Chương 34: Sung sướng và kinh ngạc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Lily về, Harry trở lại phòng ngủ, cảnh đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Snape đang dùng bút lông chấm vài điểm trên giấy da dê, thật kỳ lạ.

Harry bước đến sau lưng, hai tay ôm lấy anh.

Dáng người Snape cũng không quá cường tráng, cách ăn mặc khiến thân hình trông khá gầy yếu, nhưng Harry biết sau lớp vải này là một thân thể ẩn chứa sức mạnh to lớn. Cậu thích anh, vô cùng thích. Trước kia không thể nói, bây giờ... càng không cần nói.

"Về rồi?" Snape buông bút, hỏi.

"Ừm." Harry gật đầu, mái tóc xù cọ cọ phía sau Snape, "Có bánh quy, cùng nhau ăn chứ?"

"Được." Mặc dù không thích đồ ngọt, nhưng Snape cũng không ngại nếm vài miếng.

Hai người đàn ông tạo thành gia đình không thể có cảm giác ấm áp dịu dàng như những cặp nam nữ, nhưng có ai nói sự ấm áp mạnh mẽ lại không phải là ấm áp?

Prince được ẵm đến phòng ngủ, Winch đung đưa nôi rồi dùng chút pháp thuật gia tinh chơi đùa với cậu chủ nhỏ.

Về việc phỏng vấn, Snape vẫn cùng Harry bàn bạc một chút, dù sao hiện tại cũng không phải thời cơ phù hợp, cho nên hai người không tính công bố sự tồn tại của Prince, mà Snape... trước mắt cũng nên hạ thấp một chút.

"Được rồi, chúng ta tạm thời giấu diếm," Harry có chút thất vọng, "Nhưng em hy vọng anh không vì trốn tránh James nên mới quyết định như thế..."

"Tôi còn không đến mức vì một ai mà trốn tránh..." Snape nhíu mày, "Tự tôi có thể bảo vệ tất cả, kể cả hôn nhân bản thân."

"Được rồi, Slytherin quan tâm nhất chính là gia đình, đúng không?" Harry cười cười, cắn một miếng bánh quy, hương vị này cậu rất thích, vị đắng của hạnh nhân cùng với vị ngọt của mật kích thích vị giác Harry, khiến cậu muốn chia sẻ cảm giác này cùng người bên cạnh, và đơn giản là cậu làm thế.

Đây là một nụ hôn tràn đầy sung sướng cùng ngọt ngào. Kỳ thật Harry cũng không có nhiều kinh nghiệm, nhất là khi trong miệng còn chứa miếng bánh quy mà hôn môi, việc này... a, rất kỳ quái, nhưng thật mới mẻ! Cậu nghĩ, rồi nắm mắt tiếp nhận nụ hôn sâu này.

Miếng bánh bị đưa đẩy hoà tan trong miệng cả hai, ấm áp và ngọt ngào cũng không chỉ trong miệng, thậm chí dung hoà cùng hô hấp đối phương... còn hoà lẫn cùng bầu không khí này.

Winch thức thời ôm cậu chủ nhỏ chạy về phòng trẻ em, nó là một gia tinh hiểu chuyện!

Âm thanh mờ ám chậm rãi chiếm cứ cả căn phòng. Có lẽ do miếng bánh này thật quá ngọt? Ai biết được chứ!

Harry ôm chặt Snape, hai tay từ vai di chuyển dần lên phía trên, như vậy cậu có thể dễ dàng kéo áo anh khỏi đầu... đúng, cởi nút gì đó thật quá lãng phí thời gian! Ngay khi đôi môi tạm xa nhau để cởi áo sơ mi chết tiệt của đối phương, Harry thuận thế ngồi trên đùi Snape, khiến phía dưới cả hai dán chặt vào nhau.

"Anh..." Harry dừng động tác, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi mắt Snape, "có phản ứng."

"Tốt, em cũng vậy." Sau đó, nghệ thuật ngôn ngữ gì cũng là dối trá, bởi vì tất cả đều không cần thiết.

Cái ôm cùng nụ hôn, có lẽ ban đầu chỉ là một tín hiệu, rồi từ từ bị khuếch đại, thành một lời mời không nỡ chối từ. Là ai mời gọi ai? Ai biết!

Harry chậm rãi đứng dậy, bởi vì Snape phải đứng lên, hai người vừa ôm vừa hôn đi đến bên giường... rốt cuộc là ai khởi đầu trước, quan trọng sao?

Hai mươi phút sau, Winch đáng thương trong phòng trẻ con dùng vô số bùa chú cách âm.

"A! Cậu chủ nhỏ thân mến của Winch, cậu không thể nghe..." Winch vô tội nhìn Prince, mà đứa trẻ hoàn toàn miễn dịch đối với ánh mắt van xin của nó – bởi vì không nghe được giọng nói của ba, hoàng tử nhỏ có chút kích động, "Được rồi, cậu chủ nhỏ, Winch sẽ hát cho cậu nghe... ừm, cậu có thích ca khúc của gia tinh..."

Ca khúc gia tinh... cùng giọng hét chói tai của chúng không khác biệt nhau lắm, nhưng... có thêm ca từ – "rời giường, quét rác, tôi thích quét rác! Phục vụ, gia tộc, tôi rất thích –"

"Oa oa oa..." Hiển nhiên, Prince không thích ca khúc này, nó dùng ngôn ngữ đặc thù bản thân cắt đứt bài hát của Winch, sau đó ném một con vịt cao su.

"Được rồi... hay là cậu thích... a... ca khúc của phù thuỷ?" Winch lại dùng đôi mắt to ướt nhẹp dò hỏi ý kiến cậu chủ nhỏ, lập tức, Prince ném sang một con gấu Teddy.

"A, vậy... Winch sẽ bắt chước... tiếng chủ nhân nói chuyện!" Gia tinh đáng thương chỉ có thể dùng đặc thù ma pháp bản thân chỉ vào cổ họng, "Vậy, Kẻ Được Chọn? A, ừm, giáo sư. Thế.... cậu tính để vị giáo sư hèn mọn này..."

Nghe giọng nói của cha, Prince nhìn xung quanh, nhưng phát hiện chỉ có Winch bình thường chăm sóc mình đang ở trước mặt, việc này rất kỳ lạ, nhưng thật thú vị! Là một đứa nhỏ, nó bắt đầu cười khanh khách, vừa cười vừa ngồi vỗ tay.

Tốt lắm! Winch cố lên! Gia tinh trong lòng cho bản thân một cái khuyến khích, bắt chước càng giống. Có lẽ nó nên... diễn một vở kịch? Ha! Hoặc là sự việc bình thường.

Phía phòng ngủ cách vách, Snape phía trên áp sát Harry chậm rãi cọ xát, anh không thể để chú sư tử con này có được thứ mình muốn một cách dễ dàng, thuần phục sư tử khiến nó ngoan ngoãn không thể vùng dậy – nếu chính bạn không thể cùng làm sư tử bên cạnh em ấy.

"Nhanh lên!" Harry tuỳ tiện chìa tay thúc giục anh.

"Hừm..." Bậc thầy độc dược đè lại đôi tay đang chạm lung tung trên người mình, "Nhanh cái gì?"

"Hừ!" Harry cắn đầu mũi Snape, rồi dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, vị... cũng không tệ lắm? Cậu mơ màng nghĩ, rồi nâng hai chân ôm chặt thắt lưng lão già khốn kiếp, "Nhanh lên, tên khốn kiếp, đem thứ kia của anh cho em!"

Ai cha! Thật là một mệnh lệnh tuyệt vời! Snape biết bản thân đã thuần phục được chú sư tử con của mình, tựa như nó cũng khuất phục trước khát vọng của anh. Đương nhiên, không thể trông cậy vào sư tử con có thể trung thực khuất phục cùng khát vọng, nó sẽ để lộ móng nhọn bản thân, giống như khi nãy cậu để lộ bộ răng vậy.

"Làm gì?" Ngón tay Snape cố sức đâm vào, Harry bị anh kích thích khiến toàn thân phát run, nước mắt từ đôi mắt xanh biếc rơi xuống liên tiếp, thế nhưng, đây không phải khóc, cậu chỉ... chỉ là kích động. Harry trừng mắt, ngẩng đầu tìm kiếm đôi môi của lão già khốn kiếp mà cậu mê đắm.

Snape hôn cậu. An ủi gắn bó dây dưa lẫn nhau khiến tay Harry nguyên bản không trung thực dần dần hướng lên trên... ôm anh, hết sức.

Tốt lắm, thật là... nghe lời. Snape quyết định khen thưởng, anh rút ngón tay, thay thế bằng chính mình đi vào, xâm nhập sâu vào bên trong Harry.

Thật sự là... cmn quá tuyệt vời! Harry hét lên một tiếng, sau đó dùng sức đem bản thân tiến đến Snape trên người mình, cậu chờ không kịp.

Snape hiển nhiên không dễ dàng bỏ qua cho tên nhóc con thích gây chuyện này, dù sao anh cũng là một lão chết tiệt âm hiểm mà.

Thế là... chuyện này thật sự là... một buổi tối sung sướng và.. kinh ngạc.

Sung sướng...ừm, có lẽ vì hai người nào đó đã đạt được... nhận thức chung, cho nên lần này mới đặc biệt thoải mái đến như thế? Còn ngạc nhiên, chỉ có thể nói Prince phát hiện ra cha dù không có mặt nhưng nó vẫn có thể nghe giọng của họ nói chuyện – thật thú vị!

Nhưng niềm vui của Prince lại là sự khổ cực cho Winch, cứ mỗi mười phút nó lại phải ếm lời nguyền đổi giọng! Mà khi nó dỗ Prince ngủ thì không có giọng cha, cậu chủ nhỏ dễ thương kiểu gì cũng không ngủ, cho nên nó đành phải không ngừng dùng pháp thuật biến thành giọng nói chủ nhân chơi đùa cùng hoàng tử nhỏ... mãi cho đến khi mặt trời xuất hiện...

"Kẹt..." Harry mở cửa, nhìn thấy khung cảnh Winch đang dùng giọng Snape nói một câu rồi dùng giọng cậu nói một câu bên cạnh Prince... còn Prince thì ngủ đến nhiễu nước miếng.

Để Winch nghỉ ngơi một chút, Harry đóng cửa, cậu quyết định cùng Sev ra ngoài ăn.

Dùng pháp thuật cải biến dung mạo một chút, hai người rời khỏi Đường Bàn Xoay chuẩn bị đi ăn một bữa cơm ngon – hoặc một ít bít tết cũng không tồi?

Harry kéo tay Snape – bọn họ trước kia cũng không thoải mái làm thế, cũng không từng cảm nhận qua... hẹn hò bình thường, cũng không tệ lắm? Snape trở tay nắm lấy cậu. Ngón tay giao nhau, ánh mắt cũng thi thoảng tình cờ chạm nhau.

"Ăn gì?" Harry nhếch môi, cười tươi.

"Em thấy sao?"

"Ôi! Anh thật là một lão già đáng ghét!" Sư tử nhỏ đỏ mặt, cậu phản ứng mạnh, "Em đã uống độc dược!"

"Tôi chỉ hỏi suy nghĩ của em." Khoé miệng bậc thầy độc dược cong lên, không tự giác bản thân mình đang bắt nạt người ta.

"Được rồi được rồi! Ăn đồ Ý!" Quá khứ Kẻ Được Chọn chưa từng thắng trận đấu khẩu nào với vị giáo sư này, việc này thật không khoa học, cậu cũng không am hiểu... haiz, cho dù là khoa học gì đó thì cậu chưa chắc am hiểu — ví dụ như độc dược.

Khi hai người đang vui vẻ tìm nơi ăn cơm, bên Pháp đã bắt đầu có động tĩnh – bạn không thể trông cậy vào một người dã tâm có thể im lặng trước đối thủ tương lai, cho dù hiện tại người ấy không thể tạo thành uy hiếp với hắn, nhưng Epson biết, Harry Potter so với hắn ưu thế hơn rất nhiều, nếu... Potter đồng ý đứng lên nói vài thứ, vậy người nghe theo cậu nhất định hơn hẳn người bên mình... một uy hiếp quá lớn.

"Việc này xem ra... rất không tốt." Epson chơi đùa với chiếc nhẫn trên ngón tay, từ từ đứng dậy, đây là một nơi rất cao, thế nhưng Muggle nhìn không thấy... anh vui vẻ hưởng thụ cảm giác này, từ nơi cao quan sát tất cả, tựa như thế giới đều phủ dưới chân anh.

"Harry... Potter?" Anh lật báo, phía trên là ảnh chụp phóng to của Kẻ Được Chọn – khôi ngô, xinh đẹp... Kẻ Được Chọn mạnh mẽ, còn có một thân hình khoác áo choàng phù thuỷ thần bí khiến người khác không thể không để ý... Ừm, nếu quan sát kỹ, quả thật là một chiếc áo choàng dày đặc pháp trận... đúng, cùng với Kẻ Được Chọn không hề thua kém...

Epson buông báo, anh cần mở buổi tiệc tụ họp, để mọi người gặp mặt nhau, hoặc là... anh có thể mời thêm Kẻ Được Chọn?

"Kuerxin!" Anh dùng gương hai mặt hô to, "Cậu ở đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net