Chương 44: Âm mưu tiếp tục bị phá hoại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay khi Sirius vừa đắm chìm vào trong gương thì khuôn mặt tươi cười của Dumbledore lại bừng bừng xuất hiện, cứ như bị tạt một chậu nước lạnh khiến anh giật mình tỉnh giấc.

Cô gái xinh đẹp kia vẫn bên trong gương – là Muggle, là cô gái mà anh yêu... nhưng, vì sao lại kỳ lạ như thế?

Kỳ lạ?! Sao có thể dùng từ ấy để diễn tả về phụ nữ chứ?! Nhưng Sirius lại cảm thấy thế – rốt cuộc anh đã hiểu vì sao bản thân lại không chịu những buổi xem mắt do Regulus Arcturus sắp xếp. Đúng, vì anh yêu một Muggle bình thường.

"Sirius, em nghĩ anh cần phải suy ngẫm kỹ lại!" Regulus Arcturus đi đến cạnh anh, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, "Có muốn đến gặp mặt con gái gia tộc Parkinson không, em nghĩ anh sẽ thích..."

"Hả? Không!" Lớn giọng phản đối, Sirius như bị tâm thần, "Anh sẽ không thích cô ta – Regulus, chắc chắn! Anh đã yêu một người, đúng, anh đã yêu rồi, không thể phản bội trái tim được – Regulus, anh tin em sẽ không phản đối chứ?"

"Không, em phản đối!" Regulus Arcturus kiên quyết trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng ki nãy cứ như là ảo giác, "Nếu anh nhất quyết ở cùng với Muggle, em chỉ có thể đốt tên anh trên gia phả... một lần nữa."

"Regulus! Em sao lại như thế! Anh cứ tưởng em khác họ!" Sirius ngỡ ngàng, không thể chấp nhận được thái độ kiên quyết phản đối của em trai mình, chẳng lẽ lại vì vấn đề huyết thống này khơi mào chiến tranh giữa hai người.

"Merlin ơi! Bất hiếu! Đồ nghịch tử! Regulus con phải tống tên bất hiếu này đến Siberia lạnh lẽo và bệnh dịch để những trưởng lão độc đoán của nước Nga xử lý nó! Để nó đi! A!" Phu nhân Black trong bức tranh bắt đầu gào thét chói tai, "Để nó ra khỏi đây – biến khỏi phòng ta. A... Kreacher! Kreacher!!"

"Bà chủ sai bảo Kreacher..." Lão gia tinh với chiếc khăn trắng phủ trên tay nhanh chóng xuất hiện trong phòng khách, cái mũi to rũ xuống, đôi mắt to bự loé sáng, "Lại là cậu chủ Sirius. Haiz, tên bất hiếu ấy. Kể từ khi cậu chủ Regulus Arcturus quay về vẫn không hề an phận chút nào. Kreacher thật không có biện pháp với người." Lão bước hai chân vịt đẹt của mình về phía trước, "Kreacher sẽ đem người ra khỏi nơi này, để người tỉnh táo suy nghĩ. Đúng rồi, người cần tỉnh táo – chỉ cần cậu chủ Regulus Arcturus ra lệnh..."

"Được rồi, Kreacher, ông đã chuẩn bị xong bữa trưa chưa?" Regulus Arcturus nhẹ nhàng hỏi Kreacher, nhưng bên trong không có chút thương lượng, việc này khiến lão Kreacher vô cùng thích thú, gia tinh rầm rì đi vào bếp, thuận tiện liếc nhìn Sirius.

"Được lắm! Lo mà giữ cái thuần chủng gì đó của mấy người đi! Lũ người điên các người chỉ biết dùng ấy thứ thuần chủng để che giấu tội lỗi của mình thôi?!" Cái liếc của Kreacher thành công chọc Sirius nổi điên, anh la to rồi hậm hực bước lên lầu, vài phút sau lại lật đật chạy xuống, mở cửa, rồi biến mất trước tầm mắt Regulus Arcturus.

"Chết tiệt!" Bà Black bưng mặt, cho dù bản thân đã thành bức tranh không thể rơi lệ được nữa, nhưng bà vẫn cho rằng mình có thể, tuy nhiên nước mắt lại chẳng thể đánh động đến trái tim lạnh lẽo của đứa con trai trưởng này. Trước khi chết bà chưa từng dùng nước mắt để khiến anh nghe lời, mà khi chết đi, nước mắt cũng chẳng thể làm được. Sự yếu đuối của bà chỉ có thể dành cho Regulus Arcturus, còn sự mãnh mẽ và cứng rắn lại mở ra cho đứa con trai cứng đầu Sirius ấy...

"Mẹ, anh nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận mà. Chắc chắn là vậy." Regulus hôn lên một góc bức tranh mẹ mình, dùng hành động ấy xoa dịu vết sẹo tình thân.

Nhà Black, một lần nữa, mọi thứ lại chìm xuống.

Sirius bước ra ngoài nhà Black cũng chưa đi hẳn, anh nhìn chung quanh, phát hiện thấy không có ai, bèn móc ra bình độc dược uống sạch, biến thành một người phụ nữ cao to có mái tóc màu xám, sau đó thong dong tiến về Hogsmeade...

"Haha, người đẹp à, một ly nhé!" Cho dù là phù thuỷ, cũng không thiếu những tên khiến người khác chán ghét, nhất là trong quán Đầu Heo. Cô gái với mái tóc xám lại bất hạnh gặp trúng, nhưng cô cũng không chán ghét, nở nụ cười thật tươi, việc này khiến tên ấy như được đánh tiết canh, vội vội vàng vàng đưa một ly bia bơ đến trước mặt cô: "Tới nào, tôi mời!"

"Không tệ!" Cô cười to, ánh mắt rơi xuống góc khuất trong quán. Tên kia huýt một cái, nói lớn: "Muốn lên lầu không? Chúng ta có thể thảo luận việc khác nha, ở đây nhiều người, ồn ào!"

Sau chiến tranh, quán Đầu Heo được sửa sang toàn bộ, dù không tráng lệ nguy nga – tuy vẫn hỗn tạp nhiều loại người – nhưng vẫn được mở rộng, trên lầu còn cho thuê phòng.

"Được, tôi đồng ý!" Cô chấp nhận đề nghị kia.

Hai người tiến lên lầu, bên dưới mọi người nói chuyện ồn ào, mà ngay lúc ấy, ở nơi góc khuất không người ngồi lại có chút dao động, tựa như hai bóng người vội vàng rời đi.

Người phụ nữ tóc xám quan sát mọi việc, hai tay kéo rèm cửa ngăn cách mọi thứ, sau đó, tựa như cơn gió biến mất, mà người đàn ông đi cùng cũng không thấy đâu. Cũng không quá bất ngờ, phù thuỷ chẳng ai quan tâm việc này.

Quán bia Đầu Heo, trước sau vẫn nhộn nhịp.

Trong một căn phòng bên trong ngôi nhà nào đó ở thung lũng Godric, không khí trở nên vặn vẹo, tựa như ống trục trong máy giặt quay nhanh tạo nên những tầng sóng mạnh, rồi nhả ra một người, sau đó lại một người.

Sirius trở về nguyên hình nhưng vẫn còn mặc bộ váy đang chật vật đứng dậy, hai tay túm váy: "Haiz, thứ này thật phiền..."

"Nhưng tớ cảm thấy không tệ nha?" Người đàn ông thô lỗ khi nãy đã biến mất, thay vào đó là Remus Lupin, anh thoạt nhìn không tệ, cả người đều có tinh thần, có lẽ trang phục của Sirius khiến anh thấy thú vị, "Đúng lên như thế rất có khí chất đấy. Hì hì! Đặc biệt là hai cái chân to đen kia, được rồi, tớ rút lời lại."

"Không so đó với cậu." Sirius dùng đũa phép thay đổi trang phục bản thân, "Nhìn cậu cũng không thua kém đâu!" anh chỉnh sửa lại quần áo, vừa cùng Remus bàn bạc về việc Tình Dược được cải tiến trên người mình, thật xót xa!

"Đúng, Severus có thuốc giải, anh ta hình như đã sớm chuẩn bị rồi." Trả lời vấn đề của anh, Remus biểu hiện đầy chuyên nghiệp, "Đó cũng không phải việc khó, về độc dược... tớ tin không ai chuyên nghiệp hơn anh ta." Nói xong Remus lục tìm trong túi, lấy ra bình độc dược, "Hình như có người... từng dùng qua, thứ này cũng không phải Tình Dược bình thường dễ phát hiện, khiến người ta khó phòng bị."

"Nếu để tớ biết được kẻ nào làm..." Uống cạn độc dược Remus đưa, Sirius cuối cùng cũng trở về bản thân, "Nhất định hắn sẽ không dễ dàng tìm được đường tới Merlin đâu!"

"Ý tưởng tuyệt vời." Remus cười, "Một chút nữa chúng ta phải đi, cậu phải giả vờ bản thân yêu say đắm người phụ nữ đó, biết chưa?"

"A! Thật kinh dị!"

"Không sao, chúng ta vẫn nên phân tích xem sao, cậu có thể giúp tớ chứ?" Bày kế hoạch, Remus quay đầu lấy thêm quả cầu thuỷ tinh đã được ghi âm. Sirius chủ động dùng bùa chú phóng to bản kế hoạch kia, rồi đem quả cầu thuỷ tinh đặt kế bên.

Ở thế giới phù thuỷ, nếu thật sự muốn đem mọi thứ giữ bí mật, nhất định phải tránh xa các thứ như bức tranh, trốn tránh thế này thật chẳng dễ gì.

Mà lúc này, Snape và Harry đã đến thành phố quỷ ở Irish – nơi ở của Maximilian. Lần này cũng không cần trải qua nguy hiểm nữa, Maximilian đã sớm mở lối đi đến nơi ở của ông cho họ. Tuy nhiên, Harry cũng không thấy lần đến trước có phiền phức gì, mà về lần mạo hiểm trước, hình như vẫn còn nhớ mãi.

"Được rồi, nếu em thích, tôi thấy Maximilian sẽ rất vui để em được thử trải nghiệm lại cảm giác nguy hiểm đầy kích thích của... nghi thức chào mừng." Snape nhíu mày, dùng giọng điệu độc ác xỏ xiên nói, tựa hồ giây tiếp theo anh sẽ phóng ác chú biến Harry thành thú nhỏ."

"Anh cũng thấy đó là một dạng chào mừng à?" Harry nhếch môi bày tỏ vui sướng – hình như từ khi về Anh cậu đã cười nhiều hơn, có lẽ một cuộc sống đơn giản cùng với người mình yêu là một liều thuốc tốt? Harry không biết, nhưng cậu biết chắc Snape không phải là người tình tốt – cứ như hiện tại, anh ấy đang cùng với Maximilian bàn bạc độc dược, hoàn toàn không đếm xỉa đến cậu.

Thôi rồi thôi rồi, cậu đã quen. Harry nhún vai, cậu quen rồi – đã từ lâu rồi. Qua chừng hai giờ, hai nhân tài độc dược thảo luận hăng say mới phát hiện đã không thấy Kẻ Được Chọn đâu, Snape trầm mặt đứng dậy.

"Tôi nghĩ, cậu ta chỉ ra ngoài một chút thôi." Giọng nói Maximilian có chút trầm, như vang vọng từ nơi xa, là địa ngục tăm tối – đúng vậy, ông cũng chui ra từ nơi đó, chỉ cần là con cháu nhà Antioch đều là những kẻ báo thù từ địa ngục mà ra.

"Nếu em ấy thật sự đã ngoan ngoãn 'đi một chút'." Thở mạnh, Snape mặc áo khoác, xoay người rời khỏi phòng.

Nhìn anh bước đi, Maximilian cười cười, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu độc dược của mình – nó dùng để kéo dài sinh mệnh bản thân, đồng thời đảm bảo sẽ không có người kế thừa nhà Antioch nữa... Đúng vậy, kết thúc thôi, lời nguyền này không cần người gánh chịu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net