Chương 41: Thay đổi khoảng cách.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở về thung lũng Godric, nụ cười của Lily thu hút mọi người, nhất là chàng hươu nhà cô.

Kể từ khi Dumbledore tiết lộ lí do khiến người ta khó hiểu nguyên nhân vì sao Harry cùng Snape sống chung với nhau để phân tích cũng như dự đoán những việc có thể xảy ra trong sự việc ở nước Pháp kia khiến con trai anh cùng nước mũi lòng thòng – được rồi, là Snape – chạy trốn không quay về nhà ba ruột này, James luôn cảm thấy rất nhàm chán, cho dù anh có Lily bầu bạn.

Lily nói mình vừa đi thăm Harry, nụ cười dịu dàng lại thường trực trên môi, hiển nhiên Harry sống cũng tốt.

James ôm lấy Lily, rồi biến thành con hươu lớn chạy vòng quanh người yêu. Cặp sừng xinh đẹp cọ vào cánh tay cô, đôi mắt to long lanh chớp liên tục, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

"A, James, anh thật là... được rồi, liền chơi một lúc đi!" Lily cởi áo khoác, xắn tay áo lên, hai tay xoa nắn khuôn mặt mịn màng của hươu nhà mình – quả nhiên, bị động vật lông xù hấp dẫn là đặc điểm chung của phụ nữ, mà đặc biệt là con hươu đang run rẩy thoạt nhìn thật thuần khiết vô tội lại càng thu hút chết người.

Mà ngay lúc Lily đang chơi đùa quên hết thời gian, một con cú lợn nhanh chóng bay đến, thả một bức thư xuống rồi bay đi ngay.

Là thư Sấm?! Thả James ra, cô đi đến kiểm tra bức thư vừa mới được chuyển tới này – là từ Pháp.

"Là... thư ở Pháp?" James biến lại thành người rồi nhanh chóng đi tới, anh cũng không quan tâm nội dung trong đó là gì, "A, là Epson? Đưa cho Dumbledore?"

"Ừm, em cũng tính thế." Lily triệu hồi áo khoác đến. James đáng thương chỉ có thể tiếp tục ở nhà chờ đợi – anh hiện tại đang là Thần Sáng, mà bình thường cũng không có việc gì để anh xử lí, nên biết hiện tại ở thế giới phù thuỷ nước Anh này, chỉ cần đi làm một tuần một lần là được!

Tất cả đều là lỗi của Harry! James oán thầm con trai nhà mình. Đại khái là do sự thật vô cùng khách quan rằng bản thân là cha của Kẻ Được Chọn, hiện tại một tuần một lần cũng không cần anh, có lẽ một tháng một lần đi? James không chắc lắm, dù sao mỗi lần đến anh đều biến thành "vật trưng bày", cứ thế không ai tính để anh làm việc, cho nên... kì thật người rảnh rỗi đến mức phát chán là anh.

"Làm việc nhà?" Vung vẩy cây lau nhà trong tay, James quét mắt một vòng quanh nhà, phát hiện... thật sạch, thế là anh đành quăng cây lau nhà đi, đổi thành tạp dề, "nướng bánh" ? Được rồi, cái này anh không làm được, cho nên chỉ đành đổi thứ khác...

"A, mình có thể bay một vòng!" Cuối cùng, lấy chổi bay một vòng trở thành lựa chọn của anh. Nắm một nhúm bột Floo liên lạc với nhà cũ Black, anh đưa đầu sang, đụng ngay Regulus Arcturus đang trong phòng khách. "Ha, Regulus Arcturus, xin chào!"

"Xin chào, James." Regulus Arcturus thoạt nhìn chỉ mới mười bảy tuổi, tính tình khá ôn hoà, đối với thiện chí, cậu chưa bao giờ ôm lấy oán giận, lại càng không khoa trương như anh trai mình, "Muốn tìm Sirius?"

"Đúng vậy, anh tính tìm cậu ấy để bay một hồi, chơi một trận Quidditch – hì hì, cùng chơi không? Anh nhớ rõ kỹ thuật bay của cậu cũng không tệ! Được rồi, chỉ là anh đang chán – cậu cũng biết mọi người đều có việc làm, còn anh... haiz, cứ như hàng trưng bày cổ lỗ sĩ bị mọi người thưởng thức hay sùng bái... thực khốn kiếp!" Kỳ thật, cảm thấy khốn kiếp không chỉ mình James.

"Ừm, em đi kêu Sirius." Cùng hoàn cảnh thiếu đi gần hai mươi năm đời người, Regulus Arcturus cực hiểu cảm giác này.

"Được được, anh chờ cậu!" James lùi đầu về, thở một hơi dài, tựa như mới thực hiện thành công việc gì đó.

Ở một nơi khác, Lily đã đem bức thư đưa đến Anh trao cho Dumbledore xem xét.

Đọc xong, Grindelwald trực tiếp trở về Đức, còn Dumbledore thì đi tìm Snape và Harry, mà Lily, phản ứng đầu tiên sau khi biết nội dung của nó chính là chạy nhanh về nhà ẩn nấp – không phải sợ hãi, mà là không thể trở thành liên luỵ.

Quả thật, ngay khi Lily hiểu rõ bản thân không nên xuất hiện thì cùng lúc Harry đã cải trang thành "Lily Potter" nhanh chóng xuất hiện, dù sao bọn họ cũng không chắc chung quanh thung lũng Godric có gián điệp của nước Pháp không. Tựa như lá thư này, rõ ràng thoạt nhìn chỉ là một lá thư đơn giản tầm thường, thế nhưng phía trên ếm lời nguyền nghe lén cùng độc dược theo dõi không ít, thật... đáng sợ!

Về đến nhà, nhìn thấy James và Sirius bọn họ đang bay trong sân, Lily chào một tiếng, rồi trở về phòng. Lúc trước, cái nhìn của cô đối với chiến tranh thật rất đơn giản... rất đơn giản. Lily không thể không thừa nhận, cô chỉ chứng kiến sự khởi đầu cũng như hưởng thụ thành quả về sau, mà thực tế, cô cũng không biết được mặt tàn khốc của chiến tranh cũng như cần chuẩn bị những gì – trừ bỏ cái chết, cô không biết còn có thứ gì đáng sợ hơn. Nhưng mà hiện tại, cô cuối cùng cũng đã biết, cái chết chỉ là kết thúc, mà có những thứ đáng sợ còn hơn cả cái chết càng khiến người ta khó chấp nhận ... Có thể nói, đây cũng là một trong những nguyên nhân Harry lựa chọn Severus.

Lấy sổ nhật ký, Lily mở nó ra, bên trong là trang giấy ghi chép cảm nhận ngày hôm đó. Về Prince, về Harry, về Severus... về chiến tranh, đây là thói quen bắt đầu từ khi Harry rời đi cô vẫn luôn kiên trì giữ vững.

"Tôi không biết hai người Harry và Severus trong cuộc sống ai mạnh mẽ hơn ai, nhưng Prince là do Harry sinh ra, được rồi, tôi không thể lừa mình dối người," cô ghi, "Cho nên, khi Severus nói cậu ấy dùng độc dược tránh thai, tôi rất kinh ngạc – thật rất rất kinh ngạc, vì thế, tôi không thể ở lại đó. Hơn nữa, Harry cũng vì thế mà tức giận, nhưng tôi biết, đó là vì thằng bé yêu – Severus là một người một lòng một dạ lại vô cùng cố chấp, cho nên, là bạn thân cũng như anh em của cậu ấy, tôi rất vui.. hơn nữa... lại càng vô cùng sung sướng, vì Harry của tôi, cũng như vì người bạn tốt của mình... Thôi đành chấm dứt ở đây, tôi tả không nổi nữa..."

Khép nhật ký lại, Lily cười cười giấu kỹ bí mật của mình. Vô cùng hoàn hảo. Lúc này cô mới nhớ đến ba tên trẻ con lớn xác đang bay lượn trong sân, có nên làm chút đồ uống không nhỉ?

Bên này người mẹ mạnh mẽ còn đang cảm động vì tình cảm giữa con trai cũng bạn tốt của mình, mà ở nơi khác... trong căn nhà rách nát nhưng náo nhiệt ở Spinner End's kia, hai nhân vật chính trong câu chuyện tình cảm xúc động hiện tại không ý thức được bản thân hạnh phúc sung sướng đến thế nào. Harry vẫn giữ nguyên tư thế nắm cổ áo Snape, mà Snape cũng giữ nguyên vẻ mặt đá tảng của mình. Được rồi, đây cũng phải vấn đề gì nghiêm trọng cả... có lẽ thế?

"Em nghĩ chúng ta cần nói chuyện!" Harry mở miệng, cậu rất không bằng lòng việc Snape lén cậu quyết định dùng độc dược tránh thai, việc này... như đang xâm phạm quyền lợi của cậu, "đúng vậy!"

"Sau đó?" Snape nhìn cậu, hiển nhiên cũng không dễ chịu gì vì tâm tư bản thân bị hiểu sai.

"Sau đó? Không có sau đó! Chúng ta trước giải quyết rõ vấn đề này mới tính đến sau đó!" Harry nhìn hai bên, mạch suy nghĩ của cậu rất dễ bị Snape phân tán, sau đó chỉ có thể đi theo suy nghĩ của lão khốn kiếp này (cơ bản là bị dắt mũi ^^), đây cũng không phải là hiện tượng tốt lành gì, "Vậy, anh cho em biết, vì sao lại làm thế?"

"Tôi nghĩ em có thể hiểu được nguyên nhân, dù sao... em đã không còn là một Potter... lỗ mãng lại hay xúc động, đúng không? Hay em muốn nói em hoài nghi quyết định của tôi? Hoặc là em cho rằng việc phân tâm chăm sóc em trong chiến tranh thể hiện vị trí đặc biệt của em là một lựa chọn không tồi? Nhưng tôi cho rằng, em cũng không thích trở thành người được đặc biệt săn sóc..."

"Được rồi! Không cần nói nhiều đến thế! Đúng vậy... đúng vậy! Em không thích những ánh mắt đáng sợ quan sát!" Harry đánh gẫy lời anh nói, "Sev, ý em không phải như thế – mà là... đây là chuyện của em, anh sao lại... không hỏi ý em mà tự mình quyết định việc này?"

"Đây không phải vấn đề riêng tư, Harry, em phải biết như thế." Snape nắm tay cậu, kéo chúng khỏi vạt áo trước của mình, đồng thời trả tự do cho cổ áo anh, "Tôi hy vọng em có thể hiểu được, nhưng cũng không muốn em biết hết tất cả – việc này không cần thiết."

"Việc này rất quan trọng!" Harry không chấp nhận lý do thoái thác này, "Nhưng giờ em đã biết... chúng ta phải chú ý điều này, ừm, là... em cảm thấy... anh không cần dùng thứ đó... nó cũng không phải thứ tốt gì... quên đi, em nghĩ anh có thể hiểu ý em muốn nói..." Độc dược tránh thai mặc dù không có tác dụng tổn thương đặc biệt gì đối với người dùng nó, nhưng ở mặt nào đó vẫn sẽ bị tác động, việc này Harry hiểu rõ, bởi vì cậu từng nghĩ sẽ dùng thứ này, chỉ là... Harry không nghĩ đến Snape lại... Thật khó tin!

"Cho nên tôi mới nói, em không cần biết việc này." Miệng giật giật, Snape nhanh chóng xoay người lên lầu.

"Lão khốn kiếp!" Nếu nói không cảm động là lừa người, nhưng cách Snape thực hiện thật khiến người khác không cảm kích nổi – Harry cắn răng, nghĩ đến hai lần lăn lộn trên giường, hình như cũng không có vấn đề... được rồi, cậu không thể quên một điều – Severus Snape là một bậc thầy độc dược!

"Thôi được, mình phải hỏi kỹ lại một chút." Sau hai phút lưỡng lự, rốt cuộc cậu quyết định lên lầu.

Qua khoảng năm phút, Dumbledore xuất hiện trong phòng khách.

Lại thêm năm phút trôi qua, cựu hiệu trưởng nhàn nhã lên lầu.

Chưa đến hai phút, Dumbledore nhanh chóng chạy xuống lầu, vẻ mặt xấu hổ.

Kế tiếp, Harry cũng ngượng ngùng chạy xuống theo, mặc dù quần áo trên người cậu vẫn còn lộn xộn, nhưng thoạt nhìn cũng xem như bình thường, ít nhất cũng còn che được thân thể, ngoại trừ việc không thể tìm thấy nút áo trên sơmi của cậu mà thôi.

Sau đó Snape mới thong dong bước xuống, vẻ mặt nghiêm túc, quần áo trên người vẫn rất chỉnh tề, tất nhiên không tính đến mái tóc không quá bóng dầu lại có chút rối bời – chẳng lẽ tóc rối cũng sẽ lây truyền?

"Hì hì, các chàng trai, thầy chưa thấy gì hết!" Dumbledore dụi mắt, phe phẩy bức thư gửi từ Pháp trong tay, "Xem đi, là việc công ... hì, là một dạng việc công khác nha!"

"Albus, thầy nên ếm cho mình vài lời nguyền cảnh báo đi, haiz, thật là..." Harry nhận lấy thư, chuyển sang cho Snape, "Có lẽ đây không phải lần đầu tiên? Dù sao tuyệt đối không phải lần cuối cùng!"

"Nha, nhìn vào trọng tâm, con trai à, con không cảm thấy rất thú vị?" Dumbledore đẩy chiếc mắt kính nửa vầng trăng vắt vẻo trên sống mũi, "Thầy cảm thấy rất thú vị, hơn nữa... còn có thể luyện tập khả năng phản ứng của hai người, trò thấy sao?"

"Con lại không hề thấy thế!" Harry trở mặt xem thường, chuyển sang nhìn Snape, nói, "Có vấn đề gì?"

"Là vấn đề ở Pháp thôi, 'Lily Potter' quả nhiên đã trở thành điểm mấu chốt để họ đột phá." Snape xem lại lần nữa, sau đó đưa nó cho Harry, "Có lẽ em sẽ cần thêm tóc nữa, đấy cũng không phải việc tốt... Nhưng không sao, tôi nghĩ, chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này để thu nhập thêm tin tức..."

"Có thể hơn nữa..." Dumbledore vẫy đũa phép biến ra một chiếc ghế dựa thoải mái – nền đỏ trang trí thêm sắc vàng, "Bọn họ hẳn sẽ thấy hứng thú với khế ước tử thần Harry đã đạt được, mà lấy 'Lily' làm điểm đột phá, có lẽ cũng một phần vì chuyện này, cho nên... hoàn toàn có thể lợi dụng chỗ này, Harry, trò cảm thấy sao?"

"Tôi không đồng ý." Snape không chờ Harry mở miệng đã nhanh chóng phủ quyết. Không phải Snape không muốn nhanh chóng xử lý xong vấn đề Epson, mà trái lại anh càng nôn nóng chấm dứt hết thảy, nhưng... anh không thể đồng ý việc này, tuyệt đối không.

Không khí gượng gạo hẳn.

Bờ vai Dumbledore chũng xuống, tỏ vẻ tiếc nuối vì Snape từ chối, nhưng cụ đã không còn là "Dumbledore lúc trước", "lợi ích lớn lao hơn" đã sớm biến khỏi tâm tư cụ, có thể được hay không cũng không còn là trách nhiệm của cụ nữa... giúp đỡ người trẻ tuổi là mục đích của cụ hiện tại, chứ không phải ra lệnh hay ép buộc gì... Cụ bây giờ, không cần làm vậy, mà đứng ở bất kỳ góc độ nào, cũng đều không có lý do để làm thế. Nhưng... lựa chọn tốt nhất đang ở ngay trước mắt, cụ dù tôn trọng Harry và Snape, nhưng không thể không bị suy nghĩ mình làm cho lung lay. Làm? Hay không làm? Đây là một vấn đề.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tựa như cả thế giới đang tập trung quan sát chính mình – Harry có cảm giác khó thở, thậm chí như có ai đang cướp lấy ô xi từ cậu.

"..." Không chỉ khí ô-xi, mà còn cả tư duy.

"Thôi được..." Dumbledore tiếc nuối nói, "Có thể anh đúng, Severus, tôi chỉ có chút lo lắng... Harry, xin lỗi, không cần quan tâm đến ý kiến này..."

"Không, em sẽ làm việc này." Harry cuối cùng cũng lên tiếng.

"Không! Em không thể!" Snape lập tức từ chối – việc này như một thói quen, anh chóng phản ứng, thậm chí... cứ như biết trước ý định của Kẻ Được Chọn.

"Em có thể." Harry lặp lại một cách khẳng định.

"Em không thể... tuyệt đối không. Em không thể nói về nội dung khế ước, cũng không thể không thực hiện nó, thậm chí, một khi đề cập đến khế ước lại càng khiến em đau khổ... Tôi không thể đảm bảo Bế quan Bí thuật của em có thể khoá chặt cảm xúc bản thân, không cho nó biểu hiện ra bên ngoài, mà nếu như vậy, em sẽ bị liên luỵ và trở thành gánh nặng." Snape dùng chất giọng chua ngoa chỉ trích cậu, "Có lẽ em cho rằng mình có thể, nhưng mà, đấy chỉ là suy nghĩ của em, nghĩ và làm, cách biệt rất xa, Harry."

"Nhưng mà... em có thể, em có thể!" Kẻ Được Chọn không thể phản bác lại lập luận của anh, vì cho dù là lúc này, cậu cũng không có biện pháp loại trừ cảm giác đau đớn đó... Tội ác giết người vĩnh viễn treo trên lưng cậu, thật sự rất... Tuy nhiên điều đó lại không thể không vượt qua. Harry chậm rãi nhắm mắt, cảm nhận nỗi đau đó – trái tim tựa như bị người khác dùng dao đâm hàng trăm lần.

"Sev... Severus Snape, em xin anh, xin anh... dạy em Bế quan Bí thuật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net