Chương 36: Tin tức từ quả cầu thuỷ tinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đi sâu vào trang viên Epson, khung cảnh lãng mạn của Pháp hiện ra đầy sức hút, chí ít so với sự cổ kín của Anh hay nét cứng nhắc của Đức thì Pháp lại rất dịu dàng. Tuy nhiên, Harry và Snape đều hiểu rõ, cho dù có lãng mạn dịu dàng đến mấy cũng không che giấu được sự dã tâm của con người, bởi vì, dã tâm luôn được tinh tế che khuất đi. Đương nhiên, tinh tế thì chưa chắc là có dã tâm.

Harry bất động trên ghế, cậu hiện tại đang vào vai Lily, thế nhưng khả năng khiêu vũ của cậu thật không ổn, cho nên không tính cùng Snape tự làm xấu mặt mình, chính vì thế, cậu cố nghĩ ra một biện pháp khiến bản thân có thể ngây ngốc ngồi một chỗ mà không phải thất lễ với những lời mời của những con người lãng mạn kia. Việc này thật không dễ, dù sao cậu cũng không phải là "thục nữ", cho nên làm thế nào để từ chối những lời mời từ cánh mày râu, Harry cảm thấy thật lúng túng.

"Người sao thế?" Một quý cô phe phẩy chiếc quạt đến ngồi gần Harry, "Mẹ của Kẻ Được Chọn? Tôi đã thấy qua ảnh của người."

"Ừm, Harry không phải là Kẻ Được Chọn." Harry không thể bắt chước tư thái thanh nhã này, cậu chỉ đành cố gắng để bản thân xử sự như Lily, có lẽ cậu đã thành công nhưng cậu chưa có cơ hội đi cùng mẹ trong những buổi tiệc như thế này, cho nên cậu đành nhắm mắt suy đoán cách ứng xử của người mẹ đã lâu không gặp.

"Tôi hiểu cảm giác của một người mẹ mà." Quý cô đung đưa ly rượu trên tay hướng về "Lily" rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cứ như những gì cô vừa nghe khi nãy là lời của một người mẹ hãnh diện về con trai mình.

"Xin lỗi, đã làm phiền." Snape bước đến gần, hướng về quý cô bên cạnh Harry cười, sau đó quay sang đưa tay, "Cùng đi?"

"Được." Harry nắm tay anh.

Mẹ con khiêu vũ là chuyện bình thường, huống chi, Harry trong vai Lily khả năng nhảy thật sự không thể khen nổi nhưng người Pháp lại không biết sự thật trong đấy, cho nên cả hai cũng không bị lộ gì. Nhưng mà, dựa vào điệu nhảy cũng thu nhập được không ít thông tin, đặc biệt là khi đi với người khác.

Hai anh em sinh đôi đã từng sáng chế ra đồ chơi tuỳ thân mà chỉ cần ai đó vô tình đụng trúng liền bị dính chặt vào, chỉ là một viên tròn tròn nho nhỏ, hơn nữa chỉ cần tiếp xúc không khí thì không tồn tại quá 24 giờ, nhưng khi nó vẫn còn thì đoạn trò chuyện của người ấy sẽ bị nó truyền tải về quả cầu thuỷ tinh. Tất nhiên, nếu thứ này bị phát hiện, thì chỉ bị xem như một trò đùa dai – bởi vì khi phá huỷ, thứ này sẽ nổ ngay, sau đó... toả ra hương vị thối ùm. Không thể không thừa nhận, đôi song sinh ấy là nhà đùa dai thiên tài.

Harry cười với Snape, sau đó, cậu thấy khuôn mặt mình cười lại với cậu – được rồi, cậu thật không thể không phục lão Snape, tên khốn kiếp này thật là một thiên tài, trò đùa dai của đôi song sinh quả thật được anh cải tạo không ít.

Nhảy được hai bài, Snape đưa Harry về nghỉ ngơi, thuận tiện cùng người xung quanh bàn luận về Muggle, mà Harry bên cạnh cũng biểu lộ vẻ mặt không vui về chủ đề này – chuyện đó là bình thường, cậu lấy lí do bản thân là Muggle giải thích, cho nên thu được nhiều sự đồng tình.

Epson chính vì thế đã tự mình kính Harry một ly – tất nhiên, hắn tưởng bản thân đang kính rượu mẹ Kẻ Được Chọn.

"Hai người có thể ở đây vài ngày, tham quan phong cảnh nước Pháp." Khi tàn tiệc Epson đưa ra lời đề nghị, "Ừm, hai vị có muốn đưa ngài Potter sang chung không?"

"Không, không cần." Snape trong vai Harry tiến lên trả lời Epson, "Xin hẹn vào một lần sau, chúng tôi nhất định sẽ tới, chỉ là không biết nơi đây của ngài có còn hoan nghênh chúng tôi không?"

"Tất nhiên rồi Harry, tôi luôn chào mừng." Epson ung dng đưa tay phải chạm vào vai trái, thân hơi nghiêng về phía trước, "Đương nhiên, cả... bà Potter, vạn phần vinh hạnh khi người đến nơi này, bà quả thật xinh đẹp khiến lòng người say đắm."

"Hì hì, cảm ơn." Harry không am hiểu đối phó với chuyện này, thế nhưng cậu cũng biết bản thân nên nở một nụ cười chính hiệu Lily – bọn họ sau khi nhảy xong thì tác dụng của thuốc Đa dịch cũng gần hết, may mắn lúc đó đang "uống rượu", có thể dùng thêm thuốc, bằng không nhất định bị lộ.

"Đúng rồi, quý bà xinh đẹp, nếu có thời gian, xin mời đến biệt thự của tôi, nhất định tôi sẽ chuẩn bị phần rượu nho tuyệt nhất." Như cảm thấy mẹ Kẻ Được Chọn khá dễ dàng lung lay, Epson càng đem việc ca ngợi "Lily" phát huy hết mức, thậm chí đến cả vấn đề thực chất.

"Nếu có thời gian, ngài cũng biết, Harry dạo gần đây thật khiến tôi đau đầu." Một tay xoa trán, "Lily" biểu hiện lúc này rất thú vị, thậm chí vô tình biểu lộ vài nét "Harry".

"Như vậy, chào tạm biệt, Julian." "Harry" vẻ mặt bất đắc dĩ dìu bước mẹ mình, sau đó thông qua Khoá Cảng quay về nước Anh. Thật là một chuyến đi... vui vẻ.

Khi quay trở lại Spinner End's, hai người trở về nguyên dạng rồi cùng nhau tới thung lũng Godric. Mà lúc này, trong phòng khách nhà Dumbledore tập trung rất nhiều thành viên Hội Phượng Hoàng, mỗi người đều chăm chú quan sát quả cầu thuỷ tinh – rất nhiều, bên trong xuất hiện giọng nói, đấy là sản phẩm mà Harry và Snape thừa dịp bày trò tại tiệc rượu.

Một người quan sát một quả cầu, nếu nghe thấy nội dung kỳ quái gì liền nhanh chóng điều tra thân thế người này, thế nhưng... vẫn chưa nghe thấy nội dung kỳ lạ nào, ít nhất là hiện tại.

"Bên này đang nói về sản lượng rượu nho." Lupin nghe ngóng nửa ngày, đành tổng kết kết quả.

"Đây cũng không tệ, cô ta đang cùng tình nhân bàn luận nên... đến nơi nào ngủ thì tốt." Sirius vỗ bàn, "Thực đáng sợ!"

"Này, còn có người muốn đến Anh theo đuổi Harry nữa!" James tức tối gào lên, "Hắn dám đến gần tôi liền đánh hắn đến mức mẹ cũng không thể nhận ra hắn!"

Ôi, bên này cũng không bình tĩnh gì!

Lily lại rất im lặng, cô dùng bùa theo dõi ếm lên quả cầu thuỷ tinh, trực tiếp tất cả đều thu vào trong một bình thuỷ tinh, như vậy cùng một thời gian có thể quan sát được nhiều hơn. Mặc dù phương pháp này cũng không phải cô sáng tạo, nhưng hiển nhiên năng suất tăng lên không ít, mà James bên cạnh cũng học theo.

Tổng cộng ba mươi mấy quả cầu thuỷ tinh, mà số người giám sát cũng không quá mười, cho nên phương pháp của Lily vô cùng hiệu quả. Cả Sirius dù cảm thấy nghe quả cầu này thật chẳng thú vị chút nào, nhưng với sự tình quan trọng thì anh không phải kẻ chỉ biết quậy phá mà thôi.

Qua vài giờ, trong một quả cầu truyền đến âm thanh hấp dẫn người nghe – đây là do Remus phụ trách, nội dung liên quan đến Muggle.

"Hử – nghe này!" Đột nhiên, đôi song sinh kêu to, thu hút ánh mắt mọi người, "Bọn họ... hình như có kế hoạch?"

Bên trong quả cầu phát ra giọng nói của Kuerxin, hình như đang rất phấn khởi: "Ha ha, Kẻ Được Chọn từ Anh kia thì ra chỉ là một cậu bé, cậu cảm thấy sao, Julian?"

"Đừng xem thường, tôi thấy cậu ta rất có đầu óc." Giọng nói Epson khiến người khác cảm giác rất dịu dàng, "Muggle thật thú vị, đúng không?"

"Tất nhiên rồi, bạn tôi, bọn họ thật không xứng sở hữu nhiều tài nguyên đến như thế, việc này thật đáng sợ!" Hiển nhiên Kuerxin đã chiếm được lợi ích thực tế, "Nhưng tôi nghĩ lần sau không cần động đến nước Ý... dù sao cũng quá gần Giáo Hội..."

"Không cần sợ, nên biết Muggle sớm đã từ bỏ tín ngưỡng của họ... mà thực tế thì quả thật là thế. Đúng rồi, những người được phái đến Mexico có truyền về tin gì tốt?"

"Mexico?!" Sirius nghe thấy, liền đem quả cầu anh đang giám sát đến đây, "Quả đúng mà, bọn này đang bàn về Mexico – liên quan đến Muggle."

Tốt lắm, hiện tại rất nhiều vấn đề đều trồi lên rồi.

Snape nhướng mắt, Harry hiểu ý, cùng anh ra ngoài – ở đây giao cho đám người Dumbledore là được, mà họ còn có việc phải làm.

"Bây giờ?" Harry nhìn Snape, đối với địa phương anh nói, quả thật rất mong chờ.

"Bây giờ." Snape quan sát xung quanh, đảm bảo không có ai, liền kéo Kẻ Được Chọn trực tiếp Độn thổ.

Mục tiêu – Irish.

Thực ra khi Harry giả dạng Lily tại tiệc rượu đã đề cập với Epson về nơi hoang vu này, tất nhiên, dù rất vắng vẻ, nhưng nơi này đã bị phù thuỷ lợi dụng sử dụng, mà Epson thì không biết điều đó – kế hoạch này không phải do Harry nghĩ ra, cậu thật không thể bày ra kế hoạch hoàn mỹ như thế.

"Ôi, anh thật là..." Bị kéo đi theo, dạ dày Harry liền dâng trào, nhưng Snape độn thổ thật rất nhanh lẹ chuẩn xác, khiến người ta không kịp chuẩn bị, "Lần sau em tự làm."

"Chờ em chuẩn bị tốt?" Giọng nói tựa như lụa tơ tằm hạng nhất khiến khớp xương người kia đều nhuyễn ra quanh quẩn bên tai, khiến nó tê dại. "Hoặc... em có thể tự mình... động."

"Này! Lão khốn kiếp!" Harry đỏ mặt, đương nhiên hiểu ý anh đang nói – hay là do cậu suy nghĩ nhiều? Nhưng đây không chỉ là vấn đề của cậu! "Được rồi, đi nhanh lên – đi tìm... đi tìm ai thế? Này!"

"Maximilian Benjamin Antioch." Snape kiên nhẫn đợi Harry thuận khí lại, "Anh ta một mình chiếm đóng cả một khu vực lớn, nếu muốn tìm thì phải theo luật của anh ta."

"À! Anh sao biết người này?" Harry dựa vào Snape, cuối cùng cũng ổn định lại dạ dày đang quặn thắt, "Antioch... không phải là..."

"Đúng vậy, tên của người anh lớn Peverell trong ba anh em lúc về già, đời sau của họ dùng tên này đặt cho gia tộc, hơn nữa... gia tộc của họ đều dựa vào độc dược để kéo dài tuổi thọ, cho nên tôi biết anh ta ở đây." Snape dẫn Harry đi.

Vốn chỉ là một khu nhà ở bình thường có chút vắng vẻ, nhưng càng đến gần, Harry mới phát hiện... đây là... thành phố chết? Ôi... không! Nơi đó không phải là chung cư. Hình như... chỉ là một khu nhà không người ở, hơn nữa... lại còn chưa xây xong, một khu nhà vừa cô đơn vừa thê lương toạ lạc nơi này, không người ở, cũng chẳng ai thèm nhớ nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net