Chương 37: Cái chết của Antioch.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mây đen bỗng kéo đến che phủ đỉnh đầu, gió lạnh quật thẳng vào mặt, Harry ngẩng đầu nhìn xa xa, không có dấu vết người sống, thậm chỉ cả chó hoang mèo hoang cũng không thấy, thế nhưng cậu tin chắc là có động vật, bởi vì cậu nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết – không phải là tiếng kêu khi bị ngược đãi, mà tựa như cảm giác nguy hiểm đe doạ mà kêu to uy hiếp. Harry rất mẫn cảm đối với động vật, cũng không thể trách cậu, nói đúng hơn là do con chó xấu xí của người bác ruột Maggie khiến cậu như thế... coi như trong hoạ có phúc đi? Trên đầu một con quạ bay xẹt qua, tiếng kêu thê lương như cảnh báo hậu quả thê thảm cho những ai dám xâm phạm nơi này.

Snape kéo Harry lại gần, trong ánh mắt toát lên sự "nguy hiểm", Harry hiểu rõ, tay phải nắm lấy đũa phép – cậu không rút ra, chỉ là trong tay áo bàn tay nắm thật chặt.

Tiến về trước khoảng 100m, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một cánh cổng, Snape dùng đũa phép ếm bùa nổ mạnh, chờ cánh cửa bị sập thì xoay người kéo Harry về phía bên trái, đại khái chạy khoảng mười mét, liền thấy một đám người đang tiến về phía mình.

"Dùng đũa phép Avavda hết bọn họ." Snape buông tay Harry, cậu liền lập tức quay về phía sau, lưng đối lưng – trạng thái chiến đấu thích hợp nhất, bọn họ có thể làm đôi mắt phía sau cho nhau, mà đồng thời, sự an toàn đằng sau bản thân cũng có thể giao cho đối phương.

Nếu là Harry trước đây, Avada Kedava tuyệt đối không phải là lựa chọn đầu, mà hiện tại, cậu không ngại làm việc này.

Ngay khi Lời nguyền Chết chóc bắn trúng những người đang chạy đến, tất cả họ liền biến mất, cứ như bọt khí, "bùm" một cái liền bị đánh nát, biến mất trong không trung.

"Cái này..." Harry sửng sốt, nhưng Snape không để cậu có thời gian thất thần – ở chiến trường, thất thần sẽ đem mạng sống bản thân dâng cho kẻ thù, cho nên một chút bùa làm đau khiến cậu tỉnh lại, lập tức vùi đầu vào chiến đấu. Lời nguyền Chết chóc phủ đầy không trung hướng về đám người kia, Harry biết, đối phương không phải là người thật, hay nói đúng hơn, chỉ là ảo giác.

Ngay khi đám người kia tiêu tán như bọt biển, Snape nắm tay Harry độn thổ hai lần, cuối cùng, bọn họ đến một nơi... tương đối âm u. Rất âm u.

Harry cảm thấy nơi này rất giống... nhà ma Muggle thường nói, thậm chí càng u ám hơn, có lẽ... Lều Hét cũng không bằng. Không chỉ âm u, mà bốn bức tường chung quanh đầy những vết tích, lộ ra vẻ hoang vu thê thảm – nếu như nói nơi đây không có vết tích của sự sống, chỉ là bị bỏ hoang, thế nhưng... luôn có cảm giác như người vừa rời khỏi đây... Trên tường nguệch ngoạc những chữ từ thế kỷ trước, mà vết nứt trên này có thể cho thấy là do một vật hiện đại làm ra – ví dụ như... vài thứ kỳ lạ của Muggle?

Ngồi xổm quan sát, các mối ghép trên tường lộ ra dây vô tuyến, còn cả... dây điện? Harry mở to nhìn, cậu đương nhiên biết đây là gì, ít nhất... đã từng bị người ta cười nhạo khi còn ở Mỹ, cho nên cậu cũng biết thứ này có công dụng gì, nhưng mà... vì sao lại xuất hiện ở đây? Harry khó hiểu ngẩng đầu nhìn Snape.

Snape gật đầu với Harry, dường như sớm biết sẽ có tình huống này. Harry chớp mắt nhìn anh. Tốt, thật rất ăn ý. Ngay khi cả hai đều bất động nhìn nhau, bức tường đối diện Harry nhanh chóng lùi lại, hai bên tường cũng thay đổi, từ từ hình thành một cửa vào – trống rỗng và tối tăm.

"Xuống đây." Snape lúc này mới thở một hơi dài, dẫn Harry đi xuống.

Đây là một dãy hàng lang u ám, lối đi phía trước cứ dài hun hút, từng bước chân phát ra tiếng động tựa như dẫm nát nơi này.

"Maximilian là một tên cổ quái, ông ta rất thích dùng những cách thế này để chào đón khách của mình." Giọng nói ma mị của Snape vang lên bên trong dãy hành lang u tối này, càng khiến người ta dễ mất đi lý trí, "Vừa rồi là chỉ là một trong những phương thức tiếp đón thôi, nếu em muốn tìm ông ta, ông ta nhất định sẽ rất hứng thú dùng những phương thức này hoan nghênh em."

"Được rồi, em sẽ tận lực." Harry nói lí nhí, "Em tin ông ta nhất định sẽ trở thành bạn thân với đôi song sinh kia thôi, chắc chắn."

"Em nói rất đúng." Không thể không thừa nhận việc này, Snape nhếch miệng, "Tôi nghĩ em sẽ rất thích ở cùng ông ta, dù sao... em cũng là Gryffindor lỗ mãng."

Gryffindore lỗ mãng, đã bao lâu rồi mới được nghe từ này? Harry trở mặt xem thường, đối với lời nói kia, cậu không thèm để bụng. Nếu tính toán với Snape vì những lời này, cậu nhất định sẽ tức chết thôi, mà thực tế, mỗi lần tức giận cũng không phải anh.

Đi được khoảng hai mươi phút, rốt cuộc cũng rời khỏi chỗ tối tăm này, mà cảnh sắc trước mắt thật rất hấp dẫn ánh mắt Kẻ Được Chọn – một khung cảnh mùa xuân, có hoa đẹp cùng động vật dễ thương, một căn nhà trắng bên cạnh mặt hồ xanh biếc, tựa như khung cảnh được miêu tả trong thần thoại, mà bây giờ... cứ thế xuất hiện trước mắt?

"Đừng coi là thật." Snape chỉ căn nhà mà trắng kia, "Nơi đó là nơi cư trú của một số thứ kỳ quái, tôi mong em sẽ không đến gần chúng, mà nhà của Maximilian trên ngọn cây bên cạnh kia."

Theo hướng anh chỉ nhìn lên, quả thật có một gốc cây Sycamore (cây sung, ngô đồng) rất cao to, mà trên đỉnh, quả thật có một ngôi nhà gỗ thoạt nhìn rất nguy hiểm – còn nguy hiểm hơn cả Hang Sóc!

Cửa nhà mở toang, từ bên trong nhảy ra một lão phù thuỷ mặc áo choàng màu hồng hiếm thấy, cưỡi trên cây chổi rụng đuôi gần hết, đang kêu to: "Woa, chàng trai trẻ mau đến đây, cùng lão Marcos tham quan phong cảnh nào!"

Harry cảm giác mình đã từng gặp ở đâu đó, thế nhưng tính cách của cụ quả thật khiến cậu thấy rất buồn cười.

Bước vào căn nhà gỗ nguy hiểm này, Harry mới phát hiện nơi này cùng lều phép quả thật rất giống nhau, không gian cùng cách bài trí bên trong so với vẻ ngoài quả thật một trời một vực.

Lão phù thuỷ sai bảo gia tinh nhà mình, bản thân thì an vị trên sàn chơi đùa sản phẩm đùa dai Snape đem đến, khiến gia tinh bất đắc dĩ phải thực hiện công việc của một chủ nhà – dâng trà nước cùng điểm tâm vừa miệng cho khách nhân.

Khi mọi người đã nhận được điểm tâm, lúc này lão mới ngước lên, lại không quan tâm đến Snape mà chỉ nhìn chằm chằm Harry: "Cậu bé, cậu bao nhiêu rồi? A, hình như tôi đã từng thấy cậu rồi... rốt cuộc cậu là ai? Không đúng... phải rồi, cậu và Snape là gì của nhau?"

"Hả?" Harry sửng sốt.

"Nói mau! Nếu không lão Marcos sẽ dùng chổi đánh mông cậu!" Lão phù thuỷ này không chỉ cổ quái đơn thuần, lại còn rất bạo gan, "Là người yêu? Tình nhân? Hay là con riêng?"

"Không, không phải." Harry nhanh chóng phủ định, "Chúng tôi... đã kết hôn."

"Kết hôn?!" Lão thét lên, "Oa! Một từ ngữ hết sức thú vị! Ha ha, cậu bé này, cậu ta không tệ đúng không? Hình như là thế thật... ai cha, kết hôn... thật lãng mạn!" Cụ đứng bật dậy rồi thong thả đi chung quanh, "Kết hôn... các người cần rắc hoa? Không không không, tôi nghĩ hai người có thể thử trải nghiệm một đám cưới trên không trung xem sao? Ôi, không được... Severus không thích bay lượn – đúng rồi, cậu bé, cậu tên gì?"

"A..... Harry, Harry Potter." Người này thật quá nhiệt tình... có lẽ những người lớn tuổi đều như thế, Dumbledore khi nghe đến việc này cũng hết sức phấn khởi, thế nhưng... hình như cũng không biểu hiện rõ ràng như thế.

"Ừm... tên này khá phổ biến đấy... Khoan đã! Không.. không phải chứ... Harry Potter?!" Maximilian giờ mới nhớ ra, giật mình la to, "Vì sao cậu lại ở đây?! Merlin ơi! Tên điên chế thuốc kia – Severus Snape, cậu đem cậu ta tới đây làm gì?!" Lão dùng đũa phép lật nhào cái bàn trước mặt hai người, "Mau biến khỏi đây – biến đi! Ôi trời ơi, coi như nể mặt Merlin – đem cậu ta cút khỏi đây!"

Nhìn thấy ông bạn trở nên điên như thế, Snape bình tĩnh dùng bùa "làm sạch" cho mình và Harry, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm cụ. Đôi mắt đen thăm thẳm, tựa như vòm trời vào những ngày không sao. Khung cảnh khi ấy dễ khiến người ta khó thở, bị nghiền nát, mà đôi mắt hiện tại của Snape cũng như thế.

Một phút, hai phút... năm phút...

"Được rồi! Rốt cuộc – rốt cuộc muốn gì?!" Maximilian không thể chịu nổi nữa, đành rên rỉ chịu thua, tựa như con chó hoang bị đánh lại còn bị bỏ đói, toàn thân tràn đầy tuyệt vọng.

"Marcos, ông muốn cứ như vậy cả đời?" Snape không khuyên bảo, chỉ dùng vấn đề đơn giản nhất đâm thẳng vào phòng tuyến của người đối diện.

Cái này là bí mật của Perevell, cũng là bí mật của Antioch, không ai có thể phá giải nó, cũng chẳng có ai trốn khỏi vận mệnh bị thứ này trói buộc, chỉ cần là người thuộc gia tộc Antioch. Maximilian chậm chạp lắc đầu, vẻ mặt vui vẻ khi nãy đã biến mất, chỉ còn sự thống khổ hằn rõ trên mặt.

"Chuyện này... rốt cuộc là thế nào?" Harry ngổm xổm xuống muốn quan sát tình trạng người kia, nhưng Snape ngăn cậu lại.

"Đó là lời nguyền. Người thừa kế trong gia tộc Antioch phải dùng độc dược kéo dài tuổi thọ... mà nếu xuất hiện người thừa kế tiếp theo, phải dùng mạng trao đổi." Snape lấy độc dược đưa cho Maximilian, "Tương truyền nguyên nhân Antioch chết đi, là do con hắn giết hắn sau đó chiếm lấy đũa phép, cho nên... hắn đã hạ lời nguyền với chính đứa con của mình, cũng bởi như thế, nhánh đầu tiên của gia tộc Peverell mới sinh ra, hơn nữa... cứ như thế mà tách ra."

"Mà gia tộc Prince... bao năm qua vì cung cấp độc dược cho Antioch nên mới biết được bí mật này..." Maximilian cuối cùng cũng lấy lại nhịp thở, chậm rãi giải thích, "Harry... Potter, tôi không nghĩ có thể gặp được cậu... thật không ngờ... cứ như... một giấc mơ... tôi cảm giác tựa như tổ tiên... cuối cùng... trước khi chết cũng có thể... gặp mặt anh em của mình...."

"Không, ông còn chưa đến lúc." Snape ngắt lời cụ, "Ông chỉ mới một trăm hai mươi tuổi, mà đời sau của ông, ít nhất phải hơn ba mươi năm sau mới xuất hiện, đúng không?"

"Chỉ là ba mươi năm! Tôi cảm thấy... rất nhanh, thật quá nhanh!" Lão phù thuỷ chậm rãi ngồi dậy, "Cái chết cũng không phải chuyện quá tồi tệ gì, tôi không sợ, thậm chí còn có chút chờ mong... nhưng tôi cũng không muốn em của mình biết việc này... Ha ha, nhưng hình như cũng không phải là chuyện gì đáng sợ nhỉ."

Dù sao cũng đã biết rồi, vừa mới nhiệt tình quá mức, Maximilian nghiêm túc suy tính về chiến tranh – ông không hứng thú với chiến tranh, điều này rất rõ ràng.

"Chiến đấu? A, tôi không thích, rất rất... không thích." Cụ bình thản nêu cảm tưởng, "Tôi có thể chiến đấu với những người gỗ này, nhưng không thể xuống tay với con người... đấy là tội nghiệt tôi phải gánh vác, cậu cũng biết, việc này rất đáng sợ... nhưng mà, nếu... có thể trở thành linh hồn mà Thần Chết mong chờ thì tôi không cần... gánh vác thứ này nữa, có thể... tôi sẽ làm, cậu cảm thấy sao, Harry?"

Một yêu cầu đáng sợ, lại cực kì ích kỉ! Harry không trả lời, cả Snape cũng không thể trả lời ông.

Maximilian dùng ánh mắt khát vọng chân thành nhìn hai người, trên mặt nở nụ cười bình thản, thậm chí... có chút ý cười nắm chắc phần thắng: "Nếu như có thể được Thần Chết dẫn dắt mà không cần trở thành phù thuỷ hay là một Muggle, tôi nghĩ, tôi có thể giúp mọi người việc này – nơi đây là Irish, chỉ có tôi hiểu rõ nhất về "thành phố chết" của Muggle mà thôi, không ai đến đây, cũng chẳng ảnh hưởng đến người khác, im ắng mà còn vắng lặng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net