Chương 45: Tầm quan trọng của Tình Dược.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thành phố này rất lớn, nhưng để tìm một người cũng không quá khó, đặc biệt đó lại là sở trường của anh. Chỉ trong một giờ đồng hồ, Snape đã tìm thấy Kẻ Được Chọn tại một góc phòng vắng vẻ – thật sự khó có thể nhìn thấy, chỉ là một nơi bình thường. Trong phòng Maximilian có trưng bày một chiếc bình hoa nhỏ, nhìn không hề nổi bật, nhưng nếu quan sát kỹ trên sàn sẽ thấy có điểm kì lạ, phía dưới sàn bên tay phải là một cầu thang nhỏ, đi xuống dưới sẽ tới một căn phòng... kỳ dị?!

Quả thật phải dùng từ kỳ dị – xét theo thẩm mỹ của Snape mà nói – trần nhà màu vàng, tường xanh biếc thêm cửa sổ hồng phấn! Đây không phải là nơi người ở! Thế nhưng, Kẻ Được Chọn lại bị phát hiện ở đây, đó là sự thật.

"Tốt lắm, tôi cho rằng Kẻ Được Chọn đang muốn trở lại thành trẻ con, đúng không?" Snape đem cái đầu co lại như giun của Kẻ Được Chọn túm kéo dậy, "Hay là em đang cùng giun... trò chuyện?"

"Em không nói chuyện với giun!" Harry trở mặt xem thường, "Anh không thấy sao, nơi này không bình thường?"

"Nếu em không ở đây, nơi này cũng rất bình thường." Đối với việc đả kích Harry, Snape không hề nương tay, nhưng Harry cũng không tức giận, thậm chí còn cười to.

Tiếng cười vang khắp nơi. Ánh nắng mặt trời cùng màu sắc nổi bật trong phòng khiến dáng cười của Harry càng trở nên nổi bật, sức sống mãnh liệt toả ra khắp nơi. Không thể không thừa nhận, Kẻ Được Chọn trời sinh rất dễ thu hút người khác, dù chính cậu không hề chú ý đến điều này. Snape dùng tay đè lên vai cậu, từng cơ thịt dưới tay anh rung lên dữ dội, thật khiến người khác muốn đè cậu ra mà dạy dỗ một trận. Haiz, Snape cho rằng điều này khó xảy ra, hơn nữa, anh cũng không phải là kẻ xốc nổi, đúng không? Đương nhiên, Kẻ Được Chọn trong mắt anh thật đáng đánh.

"Vì là em... nên không cần nể mặt." Snape cười, dùng loại giọng điệu du dương trả lời.

Không thể phủ nhận, giọng nói của Snape quả thật quyến rũ. Harry bĩu môi, tự giác đem căn phòng này trở về bình thường – nơi đây chỉ là một gốc cây, sau khi biến gốc cây ấy kết hợp với bùa lãng quên, sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa bùa biến hình và lãng quên của Harry khiến anh không thể không tán thưởng.

"Oa, quả là một sự kết hợp hoàn mỹ!" Maximilian chậm rãi bước tới, nét mặt đầy vui sướng, "Tôi đang nói đến cách phối màu ban nãy, thật quá sáng sủa. Đúng rồi, Harry à, cậu nghĩ xem tôi nên thay đổi màu sác phòng mình thế nào?"

"Hay là màu vàng tươi lấp lánh?"

"À, có thể cho thêm vài đốm nhỏ để trang trí..."

"Đây là sở thích của Dumbledore sao, tôi nghĩ vẫn nên dùng thực vật trang trí để hoà nhập với thiên nhiên."

"Ý kiến hay."

Được lắm, nơi này biến thành chỗ thảo luận phối màu kinh dị sao?

"Vậy, tôi nghĩ nếu ông thật sự biến nhà mình thành như vậy, Maximilan, tôi sẽ không bao giờ đến nữa," Snape vô cảm nói, "Hay ông đã tính không... lấy thuốc nữa?"

"A, đừng làm thế mà. Severus thân ái, anh không thể đối xử với tôi như thế!" Maximilian ôm ngực kêu to, "Anh không nên để tôi sống trong bóng tối, hì hì, anh sẽ không đem phòng mình phủ đen toàn bộ chứ?! Cái này không tốt cho Harry đâu!"

Tốt, là sức khoẻ cơ đấy! Snape liếc Harry một cái, vị sư tử vàng Gryffindor ngước lên cười ngơ.

Bọn họ chuẩn bị dựa theo kế hoạch trước đó, cùng với sự giúp đỡ của Maximilian biến cả nơi này thành một chiến trường mới – những căn phòng trống không người ở không có cả nóc, nhưng thông qua pháp thuật lại trở thành một hình dáng mới, rất hợp cho việc che dấu, trốn tránh; những bức tường đổ vỡ phía trên bị vẽ bậy cũng đã cố gắng cải tạo thành trận pháp, khiến đối phương suy yếu không ngừng; còn động vật hoang dã thoạt nhìn không chút thu hút này, nhưng chỉ cần bị trúng Avada Kedavra sẽ ngay lập tức trở thành những chiến sĩ mạnh mẽ. Rất nhanh, bọn họ đã bố trí mọi thứ xong xuôi.

"Vậy thôi?" Maximilian có vẻ rất hưng phấn, "Còn cần gì nữa không? A, có muốn tôi phóng lửa?" Cụ nhìn trái phải, "Được rồi Severus, đừng nhìn tôi như thế. Haiz! Harry, sao cậu lại có thể chịu đựng người đàn ông vô vị này chứ? Được rồi được rồi hai người các người, quả là người một nhà! Các người trở về Anh đi! Thật đáng ghét! Tôi muốn bay một vòng, gió nhẹ ấm áp thổi đập vào mông tôi...." Sau mỗi câu cụ đều ư a ngâm xướng.

Nhìn Maximilian rời đi, hai người này nhìn nhau cười – mặc dù vẻ mặt cười của Snape cũng không quá tự nhiên, nhưng Harry xác định khoé miệng củaa anh đã nhếch lên 300, hết sức... dễ thương.

Nhìn người đối diện mình đáng yêu đến thế, đương nhiên sư tử vàng sẽ không khách khí, trực tiếp nhào đến đôi môi đối phương – hôn nhau, cứ thế mà đến. Harry cũng không rành lắm, và Snape cũng vậy, nhưng cùng nhau đi tìm là vấn đề của cả hai người. Tới ngày hôm nay, quả thật hai người tiến bộ không ít.

Môi chạm môi... cùng với sự khiêu vũ tha thiết của đầu lưỡi, từ nội tâm cả hai bỗng trào ra cảm giác khao khát...

"Cũng không tệ..." Harry lui về sau một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm môi anh, đôi môi phủ một tầng trên bóng lại mới vừa hoạt động trở nên đỏ hồng, thật đẹp!

"Đúng vậy. Quả không tệ." Bậc thầy độc dược cúi đầu, chuẩn xác tìm đến môi Kẻ Được Chọn, tiếp tục cuộc vui. Nhưng lần này, anh không dựa theo phương pháp của Gryffindor, ngược lại dùng phương thức của Slytherin để dụ dỗ sư tử nhà mình. Nhẹ nhàng dán sát vào nhau, thong thả cọ xát, đến khi sư tử con không chịu đựng nổi mà vươn lưỡi thăm dò khoang miệng anh, ngay lập tức giam giữ lại lưỡi đối phương, rồi mút nó đầy chậm rãi nhưng mạnh mẽ đến dày vò người khác... cho đến khi cậu nhũn ra, toàn thân tựa như lớp bông...

Quả nhiên rất nhanh, Kẻ Được Chọn không thể không đeo trên người bậc thầy độc dược cầu lấy sự giúp đỡ... Mãi cho đến khi bậc thầy độc dược luyến tiếc rời xa món ăn ngon này, cậu mới có thể tiếp xúc với không khí, miệng không ngừng thở dốc...

Tốt lắm, lần thách đấu này hiển nhiên sư tử vàng lại thất bại rồi.

"Hay là..." Snape liếm khoé miệng – động tác gợi cảm đến mức đòi mạng người khác, khiến Harry lại muốn lần nữa xông lên, chỉ tiếc bản thân đã không còn đủ sức – giọng điệu mê hoặc truyền đến tai cậu thật không thua kém nói, "Chúng ta trở về?"

"Được!" Kẻ Được Chọn gật đầu đồng ý.

Thế nhưng, trên đời có những chuyện khiến người ta không còn đường lựa chọn. Vốn tính quay về Spinner End's là có thể làm chuyện tốt mà Harry Potter mong đợi, lại không nghĩ đến, ngay khi họ về nhà liền nhận được tin nhắn của Dumbledore – nhanh chóng đến thung lũng Godric!

"Đáng chết!" Harry mạnh bạo xoa miệng, lớp bóng trên môi cậu cũng bị chùi mất, "Chết tiệt!"

"Quả thật là một cuộc họp không có gì hay ho." Snape cũng chỉnh trang lại vẻ mặt một chút, "Đi thôi".

"Hì hì! Nếu em nhịn không được, chúng ta bỏ chạy đi – cứ nói là đi vệ sinh, năm phút, mười phút, hai mươi phút là được, thế nào?!"

Thật là... một đề nghị đáng sợ. Bậc thầy độc dược chỉ có thể bất đắc dĩ cho cậu uống một lọ dược tỉnh táo!

Chờ đến khi tới được thung lũng Godric, thành viên nòng cốt Hội Phượng Hoàng đều đã có mặt – nơi họp như bị bịt kín, thậm chí cả cửa sổ cũng không có khiến người ta thấy áp lực, nhưng pháp thuật có thể giải quyết được – mọi người thì thầm, như đang bàn luận vấn đề gì đấy.

"A, các con của ta, đến rồi à!" Dumbledore đứng lên bày vẻ hoan nghênh với hai người, sau đó nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, đem việc Sirius trúng Tình Dược kể lại.

"Tình Dược?!" James là người đầu tiên rống lên, "Sao lại thế! A, tôi chỉ muốn nói ừm... Sirius cậu ấy... cậu ấy rốt cuộc là..."

"Cậu ấy hiện tại không đáng tin." Dumbledore đẩy cặp kính trên mũi, "Cho nên chúng ta không kêu anh ấy tới đây. James, anh cần phải tỉnh táo."

"Nhưng đó là Sirius!"

"Mọi người đương nhiên biết. Bình tĩnh, James, chú ấy là cha đỡ đầu của con!" Harry cố gắng để James bình tâm, cha quả thật hơi ồn ào.

"Đúng thế, chúng ta trước tiên nên để Severus phân tích mấu chốt của Tình Dược này..."

"Đám đần thoái hoá đến mức cỏ không mọc nổi trong não thì không thể hiểu được sức hút của độc dược đâu, Albus." Nhắc đến độc dược, Snape như biến thành người khác, "Đây là một dạng Tình Dược cải tiến, không có những biểu hiện như Tình Dược truyền thống, nó khiến người khác dần phát hiện ra mình yêu ai đó, rồi sau đó chậm rãi bị ảnh hưởng, cuối cùng mất đi bản thân." Anh ho khan một chút, "Nói chung, so với Tình Dược lúc xưa càng tinh vi đáng sợ hơn – mặc dù nói ma tuý không có tác dụng với phù thuỷ, nhưng không thể không phủ nhận, Tình Dược này hoàn toàn áp dụng nguyên lý của ma tuý, dùng để khống chế thần kinh một ai đó, rất hữu dụng."

"Nhưng anh có thể phá giải được nó không phải sao?" Dumbledore cắn một miếng bánh ngọt, "Severus, con trai của ta, cậu có thể khiến nó mất tác dụng, đúng không?"

"Tôi nghĩ... là có thể."

Thời gian tiếp theo, đề tài đều xoay quanh Tình Dược mới, Harry cảm thấy có chút buồn ngủ, bất quá James vụng trộm lấy tay lay cậu hai lần.

Sau khi kết thúc buổi họp, Harry lại cùng đám James ăn cơm, Snape quay về Spinner End's nghiên cứu loại thuốc giải Tình Dược mới này...

Hình như... là thế?

Trong lò sưởi ở Spinner End's "ầm" một cái liền sáng lên, cái đầu Epson nhanh chóng hiện ra, "Severus Severus! Anh có ở nhà không? Severus!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net