnh tạp dề, "Winch chỉ là muốn nói với ngài... đề nghị một cái... yêu cầu nho nhỏ, ông chủ, ngài có thể thoả mãn cho Winch hèn mọn này... một nguyện vọng nho nhỏ không?"

"Cái gì?" Snape nhíu mày.

"Ông chủ... là..." Gia tinh nắm tay, hai chân đá xéo nhau trên mặt đất hơn nửa ngày, cuối cùng chuyển dời tầm mắt từ khe đất, mở to đôi mắt, ngại ngùng nhìn Snape, dùng giọng điệu nhẹ nhàng không giống như một gia tinh hỏi anh, "Ông chủ... Winch... Winch có thể có thêm một cậu chủ nhỏ được chứ?"

Snape ngây ngẩn cả người.

Winch tiếp tục nói: "Ông xem, ông chủ... Winch đã nghiên cứu cái rương kì lạ của cậu chủ Harry – đồ vật Muggle kỳ quái, a, cũng chẳng phải là đồ tốt! Winch không thể nói là cậu chủ Harry không tốt, mà là Muggle không tốt, họ dùng những món đồ kỳ quái kia làm hư cậu chủ! Ông chủ Snape vĩ đại, ông không thể để cậu chủ tiếp cận những vật thể ấy – bọn họ đang dùng những thứ ấy để ngăn cản sự ra đời của người thừa kế của ông! A – việc này quá đáng sợ! Ông chủ, chủ nhân Snape, ngài nhất định không thể để cậu chủ Harry tuỳ ý làm thế... A, ngài cũng không thể sử dụng những món ấy... ngài biết..."

"Được rồi." Hiểu được ý của Winch, Snape cảm thấy trên đầu mình xuất hiện ba đường hắc tuyến – quả không hổ danh gia tinh nhà Potter, ngay cả tư duy cũng như thế, căn bản không thể so sánh với bình thường!

"A, đúng... vâng!" Winch mở to mắt nhìn Snape, sợ bỏ qua bất cứ nét mặt nào của vị chủ nhân vĩ đại này – bởi vì, người này quan hệ mật thiết đến cậu chủ nhỏ tương lai của nó.

Quả nhiên đầu óc tưởng tượng quá nhiều, ngay cả gia tinh của cậu cũng không thua kém khoản này. Snape cho Winch lui, bản thân bắt đầu ngao chế độc dược, nhưng tâm lý có chút oán thầm đối với trí tưởng tượng của Kẻ Được Chọn, có lẽ nên đánh mông cậu một trận, thế nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ, chưa chắc nên thực hiện.

Bởi vì sẽ nhanh chóng khai chiến cùng Epson nước Pháp, Snape cần nhiều loại độc dược quan trọng, không chỉ là các loại dược thường như Dược bổ máu, thậm chí cả một ít Dược giảm tuổi, tăng tuổi, Chân Dược cũng nên chuẩn bị phòng trường hợp cần tra hỏi.

Lúc này, anh không thể lại đuổi theo đằng sau một lần nữa – tuyệt đối không.

Nếu lần trước, đối với Snape việc quan trọng nhất là báo thù cho Lily đồng thời bảo hộ Kẻ Được Chọn, còn lần này đối với anh quan trọng nhất là Kẻ Được Chọn cùng Prince của họ.

Có lẽ có người cười nhạo anh trở nên hấp tấp, nhưng Snape không nghĩ bản thân mình cần giải thích hay cho họ thấy sự cao thượng của bản – bởi vì anh không phải là người rộng lượng.

Đã từng, việc báo thù cho Lily cùng bảo vệ Kẻ Được Chọn là trách nhiệm của anh, mà trách nhiệm này kéo dài đến khi Lily sống lại, anh cảm thấy tình cảm này thuộc về thứ tình thân có pha chút tình yêu ngây thơ khờ khạo, sau đó, anh đoạt được một đoạn... tình cảm khác. Mặc dù đoạn tình cảm này cũng chưa tốt đẹp, thế nhưng anh phải phụ trách, huống chi...

Tay sờ lên ngực mình, Snape cảm thấy nơi đây có một thứ vì Potter mà hoạt động – trái tim anh, vận chuyển máu toàn thân, khiến anh không thể không làm những việc này.

Có lẽ... thêm một đứa nữa cũng không quá tệ.

"Bụp" Winch xuất hiện ở hầm, cố gắng kìm nén âm thanh, nói: "Ông chủ Snape, cậu chủ Harry chơi đùa với đứa nhỏ một chốc sau đó đi ra ngoài!"

"Ừm, xuống đi." Snape dứng dậy duỗi thắt lưng, day day trán. Harry ra ngoài, là đi nơi nào? Ở Anh, những nơi cậu có thể đến cũng khá nhiều, mà anh cũng không thể quản thúc cậu không cho đi đâu. Nhưng dựa vào hiểu biết của anh, Harry sẽ không tìm bạn bè cậu, nhưng cũng không thể đảm bảo sẽ không gặp phải những người ấy.

Bước lên lầu, đến trước phòng trẻ con cho Prince dùng độc dược, Snape quay lại thư viện nhỏ của mình, anh cần khiến bản thân tỉnh táo để suy xét một vài vấn đề.

Đầu tiên, Snape viết bên trái tấm da dê rất nhiều thứ – tình bạn, tình thân, tình yêu, tình cảm khó xác định; gia đình, bạn bè, người nhà, người yêu, người không thể xác định; vui vẻ, chán ghét, không có gì... Sau đó điền tên những người anh biết vào phía bên phải – dựa theo danh sách bảng chữ cái sẽ dễ dàng hơn, anh nghĩ, sau đó dựa theo đó mà sắp xếp thành một danh sách dài.

Bây giờ, việc anh cần làm là kết nối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net