Chương 40: Hai loại độc dược.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng, độc dược vẫn chưa kịp điều chế, vì Lily đã chủ động ghé thăm Spinner End's.

Mà việc Snape thực sự nghiêm túc thực hiện những gì cô nói khiến anh rốt cuộc nhận một tràng cười nhạo từ Gryffindor, tất nhiên cũng có thể xem đây là lần "cười nhạo" duy nhất mà Gryffindor giành thắng lợi được từ vài chục năm gần đây.

Chỉ là Snape quyết định bỏ qua cho Gryfindor một lần, cho nên anh mặt không biểu tình lắng nghe tràng cười kia, rồi đơn giản quay sang liếc Kẻ Được Chọn một cái.

"Harry, con sao vậy? Lạnh?" Bưng bát salad, Lily tò mò nhìn về phía đứa con trai vừa mới rùng mình, "Mẹ nói cho con biết, nhiệt độ nơi này không như ở Mỹ đâu, con đừng mặc mỏng quá."

"A, vâng, là con mặc không đủ ấm." Harry giương mắt nhìn Snape, làm mặt quỷ. Tất nhiên, Lily không thấy cảnh này, cô cúi đầu chuyên chú ăn thức ăn, miệng không ngừng oán giận Harry và Snape.

Thật vất vả nghe Lily thuyết giáo một hồi, Harry lúc này mới được bỏ qua, mà Snape không thể không thừa nhận, ý tưởng của Lily... quả thật hữu ích. Ví dụ như thân phận Prince hiện đang là nan đề khó khăn – mặc dù phù thuỷ không như Muggle vẫn thường đi điều tra dân số, nhưng mỗi một phù thuỷ bé đều là trân bảo do Merlin ban cho, nên thời điểm chúng nó bộc lộ tài năng, tên của chúng sẽ tự động xuất hiện song song trong danh sách Hogwart và cả của Bộ Pháp thuật, mà nếu như thế, Prince tất nhiên cũng bị bại lộ thân phận.

"Bây giờ là một dịp tốt." Lily vuốt ve mái tóc đỏ, "Hai người thấy sao? Tình yêu ngang trái trong chiến tranh rất được hoan nghênh đấy... Được rồi, Severus, không cần trừng tớ như thế – nó là chủ đề ưa thích của các bà phụ nữ nội trợ đấy, nếu cậu cảm thấy quá sức... buồn nôn? Được, được, vậy đổi thành cái khác! Dù sao cũng trong chiến tranh thôi – Harry, cứ đơn giản công bố sự xuất hiện của Prince đi, con thấy sao?"

"Lợi dụng chiến tranh?" Kẻ Được Chọn không nghĩ chủ ý này lại do mẹ mình đề xuất ra, trong lòng cậu, Lily là một người chính trực thiện lương.

"Hì hì! Cũng không phải lợi dụng gì!" Lily xoay mặt xem thường, nhìn Snape, "Severus, cậu đi khuyên Harry đi, phải biết là..." cô bỗng nhiên im lặng, một lúc sau, mới nhìn chằm chằm Harry, "Harry, con phải biết... chúng ta không muốn làm tổn thương bất cứ ai, nhưng lại càng không muốn tương lai Prince lại bị tổn thương – Harry, dù con là đứa trẻ... được rồi, là đàn ông, nhưng con cũng là... mẹ nghĩ, con sẽ không muốn chuyện đó xảy ra, đúng không?"

Harry hiểu cô muốn nói gì, mà vấn đề ấy, cậu vẫn cố gắng tránh đi, hôm nay bị Lily vạch trần, Harry bỗng dưng muốn khóc. Vì thế, Kẻ Được Chọn nắm lấy tay mẹ mình, xúc động nhìn cô, không biết nên biểu đạt cảm xúc bản thân thế nào – là nói "con yêu mẹ"? hay... "con xin lỗi"? Nhiều lúc, không phải chỉ nói những lời ấy để an ủi người khác; mà có khi, cho dù không nói, cũng sẽ khiến người khác hiểu được lòng mình.

Harry không bày tỏ tâm tư. Cậu không phải người giỏi ăn nói, nói đúng hơn là không biết cách dỗ ngọt những người quanh mình, việc này khiến cậu cảm thấy bản thân có chút bỉ ổi, mà Snape cũng như cậu. Bậc thầy độc dược không hứng thú với việc bộc lộ ra bên ngoài, tất nhiên đấy không phải là đặc trưng Slytherin, mà đơn giản chỉ là thói quen cá nhân của Snape – anh chỉ là một người giỏi dùng ngôn từ thôi, đúng không?

Lily chỉ đạo Winch sắp xếp lại đống đồ ăn cô đem tới, sau đó là vật dụng cho Prince – đều là những thứ Prince cần dùng, từ quần áo trẻ con cho đến tã giấy các thứ, không thiếu một thứ.

"Oa, phu nhân Lily thật quá tốt, người chuẩn bị thật nhiều thứ!" Winch giận dỗi đi lại trước mặt Harry, "Hai chủ nhân thật quá sơ ý, không, rất sơ ý!"

"Được rồi, Winch, đi dọn dẹp phòng đi?" Kẻ Được Chọn không muốn nghe lời oán giận, huống chi những lời đó có thể khiến Lily lo lắng.

"Bình thường." Chờ Winch rời khỏi, Lily cười cười nhìn hai người trước mặt – qua loa cẩu thả, cũng không phải từ tốt gì, nhưng lại khiến cô vui vẻ, "Cho nên hai người sẽ cần đến tôi thôi, đúng không?" cô ngồi dưới đất, "Rảnh rỗi thì dọn dẹp phòng khách đi, Severus, tớ không muốn cháu trai mình leo trèo trong môi trường thế này!"

"Tớ cho rằng đó là một đứa con nít chứ không phải... mèo con hay chó nhỏ các loại động vật khác... hoặc là bò sát linh tinh." Snape đối với tính thẳng thắn của Lily cũng không tức giận lắm, nhưng anh thật không thích từ "leo trèo" này.

"Chẳng lẽ cậu cho rằng con nít sẽ chạy tới chạy lui?" Sư tử mẹ nhà Gryffindor cũng không khách khí, "Được, hai người cứ ở cái nơi mốc meo này đi, tôi phải về – bằng không James sẽ nghi ngờ. Dù sao anh ấy tính cách rất bộp chộp lại dễ nổi nóng, cho nên, Severus, cậu chuẩn bị tâm lý sẵn đi." Hiển nhiên, Lily cũng biết James sẽ làm gì Severus, mà cô cũng hiểu Harry sẽ hành động thế nào, "Harry, không được chĩa đũa phép về phía ba, bằng không mẹ sẽ cốc sưng đầu con!"

"Mẹ!" Harry đối với uy hiếp thế này cũng không lấy gì vui vẻ.

"Được rồi, tôi sẽ xử lí tốt việc này." Snape ngăn Kẻ Được Chọn, "Epson có liên lạc với cậu không?"

"Vẫn chưa. Nhưng tớ nghĩ sẽ nhanh thôi." Lily day day hai bên trán, nói, "Harry, con diễn rất giống – thật đấy, nếu mẹ ở chỗ đó đã sớm nổi điên rồi – thật phiền phức!"

"Quả thật đáng sợ, những người đó... hơi cố chấp." Harry cố tìm cách nói giảm, nhưng sự thật, ngoại trừ so với Tử thần Thực tử vẻ ngoài có tỉnh táo hơn đôi chút thì ý tưởng của chúng thật sự không khác gì lắm – có lẽ là triết lý sống của phù thuỷ: sức mạnh quyết định tất cả. Đương nhiên, sức mạnh không thể quyết định mọi thứ.

Harry đồng tình với kẻ yếu nhưng sẽ không vì người ấy mà hi sinh người thân, mà Snape đối với kẻ yếu một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn, cho nên, vấn đề trước mắt của hai người cũng không khác nhau lắm. Nhưng Lily thì không như thế, cho nên trên phương diện này, Harry không tính giải thích gì với cô, mà Lily cũng sẽ không hỏi.

Snape để phòng khách lại cho hai mẹ con, còn mình đi mất, cả Winch cũng không biết anh đi đâu. Mà trong phòng khách, hai mẹ con nhà này nói rất nhiều chuyện... liên quan đến cuộc sống, ví dụ như, người làm mẹ này thật sự rất quan tâm đến hạnh phúc của con trai mình, vì thế cô đề nghị muốn đem Prince trở về thung lũng Godric.

"Con có thể chăm sóc tốt nó, lúc trước ở Mỹ đều là một tay con chăm lo." Harry cũng không muốn chia cách với con trai mình, dù sao đó đó là con cậu, "Mẹ, con sẽ chăm sóc tốt Prince."

"Được, con chăm sóc bé, nhưng mà..." Híp mắt, Lily xoa đầu Harry, "Mẹ nghĩ con và Severus nên gần gũi nhau nhiều hơn – Harry, con cũng biết cậu ta không phải là người giỏi biểu đạt cảm xúc, lại xem thường việc giải thích, cho nên... Thôi được, nếu có việc gì nhất định phải nhớ đến mẹ đấy, mẹ là mẹ con, đừng khách sáo gì hết!"

"Tất nhiên, con biết anh ấy là dạng người gì... cho nên mới cố gắng bắt lấy ảnh, phải không?" Ôm mẹ mình, Harry nở một nụ cười thật tươi, "Con đã trưởng thành, mẹ à, ngay cả con con cũng đã có."

"Đúng đúng, con cũng có cả con rồi! Ha! Chỉ cần nghĩ đến người cha khác của nó là Snape mẹ liền cảm thấy... thật đáng sợ!" Lily cười vang, "Mẹ dùng từ này càng ngày càng nhiều mà... đáng sợ – thật là..."

"Cạch"! Không chờ Lily nói xong, một bình thuỷ tinh đã được quăng đến bàn trà trước mặt cô gây ra tiếng động lớn, doạ cô nhảy dựng.

"A!" Cô ngẩng mặt nhìn, là Snape.

"Cái gì?"

"Hả?" Harry cũng muốn biết trong bình chứa cái gì.

"Độc dược sinh con." Snape bình tĩnh nghiêm túc trả lời.

"À.... A!" Sư tử mẹ rốt cuộc có phản ứng, "Severus Snape! Cậu có ý gì?!"

"Tớ đề nghị, chờ sự tình ở Pháp kết thúc thì hẵng dùng." Bậc thầy độc dược đi đến ngồi cạnh Kẻ Được Chọn, "Thời điểm này không thích hợp để mang thai, hoặc cậu có thể muốn dùng độc dược tránh thai, gần đây tôi đang sử dụng, hiệu quả cũng không tệ..."

"A! Anh vừa nói gì?!" Lần này là tiếng thét của Kẻ Được Chọn, "Em sao lại không biết?!"

"Severus Snape!" Hai người đồng thanh kêu to. Thật hay, không hổ là mẹ con.

Vẻ mặt của Snape vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt trống rỗng lại tố cáo anh đang Bế quan Bí thuật – tuy rằng nó khá phổ biến, nhưng anh sử dụng rất giỏi, mà Harry cũng từng được anh dạy dỗ về thứ này, cho nên sau này mỗi lần lão khốn kiếp sử dụng nó, Kẻ Được Chọn đều có thể nhận biết dễ dàng.

"Đừng dùng Bế quan Bí thuật, em không thấy thứ này có thể dùng vào lúc này!" Harry thở mạnh nắm cổ áo lão khốn kiếp, bởi vấn đề chiều cao, cậu chỉ có thể túm bậc thầy độc dược kéo xuống, kết quả hình thành tư thế khiến cậu có chút yếu thế.

"Vậy, em muốn biết điều gì?" Snape nhíu mày.

"Độc dược tránh thai – anh giải thích thế nào?"

"Ý trên mặt chữ, tôi đang dùng nó, không việc gì phải giải thích."

"Là cậu đang dùng?!"

"Mẹ, vấn đề không phải ở chỗ đó!"

"A, Harry, mẹ nghĩ hai người cần trao đổi một chút, mẹ về trước." Khí thế của sư tử mẹ Gryffindor được chuyển sang cho sư tử con nhà mình – đem cậu quăng cho cáo già kiêm độc xà kia, rồi trực tiếp độn thổ về nhà – tại sao không chứ!

Lily cong khoé miệng, cười to.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net