Chương 29: Hoa bách hợp nổi giận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu ta không phải một người Mỹ bình thường." Vẻ mặt nghiêm túc của Dumbledore khiến người khác sợ hãi, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mặt lạnh, như muốn giết chết Kuerxin, nhưng cụ vẫn kiên nhẫn giải thích cho Kuerxin tác hại của thuốc phiện – đối với Muggle, cả phù thuỷ.

"Nhưng thứ này đối với phù thuỷ, hình như không có tác hại." Kuerxin không tin thứ này có khả năng gì, ma tuý của Muggle không thể dùng trên người phù thuỷ, ngay cả Dumbledore cũng nói thế, cho nên ông không hiểu vì sao vẫn đem người này đến đây – có lẽ tên này cùng Epson thật sự có mối quan hệ, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến Bộ Pháp thuật chứ?

"Không, Kuerxin, ông không hiểu ý của tôi." Đôi mắt xanh ẩn sau đôi kính nửa vầng trăng loé lên tia sáng, "Ông biết không, nước Anh chúng tôi mới vừa trải qua một cơn đại nạn, bây giờ còn đang khôi phục, tôi không biết... nước Pháp có khả năng đối chọi với một Chúa tể Hắc ám tương lai không... nên tôi mới có mặt tại đây."

"Chúa tể Hắc ám? Dumbledore, Epson là một bậc thầy độc dược, cậu ta chẳng qua chỉ tụ tập cùng với bạn bè mình mà thôi, không cần nói quá lên như thế!"

"Đây không phải là nói quá gì cả!" Dumbledore kìm nén việc đập bàn, nhưng mỗi từ cụ phát ra như tảng đá lớn, nện từng tiếng vang. "Voldermort lúc đầu tuyên truyền lý luận tiêu diệt Muggle cũng chỉ trong những ngày 'bạn bè gặp mặt' mà thôi."

"Được rồi, những ngày ấy – đúng, tôi cũng có tham gia, có cả Epson, nhưng hắn chưa từng nói sẽ muốn tiêu diệt Muggle!"

"Nhưng chiếm đoạt tài nguyên của Muggle, kết cục cuối cùng là gì, Kuerxin, Muggle không phải là kẻ ngu, bọn họ cũng không hề muốn đồ của mình bị người khác cướp đoạt."

"Thế nhưng Muggle quả thật sở hữu được rất nhiều thứ tốt, mà phù thuỷ thuộc tầng lớp trên họ lại càng nên thu nhiều hơn thế!"

Đàm phán, vỡ tan.

Dumbledore thở dài, cụ đương nhiên hiểu suy nghĩ của Kuerxin, mong muốn thu được lợi ích từ Epson – nếu nói Chúa tể Hắc ám dùng sức mạnh để mê hoặc lòng người, thì thứ Epson dùng chính là lợi ích, mà cụ thật không thể giải thích cho một phù thuỷ máu trong hiểu được điểm đáng sợ của Muggle.

Chính cụ cũng chỉ trong Thế chiến II mới phát hiện được, khi đó, Gellert và Hitler quan hệ mật thiết, mưu đồ thống trị thế giới, mà Hitler... cũng không phải người thích hợp để hợp tác.

Trong cuộc chiến này, người được lợi nhiều nhất chính là Nicolas Flamel, ông ta dùng vô số mạng người để tạo ra Hòn đá Phù thuỷ – dùng chỉ là bán thành phẩm – rồi sau đó, ông ta tìm thấy cụ, rồi kể cho cụ nghe sự đáng sợ của chiến tranh. Sau đó Dumbledore mới nhận ra cụ cần phải làm gì đó. Thế là... có cuộc chiến kia, một cuộc chiến không chỉ có quyết đấu, mà còn là... dùng tình yêu và phản bội tạo nên.

Nghĩ đến đấy, Dumbledore bỗng cảm thấy vui mừng, ít nhất Harry cũng không đi theo con đường của cụ, ít nhất... Harry còn có Severus, ít nhất bọn họ vẫn còn kịp.

Nhưng hiệu trưởng cũ cũng chỉ vui sướng nhất thời, cụ vẫn không quên việc mà bọn họ đang đối mặt, suy nghĩ một chút, Bộ pháp thật nước Pháp chết tiệt không nghe lời khuyên của mình, chưa kể Kuerxin lại là "bạn bè" của Epson, vậy việc muốn tiêu diệt thế lực của Epson càng thêm khó khăn – cũng may, cụ vừa mới "Obliviate" Kuerxin, bằng không ông ta nhất định nói cho Epson biết...

Uống xong Thuốc Đa dịch, biến thành một người đi đường bình thường, cựu hiệu trưởng rời khỏi Bộ Pháp thuật.

Thật là một chuyến đi đầy mạo hiểm kích thích!

Trở lại thung lũng Godric, Dumbledore tìm Grindelwald thương lượng một số việc ở Pháp – dù sao, Dumbledore chỉ có tiếng mà không có miếng, chỉ khi nắm quyền lực và tiền bạc trong tay thì mới là boss, mà cụ cũng chỉ dựa vào miệng lưỡi cùng với gậy phép mới có quyền phát biểu ý kiến, nhưng Grindelwald thì không như thế, ông ta có quyền lực thật sự, cho nên tìm người đó bàn bạc thì rất chính xác, ít nhất... còn có Đức làm hậu phương vững chắc.

Mà giờ phút này, Snape lại sốt ruột.

Không cần hỏi nguyên nhân, có muốn thì cũng nên hỏi Kẻ Được Chọn – cậu còn chưa hất mặt quay về, bên này từng người hỗ trợ đã xâm chiếm thời gian riêng tư của cậu, ngay cả trang phục cũng hỏi Kẻ Được Chọn.

Đây chính là khiêu chiến uy nghiêm xà vương.

Nhưng Snape biết, bây giờ hai người không thể để lộ mối quan hệ đặc biệt này, hơn nữa... anh đang nghĩ cách khiến Kẻ Được Chọn đổi sang họ Snape rồi cắt đứt với tên Potter đáng ghét kia – đúng vậy, anh đã làm xong bảng phân tích, Kẻ Được Chọn bị anh nhét vào vị trí ngượng ngùng nhất, bởi vì không cách nào phân chia được, mà anh cũng đã thấy rõ lòng mình.

Đôi khi, không phải càng rõ ràng lại càng chính xác.

Trên thực tế, Snape đã giam mình trong phòng sách hơn ba tiếng đồng hồ mới có thể xác định rõ ý nghĩ bản thân, mà ba giờ này cũng khiến anh không thể không đưa ra quyết định. Tính hướng bình thường, anh đều là một người bị động, nếu không ai xâm phạm lãnh thổ mình, anh sẽ không rời khỏi hang động bản thân mà tập kích người khác, nhưng mà, khi anh đã xác định rõ mục tiêu bản thân, không thể không chủ động ra đòn, sau đó thu thứ mình muốn về. Đấy chính là tính cách của rắn.

Là xà vương, Snape hiểu rõ mình nên làm gì, mà anh quả thật đang thực hiện ngay bây giờ.

"Severus, cậu cảm thấy... thế nào?" Có thể từ trong đóng lớn hàng hoá tìm ra quần áo, không phải ai cũng có thể làm được, đây là sở trường của phụ nữ nha – Lily mở gói bưu phẩm ra, bên trong là một chiếc áo choàng xinh đẹp khiến người khác không nỡ buông tay, "Harry sẽ rất thích, đúng không?"

"Cậu tính để tên quỷ con nhà cậu trở thành một con chim công khoe khoang phát ra hormon kích thích khắp nơi?" Snape nhíu mày, trong đầu tự động hiện ra hình ảnh Harry khoác chiếc áo hoa lệ này.

"A! Severus, tớ chỉ là nghĩ... nghĩ đến ngày Harry trở về... cậu có biết, tớ nghĩ... A, được rồi, tớ chỉ muốn làm một cái gì đó!" Lily buông chiếc áo khoác, tay cầm một phần bưu kiện khác, bên trong là các cuộn chỉ phong phú, "Tớ nghĩ vật này khá ổn, thời tiết bây giờ khá lạnh, Harry nên mặc dày một chút..."

"Cậu ta nhất định nhớ kỹ." Snape nhớ đến việc mình vừa gửi thư đặt hàng quần áo mới, anh cảm thấy Kẻ Được Chọn không cần thêm nữa.

"Đúng thế, nó sẽ nhớ... nó đều nhớ..." Lily nhoẻn miệng, xoay người tìm kiếm thứ khác, nhưng một giọt nước mắt rơi xuống má, cô nhanh chóng lau đi, như chưa từng có gì cả.

Lily rất nhanh, nhưng Snape vẫn phát hiện, chỉ là không làm gì.

Thựa ra, cô đã phát hiện được vài điểm kỳ lạ, nên mới mời anh đến nhà mình, tiện thể trò chuyện cùng anh một số vấn đề về Kẻ Được Chọn, có phải không? Nghĩ đến điều này, anh nhanh chóng kiểm tra lại ký ức – đúng, anh đã bỏ qua điểm nào?!

"A, Severus, có thể nhờ cậu điều chế một số độc dược được không?" Lily đứng cạnh cửa sổ nhìn vườn hoa bách hợp ngoài sân, "Dược giải rượu. Cậu cũng biết James gần đây uống không ít – còn có, ừm... đúng rồi, nếu Harry trở về nhất định sẽ bị James lôi kéo cùng uống, ừm... cho nên... khẩu vị có nên thay đổi một chút?"

"Cậu... đã biết?" Snape nhìn cô.

"Không!" Cô thét lớn rồi chạy về phòng bếp, "Tớ không biết! Tớ thà rằng không biết gì hết!" Trong bếp, cô vẫn cứ tiếp tục thét, "Được rồi được rồi! Severus, tớ không phải đồ ngốc, tớ cũng không phải tên ngu ngốc đầu nhọn xẻ đôi – a, tớ không nên nói James như thế, nhưng trên phương diện này anh ấy thật ngu ngốc – ừm... Severus, Harry gần đây... có khoẻ không?"

"Cậu... vì sao lại phát hiện?" Quả nhiên, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường là dành cho anh mà! Snape hung ác trong lòng cho mình một cái P.

"A!" Lily từ trong bếp nhô ra, "Anh em tốt của tớ, cậu còn nói! Nếu khi cậu sống lại lúc nào cũng nghe con mình nói đi nói lại "giáo sư Snape thế này" – "giáo sư Snape thế kia", cậu cũng sẽ cảm thấy có vấn đề, nhất là khi mỗi lần nhắc đến "giáo sư Snape" thì hai má nó lại đỏ lên!" Phải nói, sư tử mẹ Gryffindor biểu hiện có chút phát lửa, rõ ràng muốn giảm bớt xấu hổ, "Hơn nữa – đừng xem thường con mắt của người mẹ!"

Được lắm, Potter ngu ngốc – Snape trong lòng trừ nhà Gryffindor 10 điểm.

"Nhưng cậu tìm được nó, đúng không?" Lily rụt đầu, "Này thì hay rồi, hừ, tớ có một con dâu – là anh em của mình, còn là bạn tốt nhất! Thật là..."

"Được rồi Lily!" Snape cắt đứt lời cô, quả nhiên giọng nói của phụ nữ không cần đào tạo, mặc kệ tính cách thế nào, các cô trời sinh đều có tính nhiều chuyện.

"Tớ nói này Severus, tớ chỉ muốn nói – đấy quả thật quá hung tàn!" Tiếng nói càng thêm nhọn, có chút không bình thường, "Cậu sẽ... đối xử tốt với nó?"

"Đúng... tớ sẽ." Làm một cái cam đoan, Snape biết, Lily hiện đang khóc.

"Như thế... tớ tha thứ cho nó... tha thứ cho hai người." Sau khi khóc xong, Lily cố gắng nguỵ trang cho giọng nói khàn khàn của mình, "Severus, tớ không nỡ, thật sự không nỡ... thế nhưng, tớ tôn trọng sự lựa chọn của nó... nó là mạng tớ!"

Không nghĩ đến lần gặp này, ban đầu chỉ là thử, thành ra ngả bài, mà lần này lại thu được... kết quả tốt nhất.

Snape muốn dùng lời thề Bất Khả Bội, nhưng anh vẫn im lặng, bởi vì việc đưa ra lời đề nghị quả thật đã không tôn trọng Harry lẫn Lily, anh không muốn làm thế.

Trở về nhà, Snape cảm thấy bầu trời u ám kia cũng trở nên xanh không ít, có lẽ do tâm tình của anh chăng?

Chậm rãi trở về nhà, mở cửa.

"A! Anh đi đâu thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net