Chương 28: Trung với người mình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Harry đi đến thung lũng Godric, nhưng không phải về nhà mà là đến chỗ Dumbledore.

Có lẽ Dumbledore hiểu rõ Harry hơn chính cậu, cho nên cậu có thể tháo dỡ mặt nạ người tốt trước mặt cụ; có thể vì cả hai cùng bị thế gian khoác lên vẻ ngoài Đấng Cứu Thế, cho nên cậu mới dễ dàng bày tỏ vẻ mặt không thể giúp đỡ được gì; hay đơn giản cậu chỉ muốn tìm một người có khuynh hướng luyến ái như mình để bày tỏ tâm sự trong lòng, khiến cho cậu có thể thoải mái là chính mình trước mặt cụ.

Nghe Harry tự kể xong, Dumbledore im lặng, chỉ đơn giản ôm đứa trẻ mà mình đã nhìn thấy nó lớn lên – đã không còn là đứa nhỏ nữa, thằng bé thậm chí đã là cha rồi, đúng không?

"Thực ra, tình cảm rất kỳ lạ." Grindelwald đem trà sữa lên, tự mình múc một muỗng mật ong đậm đặc cho vào ly rồi đưa cho Dumbledore, "Harry Potter đúng không, cũng không tệ lắm, chỉ là có chút chậm hiểu."

Bị chê chậm tiêu, Harry đành cười cười. Harry cũng không phải chậm tiêu, cậu đã từng có hai bạn gái, chưa tính đến các cô gái cậu quen biết trong kỳ nghỉ – Harry chưa bao giờ cần sự thương hại trong tình yêu, cậu từng là một thiếu niên đầy sức thu hút, còn bây giờ là một người đàn ông hấp dẫn.

Nhưng mà, có sức hút không có nghĩa cậu có thể chinh phục tình yêu mà cậu muốn, chuyện này không thể đánh đồng.

"Thực ra, ta nhìn thấy được, nhóc con, người đàn ông cậu thương – tên gì? Severus Snape đúng không, là người cuối cùng của gia tộc Prince, tên ấy quả thật rất ưu tú." Grindelwald nhấm nháp ly cà phê, "Vậy, vì sao cậu không dám bày tỏ trực tiếp?"

"Không phải không dám nói." Harry bưng ly trà sữa hương vị bình thường nhấp một ngụm, "Mà là không cần thiết."

"Haiz, con trai à, con không cần phải như thế..." Dumbledore nhìn về phía Grindelwald, ánh mắt hai người giao nhau, chẳng phải tia lửa cuồng nhiệt, mà chỉ như dòng nước êm đềm mà sâu sắc. Hiệu trưởng quay đi, ôn hoà nhìn Harry nói: "Con xem, Severus, anh ta rũ bỏ mọi thứ để đi tìm con, điều này chứng minh con có một vị trí nhất định trong lòng cậu ấy, cho dù... không phải là tình yêu, nhưng Harry, con phải biết Sevrus là một người hiểu rõ việc cá cược mạng sống của mình như thế nào."

Đúng, Snape quả thật là một người như vậy. Cũng bởi vì hiểu rõ việc kinh doanh mạng sống, cho nên anh mới chấp nhận cái chết; hiểu rõ việc đặt cược sinh mạng, cho nên anh mới làm những gì mình cho là cần thiết; cũng chính vì quá hiểu, ngay sau khi sống lại, anh liền nhanh chóng xác định tình cảm với Lily... quay trở lại vị trí bạn bè hơn nữa còn hưởng thụ nó cùng với ưu đãi tuyệt đối mà vị trí này đem lại.

Nhưng cũng vì biết được Snape là con người thế nào, Harry mới không thèm bày tỏ bằng những lời nói như... tôi yêu anh. Cậu không thể nói, cũng sẽ không nói.

Snape là dạng người chỉ cần cậu không chạm vào giới hạn của anh, thì có thể chung sống hoà bình, nhưng nếu đã vi phạm giới tuyến, bị đuổi có thể xem là trừng phạt nhẹ nhất... Cho nên Harry sẽ không đi sâu vào, chỉ cần cậu không đụng đến, vậy mối quan hệ giữa cả hai sẽ duy trì thế cân bằng.

Nhưng, Harry chưa từng muốn Snape vượt quá giới hạn của cậu, chính vì thế, cậu vẫn buồn rầu không dứt. Tâm tình hỏng bét, ở Mỹ, không ai có thể giúp cậu, nhưng ở Anh thì khác, ít nhất có Dumbledore là bạn tâm tình tốt nhất – đúng, không phải Herminone hay Ron, chỉ cần có thể lắng nghe cậu, một người bạn mà lằn ngăn cách giữa trưởng bối và bạn bè dây dưa với nhau.

"Tại sao không thử mạo hiểm, Harry?" Dumbledore không thích sự mất mát trên người vua sư tử của cụ, "Thầy hiểu Severus, rất rõ. Mặc dù, con cũng biết, anh ấy cũng không thích thầy, nhưng anh ấy lại tin tưởng thầy – dù thầy đã từng làm nhiều chuyện không tốt với anh ấy, con biết không, kỳ thật nếu lấy tiêu chuẩn của chúng ta, hay những tiêu chuẩn đạo đức thông thường nhằm ràng buộc Severus, là không thể."

"Nhưng mà, anh ấy rất trung thành, nhất là với tình cảm bản thân." Harry nhớ đến mẹ mình là người tình trong mộng của Snape, đáy lòng cậu bỗng cảm thấy sợ hãi – sợ hãi bản thân sẽ sinh ra ghen tỵ với chính mẹ của mình. Cậu cố gắng kìm nén bản thân, nhưng tình cảm không phải là thứ dễ dàng.

"Đúng, anh ta một lòng với tình cảm của mình, Harry." Dumbledore cầm tay cậu, "Cũng chính vì như thế, cho nên, hiện tại anh ấy ở nơi nào, tình yêu anh ấy sẽ ở đó."

Anh ấy bây giờ ở nơi nào, tình cảm anh ấy ở nơi đó.

Harry bị lời nói này lấp đầy đầu óc, vui sướng, hưng phấn, hạnh phúc? Không, cậu cũng không thể biểu đạt tâm tình của chính mình ngay lúc này – nếu không phải còn một tia lý trí, cậu nhất định sẽ chạy về nhà Potter ôm chầm cha mẹ mà sung sướng hét to.

Nhưng mà cậu không thể... không thể đi!

Cố gắng không chế cơ mặt, Harry chỉ cười yếu ớt, rồi quay trở về Spinner's End.

Bởi vì tình thế ở Pháp khá phức tạp, mà ở Anh lại mới trải qua chiến tranh, cho nên Dumbledore ếm một loạt các lời nguyền xung quanh nhà mình, hơn nữa cũng để Harry trở về theo cái cách cho bên Đường Bàn Xoay cũng biết việc này, mà họ cũng không dám chắc chắn ở đâu sẽ có gián điệp của Epson, nên cuối cùng họ vẫn kết nối floo giữa hai nhà – dù bên lò sưởi ở nhà Snape Harry sẽ gặp Winch ở đó canh chừng.

Snape không ở nhà, Harry một mình dẫn Winch hoàn thành vài việc.

Cho đến tận mười hai giờ đêm, cửa phòng ngủ mở ra, bóng dáng đen thui xuất hiện – là Snape, hương vị độc dược trên người quả thật quá đặc biệt.

Harry trở mình, đôi mắt lóng lánh vừa lúc bắt gặp Snape – giờ phút này bậc thầy độc dược đang nhấc chăn chuẩn bị tiến vào giường ngủ. Bốn mắt giao nhau, ánh mắt Snape cũng không quá sáng, nhưng trong đêm tối cũng dễ dàng nhận thấy – sâu sắc, sâu sắc đến độ khiến người khác hận không được chết trong đó.

Harry không nói gì, chỉ đơn giản nhìn Snape. Snape cũng như thế, nghiêm túc nhìn cậu.

"Về rồi?" Cuối cùng, vẫn là Kẻ Được Chọn không nhịn nổi, mở miệng nói một câu... mặc dù... có chút không tự nhiên.

"Ừm." Snape nằm bên cạnh cậu, Harry ngay lập tức xoay người, mặt đối mặt.

"Tên Soren xử lý như thế nào?" Cậu nhìn cạnh sườn khuôn mặt anh, cái mũi đã cao nay càng cao thêm, nhìn sơ cứ tưởng là bức tượng, Harry nghĩ, rồi mới nhấc người, nhích dần về phía anh.

"Tôi giao tên ấy cho Grindelwald, dùng Chân Dược, rất hợp với hắn." Ngay lúc nhạy cảm thì một vài động tác nhỏ trên giường cũng khiến người ta đều phải chăm chú xem xét (thực tế trên giường một chút hành động nhỏ trong thời gian tương đối mẫn cảm thôi cũng khiến một người có lòng cảnh giác mạnh nhận ra), nhưng Snape cũng không làm gì, chỉ kéo chăn lên, khiến tay mình trong chăn lộ ra ngoài.

"Vậy... cùng Grindelwald hợp tác?" Ngón tay cậu đã chạm đến tay Snape, cậu cảm thấy tim mình đập nhanh – nó hận không thể từ trong cổ cậu nhảy vọt ra ngoài, đây chỉ là thử... đúng, chỉ đơn giản là một phép thử... tay cậu lại cố gắng tiến về phía trước, cuối cùng, nắm lấy tay anh.

"Được rồi, nên đi ngủ." Snape nắm tay cậu, kéo vào trong chăn, "Thời tiết ở Anh lúc này cũng không ấm áp gì, tôi không nghĩ.... chỉ một năm sống ở Mỹ lại có thể khiến cậu quên điều ấy chứ."

"Không... không có." Cảm thấy mặt mình nóng hừng hực, Harry chậm rãi khép mắt cố gắng khuyên nhủ bản thân – phải ngủ, cậu phải ngủ.

Tay cậu không bị đẩy đi... tay cậu cùng tay anh... Harry nhắm chặt mắt, đầu óc lại chẳng thể thảnh thơi, nó cứ quay mòng trong tâm trí cậu, không thể không nghĩ!

Đúng, Snape trung thành với chính bản thân mình, bởi thế anh ích kỷ, nên Dumbledore quá sắc bén khiến anh ác cảm, nhưng Harry không thấy thế, đến sau này cậu tìm hiểu về anh rồi, thế nhưng lại hâm mộ những việc làm ấy – cậu yêu chúng, cậu cũng yêu người thực hiện chúng... chỉ quan tâm tới mình, người như vậy, chỉ cần trở thành người quan trọng của anh thì sau này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Không ai, không khao khát hạnh phúc.

Harry cười tươi chìm sâu vào giấc ngủ, cậu khao khát hạnh phúc, có lẽ vẫn chưa đến tay, nhưng rất nhanh thôi... sẽ bị cậu nắm chặt lấy.

Ngày hôm sau, mọi người bắt đầu bận rộn.

Dumbledore trước tiên là liên lạc với Bộ pháp thuật ở Pháp, nên xác định ý nghĩ của họ, xem xét có thể trở thành đồng minh không. Cùng lúc ấy, Grindelwald nắm bắt thời gian tập trung người của ông ở Đức, còn Harry thì lại ngẩng đầu quay về – cậu cứu thế giới phù thuỷ, hơn nữa còn hồi sinh lại rất nhiều người vô tội hay các anh hùng tử trận, cậu là một anh hùng, cho nên sự kêu gọi của cậu đem đến hiệu quả không ngờ, hơn nữa lại thêm Snape, hiệu quả càng tăng rõ rệt.

Nhưng việc Kẻ Được Chọn quay về cũng không phải là chuyện đơn giản, vì thế Snape đã vạch ra một kế hoạch, mà trong đó Harry là nhân vật chính, không thể thiếu những thành viên của Hội Phượng Hoàng. Cho nên, Dumbledore yêu cầu những người giúp đỡ phải giữ kín bí mật.

Cặp đôi song sinh nhà Weasley cũng đến tìm Harry, cả hai người cùng mở một cửa hàng Trêu Chọc, mà hai người mặc trang phục y hệt nhau đùa giỡn cậu. Cứ như thế... hạnh phúc thật đơn giản đẹp đẽ, cứ như cái chết chưa từng xuất hiện tại nơi này... Harry cảm thấy, nếu phải lựa chọn lại, cậu vẫn sẽ không thay đổi.

Mà lúc này, ở Bộ Pháp Thuật nước Pháp, Dumbledore như một cây tùng, đứng tại chỗ – mặc dù cụ đã hơn trăm tuổi, nhưng không hề phát hiện được dấu vết già yếu.

"Bộ trưởng Kuerxin, tôi nghĩ, ông cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc..." Dumbledore đem theo Soren, tên này sau khi uống Chân dược thì không thể phản kháng, "Bao gồm... những lời cậu ta nói."

"Nhưng cậu ta cũng không đề cập đến việc có người muốn khống chế thế giới pháp thuật... A, dựa vào tên người Mỹ này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net