Chương 33: Giáo sư bị nắm giữ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đột nhiên xuất hiện câu hỏi này khiến Snape lập tức muốn bẻ gẫy cây bút đang viết tin tức trên giấy kia.

Nhưng Harry đã trả lời, không một chút đắn đo: "A, không, không phải người yêu, tôi cùng anh ta không thể dùng hai từ 'người yêu' để suy xét được."

"A! 'Anh ta'?" Skeeter hứng thú hỏi, "Vậy người cậu thích là đàn ông?"

"Đúng." Harry cười, tuy rằng nụ cười có chút gượng ép, nhưng đôi mắt thì sáng rực, tựa như tia nắng phản chiếu trên mặt hồ xanh biếc.

"A, anh Potter, anh thật có khiếu hài hước." Skeeter kích động vuốt tóc mình, "Anh nên biết bản thân mình rất có sức hấp dẫn... đàn ông, ha ha, tôi đã từng nói khi anh còn học Hogwart rồi mà, bất kể là nam hay nữ, anh đều có thể nắm chặt anh ta trong lòng bàn tay." Cô ra vẻ khiến Harry phì cười, bầu không khí nhanh chóng được thả lỏng.

"Này cũng không phải là... ừm... một câu chuyện vui, cô biết đó," ánh mắt cậu liếc sang Snape, rồi nhanh chóng dời đi, nhanh đến độ cả Skeeter cũng không phát hiện, "Tình yêu đối với tôi là một thứ xa xỉ, không thể tuỳ ý phung phí..."

"A, đây cũng không phải là một chủ đề vui vẻ." Trên tấm da dê mối tình của Kẻ Được Chọn được Skeeter tô vẽ hết mức – phụ nữ đối với tình yêu luôn đầy trí tưởng tượng, mà tình yêu của Kẻ Được Chọn lại càng dễ dàng lay động lòng người, nhất là... người trong lòng Kẻ Được Chọn lại là một người đàn ông, như vậy không chỉ thu hút phái nữ không thôi – cô bắt đầu dùng bút miêu tả nỗi buồn của Kẻ Được Chọn.

Đối với gia cảnh Harry, Rita Skeeter có thể xem như đã tìm hiểu cặn kẽ, cho nên dù đang phóng đại về đoạn tình cảm buồn của cậu nhưng vẫn không quên khen ngợi vẻ tốt đẹp cùng với sự dũng cảm kiên cường trong cậu, nhưng cuối cùng cũng không nói rõ ai là người may mắn thu được trái tim cậu – chính vì thế, vấn đề này của Kẻ Được Chọn thu hút một sự quan tâm không nhỏ từ độc giả.

"A! Lily! Harry nói nó thích đàn ông?!" James nhìn chằm chằm Nhật báo Tiên tri, nội dung phỏng vấn dần dần hiện ra, anh cố gắng đọc thật kỹ từng chữ một, tựa như có thể từ đấy nhìn thấy đứa con trai cưng của mình vậy, "Chuyện này phải làm sao đây? Ôi! Lily! Em có nghe thấy không?"

"Tất nhiên." từ phòng khách vọng lại tiếng Lily trả lời, "Em có nghe, nhưng hình như cũng không có vấn đề gì, chẳng lẽ nam nam lại không thể kết hôn với nhau?"

"Nhưng mà anh không nghĩ đến con thích đàn ông mà!" James theo thói quen gãi đầu, "Ôi vợ à, em xem nếu tương lai họ kết hôn, phải làm sao bây giờ? Họ thì theo họ ai? Còn có đứa trẻ! Đúng! Người thừa kế của gia tộc Potter... A, đứa nhỏ... đây là một vấn đề rất lớn..."

"Đúng, vấn đề lớn, anh nên từ từ suy nghĩ đi!" Lily không vào phòng ngủ an ủi anh, cô hiện đang bận rộn nướng bánh quy – trước mắt Harry nhất định sẽ ở Spinner End's, cô đương nhiên biết, nhưng lại không tính nói cho James!

"Ách, anh nghĩ em không quan tâm chuyện này!" James oán trách bước ra phòng ngủ, "Bánh quy?"

"Ừ, nhưng không phải cho anh, Albus thích cái này, sắp tới cụ không được ăn bánh kẹo từ tiệm Công Tước Mật, em đã... ăn hết rồi." Lily nhíu mày, vẻ mặt vô cùng phong phú, "Đúng rồi, một chút nữa anh sẽ đến chỗ Sirius?"

"A, vẫn chưa có kế hoạch, em muốn đi?"

"Không, em phải đem bánh cho Albus, nhưng anh có thể tìm Sirius bay lượn vài vòng, Regulus Arcturus gần đây hình như đối xử với cậu ta không tốt", Lily xoa cằm, "Anh cũng biết Slytherin là như thế, còn Sirius thì luôn... tràn đầy sức sống, Regulus Arcturus cứ như đang chăm sóc một đứa nhỏ. Hơn nữa... cậu ta cũng không tính tìm ai đó thích hợp để kết hôn, chuyện này đối với Regulus Arcturus mà nói ... thật khó chấp nhận, dù sao Regulus Arcturus cũng đã mất đi mười năm, cậu ấy vẫn luôn cố gắng bù đắp kiến thức cho bản thân, mà Sirius..."

"Tốt, cứ giao cho anh! Anh sẽ đi khuyên Chân Nhồi Bông!" James gật đầu, "Anh cũng cảm thấy cậu ta nên tìm một cô gái tốt để kết hôn! Regulus Arcturus thật quá vất vả!"

Gryffindor chính là thế, đối với người mà họ cho là tốt, đều tin tưởng hết mực.

Chờ James đi mất, Lily gói ghém mọi thứ, rồi mới đem phần bánh quy cô vừa làm xong cùng vài vật chuẩn bị cho Prince đi đến nhà Dumbledore.

Một nhúm bột Floor, đến Spinner End's.

"A! Thật hấp tấp mà!" Dumbledore đứng cạnh lò sưởi cười to, tiếng cười vọng đến tận Đường Bàn Xoay.

"Rầm!" Lily đem một đống đồ lớn cùng bản thân đến Spinner End's, bây giờ buổi phỏng vấn hẳn đã kết thúc, con trai cùng người bạn thân cô chắc đang ở nhà.

"Bụp"! Một gia tinh xuất hiện: "Thưa bà... xin, xin chào... tôi tên Winch!" gia tinh nhỏ giọng giới thiệu, "Bà có muốn uống gì không? Trước hết ngồi nghỉ một chút... A, dưới lầu không hợp để tiếp khách... người có muốn đến phòng sách không?"

"Winch?" Lily cử động cánh tay, "Giúp tôi sắp xếp lại những thứ này được không?"

"A! Vâng! Winch nhất định sẽ đi làm ngay!" Gia tinh chạy nhanh đến lấy vật dụng được Lily đem đến, từng đống lớn một, khiến nó cảm thấy ngạc nhiên, "Những thứ này là cái gì.... A! Winch không nên hỏi khách như thế... Winch thật có lỗi... Thưa bà, bà muốn gặp ai? Harry chủ nhân đang ở phòng ngủ... còn Snape chủ nhân... cũng đang ở phòng ngủ."

Được rồi, đều ở phòng ngủ! Lily cứng người, ngượng ngùng nhìn Winch, hai tay cũng không biết nên để thế nào cho hợp – suy nghĩ một chút, con trai cô cùng bạn thân mình đang ở phòng ngủ... sau đó hai người còn có đứa bé... A, mình tới hình như không đúng lúc?

Nhưng Lily đáng thương hoàn toàn không nghĩ đến, toàn bộ phòng ở Đường Bàn Xoay đã lâu không có người ở, cho nên phòng ngủ tương đương với phòng khách, mà phòng sách... cùng phòng khách cũng không khác cho lắm.

"Cái này... tôi có đến... đúng lúc không?" Cô đỏ mặt, ấp úng hỏi WInch.

"A, sẽ không, không đúng lúc? Khách nhân phải đến đúng lúc sao?" Winch tò mò chớp đôi mắt to tròn dò hỏi.

"Ách... cái này... là..."

"Lily!" Trong lúc cô đang sắp xếp từ ngữ của mình, liền nghe một tiếng hô to từ trên lầu, Harry chạy lại, "Sao mẹ lại ở đây?" cậu cười rất tươi, giọng nói tràn đầy vui sướng, "Sev, mẹ Lily đến!"

A! Xưng hô! Đôi mắt Lily sáng lên, lập tức cười tươi ôm Harry một cái thật chặt: "Con trai à, hở một chút là chạy ngay, mẹ thật nhớ con."

Snape không xuống lầu, Harry cũng không oán giận gì, chỉ dẫn Lily đến thư viện trên lầu, giải thích vấn đề về phòng ngủ với cô – nên biết dù phòng khách ở tầng dưới nhưng nơi đó quả thật như một căn nhà hoang, mặc dù Winch đã dọn dẹp căn bếp.

Bước vào phòng sách, Lily mới phát hiện nơi này thật không giống lần cuối khi cô đến. Giá sách mặc dù vẫn là một màu đen kịt, nhưng số sách trên đấy lại thay đổi rất lớn, ít nhất... quyển như "nguồn gốc Quidditch" cũng được đặt ở đây, mà theo cô biết, Snape tuyệt không dung thứ cho những thể loại này, thậm chí... cũng không để người khác tuỳ tiện đem thứ sách này để trước mặt anh.

Điểm này thật không tệ! Lily cười cười xem xét xung quanh, cô tìm thấy vài dấu tích nhỏ, là do lơ đãng mà để lại dấu vết, từ đó có thể tìm hiểu một chút về thói quen sinh hoạt – ví dụ như bên cạnh bàn đọc sách có hai ghế dựa, hay như kế bên bình mực trên bàn là hai cây bút lông, chẳng hạn... thảm sàn dày thoải mái!

"Lily?" Snape mở cửa rồi tiến vào, Harry đang ở cạnh cùng cô "kiểm tra" kệ sách.

"A, Severus, xin chào!"Lily cười, "Tớ đem cho Harry một chút bánh quy còn có... ừ... vài thứ lặt vặt, tớ nghĩ Prince sẽ cần, đương nhiên, của cậu... a... tớ quên mất — ha ha, được rồi, nói đùa thôi, còn có phần của cậu, tớ nghĩ cậu sẽ thích."

"Cám ơn." Snape lạnh nhạt trả lời, anh thích nhất là vạc – cả thế giới đều biết điều này.

Lily cười với Harry: "Không ngại để mẹ ngắm Prince chứ, Harry cùng đi?"

"Tất nhiên không." giọng anh lãnh đạm.

"Tốt lắm!" Lily giỏi điều tiết hoàn toàn không để ý đến giọng điệu Snape, trực tiếp dẫn con trai đi tìm cháu ngoan, Winch đáng thương tất nhiên đi cùng bọn họ, nói cách khác nó sẽ phải chịu đựng khí lạnh từ Snape tiên sinh, a, Winch thật không thích điều này!

Snape trở lại phòng ngủ, khi nãy anh đang cùng Kẻ Được Chọn bàn bạc về chủ đề "tình yêu" – ban đầu anh không muốn Kẻ Được Chọn tiết lộ... tin tức liên quan, nhưng mà Harry tự định đoạt, đương nhiên dẫn đến một sự quan tâm rất lớn... xem đám thư sấm đang gào rú trong phòng ngủ đi rồi biết!

Thư sấm từ khắp nơi trên thế giới bay về đây, tựa như tuyết rơi. Đương nhiên cũng có thư chúc mừng các loại, thế nhưng Snape cũng không ưa thích gì, cho nên kết quả chung của chúng là một "Incendio".

Chẳng qua để lộ thông tin này bây giờ, có lẽ... cũng không phải chuyện xấu, Snape dùng bút lông bắt đầu phân tích lợi hại trên giấy da dê – ừm, anh vừa mới cùng Harry thảo luận qua, không thể không thừa nhận, cái não của một Gryffindor tiêu chuẩn vẫn có thể sử dụng bình thường – nếu mọi người đều bị "chuyện tình cảm của Kẻ Được Chọn" thu hút, vậy ai lại đi quan tâm đến chủ trương chính trị của Epson ở Pháp chứ? Thậm chí trên các phương tiện truyền thông, Epson cũng không thể chiếm được nhiều trang báo, đây không phải là chuyện tốt sao?

Snape tiếp tục vẽ thêm một mũi tên. Không chỉ có như thế, mà... việc này đối với anh mà nói... lại càng hơn thế.

Buông bút, bậc thầy độc dược thở dài, anh nghĩ, mình quả thật đã bị Kẻ Được Chọn nắm gọn rồi... cho dù, không có đôi mắt xanh biếc kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net