Chương 42: Bế quan Bí thuật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có lẽ mỗi sự việc đều có thể giải quyết rất đơn giản, nhưng quan trọng là mấu chốt lại không dễ phát hiện.

Snape không nghĩ rằng Harry lại đồng ý chạm đến nơi mấu chốt ấy, đây không phải là một quyết định dễ dàng. Thậm chí cả Snape cũng không chắc bản thân khi ở tình huống này lại có thể làm được như vậy. Nội dung của khế ước cũng chẳng nhẹ nhàng gì, đối với Harry mà nói, có thể xem đấy là ngọn nguồn cho mọi nỗi đau hiện tại của cậu, mà hiện tại, cậu lại còn đồng ý với ý kiến trên của Dumbledore! Có lẽ... Kẻ Được Chọn đã thật sự trưởng thành, thậm chí...

Nắm lấy tay cậu, Snape nhìn thấy trong đôi mắt cậu là sự mong mỏi cùng chân thành, tất nhiên, không chỉ có thế, mà còn có cả... đủ để khiến anh cảm động. Bậc thầy độc dược hiểu rõ đó là gì, mà cũng vì hiểu được như thế, cho nên anh mới trực tiếp từ chối kiến nghị do Dumbledore đề ra, nhưng anh thật không thể tin, Kẻ Được Chọn lại chấp nhận. Nói đúng hơn, từ trong sâu thẳm trái tim này, anh vẫn cho rằng Harry Potter vẫn còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng sự thật, anh phát hiện bản thân đã xem nhẹ điều này rồi.

Con người luôn dựa vào suy nghĩ bản thân để hành động, Snape biết chính mình cũng thế, mặc dù anh giỏi việc tạo tình huống khiến người ta không kịp ứng phó, nhưng không đồng nghĩa với việc anh có thể thoát khỏi vòng xoay ấy. Cũng chính vì thế, đối với Harry, anh vẫn có loại cảm giác kỳ lạ kia – nói đúng hơn là theo thói quen giấu Kẻ Được Chọn dưới cánh mình. Mà đối với lời thỉnh cầu này, Snape không tài nào cự tuyệt được.

Ngay sau đó, hai người lao vào giai đoạn nhanh chóng học tập Bế quan Bí thuật – lúc trước Harry đã từng học sơ qua, nhưng vẫn không chăm chỉ lắm, thậm chí chính vì thế mà hại chết Sirius... Trên phương diện học tập Bế quan Bí thuật này, Harry luôn cảm thấy có chút khó khăn, cho dù người dạy cậu là Snape.

Harry nhớ rõ cảm giác đáng sợ khi lần đầu tiên học tập nó, đó là một tai nạn xui xẻo – mà lúc ấy, cậu chỉ mới nếm được tình cảm thân nhân một thời gian ngắn thì... Sirius vì bảo vệ cậu mà chết đi. Dù hiện tại nhìn về lúc ấy phải nói rằng, sự bảo vệ ấy có chút... dung túng? Đúng vậy, chính là từ này! Thậm chí Harry cảm thấy, hiện tại Sirius cũng rất dung túng như thế, bao gồm... cả cậu.

Mà Harry lại không biết, vào lúc ấy, điểm đặc biệt của cậu khiến bậc thầy độc dược luôn luôn xem thường lại chú ý đến – chính là... Cố chấp. Kẻ Được Chọn chính vì cố chấp, nên cậu cũng sẽ không đáp lại một cách triệt để với những ai gây chuyện gì với cậu. Nhưng hiện tại, cậu đã không còn là đứa trẻ hay xúc động khi xưa nữa, mà bản thân đã có mục đích rất rõ ràng, cho nên việc học tập cũng nhanh chóng đạt kết quả.

"Tốt lắm." Snape tiếp tục dùng Chiết tâm Trí thuật, nhưng vẫn không thành công xâm nhập vào đầu óc Harry, "Nghỉ ngơi một chút."

"Hình như... cũng không tệ lắm." Harry thở một hơi dài, đối với Bế quan Bí thuật đầu óc bản thân, cậu cũng đã tìm được nút thắt, "Nhưng em vẫn thấy... không đúng."

"Đúng vậy." Snape thừa nhận, Harry nhìn anh, nhưng anh vẫn không để ý mà tiếp tục nói, "Đầu tiên, em phải biết Bế quan Bí thuật là một dạng gạt bỏ tình cảm bản thân, đem nó hút ra khỏi cơ thể, làm trống rỗng đầu óc, sau đó mới kết hợp sức mạnh để chống đỡ xâm nhập – mà hiển nhiên, em chỉ đang dùng một phương thức khác để chống đỡ sự xâm nhập của tôi, Harry... cái này chưa hẳn tốt." Ngôn ngữ không hề khắc nghiệt, nhưng khó tránh khỏi khiến người khác xấu hổ.

Harry đỏ mặt, "Lúc trước bản thân em khó có thể kiềm chế nỗi tức giận, nhưng hiện tại em đã không còn ngây thơ như thế!" Cậu nhấn mạnh, dùng đôi mắt như nước trong hồ nhìn Snape. Tất nhiên, bọn họ đều nhớ lại những lần không thành công kia – chỉ là tai nạn, ah, thật là một tai nạn sai lầm!

Khi đó Harry cảm thấy mình thật quá ngu xuẩn, hơn nữa căm ghét phương pháp học tập pháp thuật thất vọng này, thậm chí còn có thể bị phơi bày mọi bí mật trước mặt người khác, việc này thật... khiến người ta khó chịu, cũng chính vì thế, cậu không thể làm trống đầu óc được. Mà tình huống hiện tại lại không như trước.

"Vậy... thêm một lần nữa." Snape nhấc đũa phép lên, "Legilimens."

Hai bên thái dương truyền lên cảm giác đau đớn, Harry dùng một dạng phương thức khác để làm rỗng suy nghĩ bản thân – cậu mượn phần tình cảm mình hiện có để xây thành một bức tường, sau đó đem nó đẩy ra – đây không phải làm trống trí óc cũng chẳng phải Bế quan Bí thuật chân chính, nhưng lại có thể ngăn cản được "Chiết tâm Trí thuật", nhưng lại không hiệu quả hoàn toàn.

Như lúc này đây, "Chiết tâm Trí thuật" của Snape đã phá tan hàng rào bảo vệ của Harry. Đó không phải là việc dễ, nhưng đối với Snape lại không quá khó khăn – thực ra, Bế quan Bí thuật không chỉ dùng để đối phó với Chiết tâm Trí thuật không thôi, mà việc Harry muốn học nó cũng không chỉ vì mục đích này.

"A, không đúng!" Harry ai oán than thở, "Đấy không phải 'Chiết tâm Trí thuật'!"

"Đúng." Snape không phủ nhận, "Mà việc em tập luyện thứ này, không chỉ đơn giản để ngăn cản 'Chiết tâm Trí thuật' thôi đâu." anh khinh miệt nói, "Đừng để tôi phải nhắc nhở em, Harry, mục đích của việc học tập này... là cái gì."

"Được rồi, Được rồi! Em biết rồi!" Kẻ Được Chọn mệt mỏi ngồi trên ghế salon, "Sev, em thật sự không có cách nào làm trống đầu óc cả – dù là ở quá khứ hay hiện tại, khi đối mặt anh..." Cậu rất muốn đầu hàng lúc này, nếu có thể đã sớm đầu hàng từ lâu rồi, "Em không biết... không thể làm được."

Kẻ Được Chọn cũng không phải là vạn năng .

"Hoặc là..." Severus thu hồi đũa phép, "Thời điểm không thể khống chế tình cảm, em có biết việc gì sẽ xảy ra..."

"Đúng... em biết." Học tập Bế quan Bí thuât là nhằm giúp cậu tránh bị tư tưởng và mối tình cảm chi phối. Đó là tất nhiên, nếu bị đề cập đến vấn đề khế ước kia, Harry không biết bản thân có thể khống chế tốt bản thân không nữa... Thực khó. "Có lẽ, em nên thử thêm vài lần nữa..." đầu cậu vẫn còn đau, nhưng khuôn mặt lại biểu hiện sự "sung sướng".

"Có thể, nhưng không phải bây giờ." Snape kéo cậu đứng dậy.

Mấy ngày sống chung này càng khiến họ quen thuộc với sự tồn tại của đối phương, đương nhiên, cũng tiện thể thích ứng thói quen của nhau.

Ngay khi hai người chuẩn bị lên lầu, bên ngoài truyền đến tiếng động vội vã, Snape buông tay Harry, Winch bước ra mở cửa – là James, anh nhanh chóng chạy vọt vào, miệng lầm rầm, vừa vào nhà liền kêu tên Harry: "Harry! Harry! A! Harry – có Merlin chứng giám, Harry, con nói xem sao lại như thế?!" Anh ngồi cạnh Harry, gật đầu với Snape một cái, sau đó quay sang tiếp tục nói chuyện với con trai mình, "Sirius lại không muốn kết hôn – hừ, Lily sắp xếp buổi gặp mặt cho cậu ta, không phải là chuyện tốt sao? Nhưng cậu ấy lại từ chối! Aish! Cha không biết vì sao cậu ấy lại trở nên cố chấp như thế!"

James gác chân lên, khiến bản thân thoải mái một tí, nhưng vậy sẽ giúp anh không bị ảo giác – phải, Harry và Snape ở chung với nhau là do Dumbledore sắp xếp, cho nên cái bàn anh đang gác cũng là của con mình, đúng không?

"Hừ." Snape liếc nhìn James, đối với Gryffindor này, anh trước giờ chưa từng trưng vẻ mặt tốt lành tí nào, có chăng... chỉ là không tung lời nguyền vào hắn mà thôi. Tất nhiên, khi Lily ở đây thì bọn họ vẫn có thể cư xử hoà bình một ít – nếu... chỉ là nếu.

James ho khan, làm bộ bản thân không biết gì.

"Vậy, bây giờ anh tính làm gì?" Snape cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, anh có thể khống chế tốt bản thân, "Hình như đây là chuyện riêng của con chó ngu xuẩn kia."

"Này! Snape! Anh không thể nói Sirius như thế!" James kêu to, "Cậu ấy chỉ không muốn kết hôn mà thôi! Đấy không phải là vấn đề của cậu ấy – ừm, được rồi, hình như là vấn đề của cậu ấy thật, nhưng... anh không thể nói thế! A! Harry, con thấy sao?"

Đây có lẽ là cách chuyển đề tài tốt nhất, bản thân James cũng không hiểu được phương thức đặc biệt này, nhưng không có nghĩa anh không trưng cầu ý kiến với người khác trước khi đến đây – thí dụ như Lily, cô chỉ anh vài quan điểm khác biệt.

"Cha có thể thử nói chuyện với cha đỡ đầu coi sao." Harry liếc sang Snape, sau đó quay sang trò chuyện cùng James, "Sirius có thể không thích tương lai phải chung sống cùng một người xa lạ. Cha, cha cũng biết cha đỡ đầu đã từng trải qua những chuyện gì, cho nên... có thể chú ấy chưa quen đi? Thôi được, có thể chú ấy cần phải được đả thông tư tưởng, James, con nghĩ cha cần phải trò chuyện với chú ấy. Dù bây giờ cha đỡ đầu vẫn đang sống ở nhà Black cũ, nhưng con cảm thấy chú ấy có gì kì lạ." Năm ngoái khi cậu tính rời đi, Sirius từng đến tìm và muốn đi cùng cậu, cảm giác ấy tuy rằng có chút ấu trĩ nhưng không thể không nói, quả thật có vấn đề.

Harry nhớ đến đây bỗng cảm thấy thất vọng. Ngay khi Sirius tìm đến cậu, bản thân đã cảm thấy chú ấy không được ổn lắm, nhưng khi ấy cậu chỉ suy nghĩ làm sao rời đi nhanh chóng, không thể để bất kỳ ai biết việc ấy, vì thế... cậu trực tiếp từ chối Sirius. Bây giờ nhìn lại, cũng không phải Sirius bây giờ mới lộ ra tính xấu, mà tính tình chú ấy trước giờ vẫn thế – không hề tốt chút nào.

"Việc này cũng không phải do Regulus Arcturus!" Cái nhìn của James về Slytherin đã thay đổi, ít nhất là ở hai người Regulus Arcturus và Snape, suy nghĩ của anh đã sớm tay đổi 180 độ, "Sirius không chịu kết hôn, cha cảm thấy hoàn toàn là do cậu ấy – con nói đúng, Harry, cha nghĩ có lẽ cậu ấy thật sự không quen chung sống với người lạ. Haiz, làm quen... việc này thật không dễ dàng! Cha phải đi tìm xem sao. Tìm thôi."

Nếu một người xuất thân từ Gyffindor, dù cho anh ta có rời khỏi Hogwart, thì vẫn là một Gryffindor ngu xuẩn – Snape hừ lạnh, hiển nhiên cho rằng là không thể: "Tôi nghĩ anh cũng biết, việc của con chó ngu ngốc kia tuyệt đối không chỉ nói chuyện đơn thuần là có thể giải quyết được. Nói rõ hơn, với chỉ số thông minh của cậu ta, có hơn 90% khả năng... thôi được, cứ xem như chắc chắn đi – chính cậu ta cũng không hiểu được suy nghĩ bản thân, anh có biết đấy là chuyện đáng sợ đến thế nào không? Phải thôi, Gryffindor lỗ mãng xúc động, vĩnh viễn luôn dựa vào bản năng, a, là trực giác của... động vật?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net