Chương 47: Biện pháp trừng phạt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đơn phối thuốc? Không! Đây không phải đơn thuốc đúng, cây mandrake phối cùng gan thằn lằn sẽ phát nổ, cho nên sau khi được Snape giảng giải Hary đã hiểu rõ đây thực tế là một dạng mật mã.

"Xem rõ, cây Mandrake ở đây để chỉ về đàn ông." Ngón tay Snape chỉ lướt qua từng từ, "Dịch cỏ tượng trưng cho người sói, mà gan thằn lằn thì đề cập đến Rumania." Vừa nói anh vừa sắp xếp lại các từ, từ tên thảo dược phiên dịch lại thành câu, "Nói như vậy bọn họ ở Rumania đã tìm thấy người sói sẵn sàng phục vụ cho mình?"

"A! Sao anh có thể nhìn ra được?!" Kẻ Được Chọn trợn to mắt, bỗng nhiên cậu cảm thấy lời của Snape khá đúng, nhưng vẫn có cảm giác cưỡng từ đoạt ý nha! "Đây không phải nguyên liệu độc dược bình thường thôi sao?! Không thể nào..." Càng nói càng nhỏ giọng, Kẻ Được Chọn đáng thương rốt cuộc đành chấp nhận lời giải thích của Snape, chăm chú nghe anh phân tích kỹ càng...

Mười phút...

Hai mươi phút......

Nửa tiếng trôi qua, Kẻ Được Chọn rơi vào bi kịch.

Cậu rất muốn phản bác, nhưng lập luận Snape phân tích khiến cậu kkhông tài nào mở miệng – Epson không hề bị lừa, mặc dù lựa chọn của hắn so với con đường bị lừa càng ngày càng xa, nhưng sự thật hắn không hề rơi vào cái bẫy đơn giản do Kẻ Được Chọn bày ra kể cả khi vẫn có chút nghi ngờ.

"A! Được rồi, vậy..." Tròng mắt cậu đảo quanh, "Thôi được, em mệt rồi, anh ngủ ngon." Hiện tại không chạy, còn tính đợi đến khi nào?!

"Petrificus Totalus!" Một bùa chú xuất ra, vấn đề được giải quyết.

"Này!" Harry nhìn trái phải, không biết hiện tại gọi Winch tới có kịp không đây.

"Tôi cho rằng cái yêu cầu mà em đưa ra kia bản thân em cũng biết nó ừm, có chút không thực tế đúng không?" Snape khoanh tay trước ngực, chậm rãi bước tới, "Vì thế em mới nghĩ có thể dễ dàng bỏ trốn nhỉ?"

"A!Trốn gì chứ?! Em chỉ là muốn đi rửa mặt!" Kẻ Được Chọn chết cũng không thừa nhận bản thân mình đang trốn tránh, huống chi cậu cũng rất hưởng thụ loại vận động kia mà? Được rồi được rồi! Cậu chỉ có chút lo lắng ừm thì, hết sức lo lắng, dựa theo hiểu biết về bậc thầy độc dược nhà mình, tối nay nhất định sẽ không dễ chịu, cho nên cậu chỉ muốn. trước để người này tỉnh táo lại, chỉ vậy thôi!

Nhưng Kẻ Được Chọn đâu dễ được như ý nguyện? Cậu phẫn nộ đem anh áp đảo một vạn lần trong mơ, rồi mới ngoan ngoãn nằm trên giường, tiếp nhận một lần dằn vặt cũng không quá nhiều, chỉ hai lần lên đỉnh mà thôi. Dù sao cậu cũng không có biện pháp để từ chối, nếu bản thân không thích sao có thể đề nghị yêu cầu kia chứ?

Huống chi, Harry duỗi tay xoa bóp, hy vọng có thể khiến cái eo của mình dễ chịu một chút. Thân thể mới vừa hưởng ứng kích tình mãnh liệt, cậu cảm thấy bản thân không thể nào bỏ qua cho người vừa mới gây ra việc này, nhất là khi người đó đang ở phía sau mình lề mề mãi – quả thật tra tấn người ta mà!

"Ưmmmm! Em nói này Sev, anh quá chậm rồi, có thể nhanh lên được không!" Nếu cứ tiếp tục như thế, Harry nhất định sẽ cắn người.

"Tôi không phải đã nói sẽ không nghe theo lời em mà làm mà?" Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng động tác lại càng khiêu khích hơn.

"Này!" Nếu không phải thắt lưng đang biểu tình, Kẻ Được Chọn nhất định sẽ vì mình mà nhảy lên quyết đấu cùng anh – không phải chỉ là bôi thuốc thôi sao, nhanh một chút rồi đi ngủ không phải tốt hơn à?! Hơn nữa thắt lưng của cậu đau quá! Còn cả chỗ khó nói kia nữa, thôi được, chỉ có chút không thoải mái thôi, nhưng không đến mức phải thoa thuốc phiền phức thế!

Thật đáng tiếc, Kẻ Được Chọn hoàn toàn không nghĩ đến, đây không phải thuốc giảm đau bình thường.

Sửa soạn hết cả, khi Snape quay lại giường thì lúc này Kẻ Được Chọn đã ngủ say. Tay trượt qua không trung, một hàng số xanh biếc xuất hện – ba giờ sáng, quả thật chơi đùa hơi lâu, nhất là quá trình thoa thuốc. Snape thở dài, trở người, nằm đối diện với Kẻ Được Chọn. Xoa mái tóc đen vừa mới gội, dù đã dùng bùa sấy khô, nhưng vẫn còn chút ẩm, dễ khiến nơời khác nổi nóng, nhưng Snape lại cảm thấy quen thuộc – cái cảm giác ẩm ướt này, có chút như lúc trong hầm, là thói quen của cậu, mà thói quen này càng khiến anh dễ dàng mở lòng tiếp nhận người bên cạnh.

Vươn tay ôm lấy Kẻ Được Chọn đang cuộn người, Snape hiểu rõ nguyên nhân hình thành tư thế này – bởi rất lâu về trước, chính anh cũng đã như thế, cuộn người thật sâu, giảm thiểu sự tồn tại của bản thân. Chỉ đến khi anh hiểu rõ mình là một phù thuỷ thông minh hơn người mới thay đổi được – anh như xác sống bất động bốn đến sáu tiếng, mà tư thế này cũng không hề khiến anh thấy an toàn, chỉ có thể dùng để che giấu nỗi sợ hãi đang bành trướng bên trong.

Kể từ khi anh phát hiện bóng tối vẫn còn đang bao vây bản thân, anh đã tập thói quen ngủ như một cái xác kia. Là do Kẻ Được Chọn ngốc nghếch này đã thay đổi nó? Ừm, quả thật là thế, hình như chỉ chưa đến nửa năm.

Nếu Kẻ Được Chọn đã làm được một việc tốt như vậy, thì không đáng bị trừng phạt đúng không? Snape quyết định, đồng thời nghiêm túc thực hiện nó – thật tốt, mỗi đêm trước khi ngủ đều lập kế hoạch cho bản thân, một thói quen không tệ mà.

Sáng sớm, Harry tỉnh giấc trong tiếng khóc của Prince – tiếng khóc rất gần, nnhw đang ở bên tai. Bên tai?!

Kẻ Được Chọn nhanh chóng mở mắt. Quả nhiên Prince đang bên cạnh cậu, khóc hăng hái, cứ như đang chơi trò chơi – Harry nhúc nhích, bé sẽ nín, chỉ cần Harry bất động, nhóc liền khóc. Thú vị ư? Kẻ Được Chọn không hề thấy vậy!

Cậu luống cuống chạy đi ôm đứa nhỏ, hành động này cứ như đang cổ vũ Prince, bé ngốc cười to, hai tay nắm tóc ba lắc lắc, cứ như đang cưỡi ngựa đến chân trời – Thật sự rất đau đó! Harry bị bé vừa nắm vừa khóc, tuyệt đối không phải đau thường, so với Crucio quả thật hơn xa!

"Dừng lại." Quả nhiên mang dòng máu Gryffindor có khác không biết nặng nhẹ mà – đang tiến vào phòng ngủ, Snape chỉ có thể lấy lí do này giải thích hành động ngu ngốc của con mình, bằng không thì thế nào đây? Anh nhanh chóng nhéo nhẹ cổ tay Prince, tên nhóc này ngược lại ngoan ngoãn buông tay.

"Quá đáng sợ!" Harry xoa đầu mình, "Prince quá năng động."

"Nếu em chịu khó để ý một chút thì đây là thời điểm con chơi đùa, Kẻ Được Chọn thân mến, có thể cho rằng nhóc con đang nhắc nhở em – đương nhiên, là một đứa nhỏ mang dòng máu Gryffindor vừa ngu ngốc lại quá sức quậy phá mà nói, tôi không hề bất ngờ với những gì nó làm đâu." Snape ẵm đứa nhỏ đặt trên đùi Harry, "Bây giờ em có thể chơi đùa cùng nó, cho đến khi nó trút hết tinh lực dồi dào của mình đi."

Gryffindor ngu ngốc lại thích quậy phá?! Harry tức tối đem Prince đặt trên vai bậc thầy độc dược nhà mình, nói: "Được lắm, đây cũng là con anh! Hiện tại, để một Slytherin hoà nhã cùng cao quý đây phát huy một chút đi!" Đứng dậy đi vào phòng tắm, được hai bước, cậu quay lại báo: "Em hôm nay phải dắt Winch đi phụ Lily dọn dẹp nhà cửa, anh sẽ bằng lòng chăm sóc Prince một ngày chứ?"

Một ngày?! Chăm sóc tên nhóc con này cả một ngày?! Snape muốn cho Kẻ Được Chọn một Avada Kedavra – nhưng anh nhịn xuống, đương nhiên anh phải nhịn rồi. Được lắm, vẫn nên tiếp tục trừng phạt thôi. (Tội em, Sev tính tha mà vẫn cứ đâm đầu vào ^^)

Đương nhiên, trừng phạt kia đối với Kẻ Được Chọn mà nói cũng không khác biệt mấy so với chăm sóc.

Thực tình mà nói, hình thức chung sống thế này giữa hai người cũng không phải lần đầu tiên, chỉ là cả hai không để tâm mà thôi. Bọn họ vẫn một một mặt thăm dò ranh giới đối phương, lại bao bọc cho nhau, mà hành động hôm nay của Harry nếu là lúc trước, đích xác là một dạng gây hấn – quả thật là bản chất của cậu, dù sao cũng không cần đè nén tính cách nữa, cho nên hiện tại cứ xem như là bước đột phá lớn đi.

Để một người phải chăm đứa bé cả ngày dài, đối với đàn ông quả là một chuyện mới mẻ, cho dù là phù thuỷ, bọn họ cũng có gia tinh giúp đỡ, dù không có gia tinh chăm sóc, vẫn có thể dễ dàng tìm được một nữ phù thuỷ chấp nhận chăm sóc bé con – phải biết, trẻ nhỏ trong thế giới phù thuỷ hết sức quý giá, có thể được tin cậy giao việc chăm sóc tiểu phù thuỷ tuyệt đối là một vinh dự lớn!

Rửa mặt xong xuôi, Harry liền dẫn Winch đi khỏi.

Sữa và tã đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần biết lúc Prince khóc cần gì thì sẽ không sao – Snape cảm thấy chính mình đã sắp xếp ổn thoả, bất cứ loại độc dược khó khăn nào đều dễ dàng được anh điều chế dễ dàng, cho nên chăm sóc đứa nhỏ cũng đơn giản thôi.

Thật sự... đơn giản thôi sao?

A! Đừng có đùa! Nếu trông trẻ thật sự đơn giản, thì toàn thế giới đều là trẻ con!

Snape hung hăng nguyền rủa, tay lưu loát cho bản thân một cái bùa "làm sạch" – đây là lần thứ ba anh phải thay tã cho Prince! Thật không chịu nổi! Nhưng tên nhóc con mắt xanh kia không hề biết bản thân đã làm cái gì, vừa ngồi ôm bình sữa nút vui vẻ, nút đến mức bình sữa bị trượt ra khỏi tầm tay, sau đó lại dùng pháp lực cỏn con yếu ớt của bản thân triệu hồi nó về – quá đủ! Nếu bình sữa kia không đánh trúng đầu Snape, anh nhất định sẽ không thèm nổi giận, nhưng mà thật đáng tiếc, nó đã đánh vào rồi, cho nên, anh nổi điên...

"Bây giờ, lo uống sữa đi!" Snape ra lệnh, "Không được dùng pháp lực!" Anh xoa xoa cục u trên đầu mình, tự hỏi bản thân có nên dùng độc dược khử trùng toàn thân hay không, "Không được khóc!" Giọng điệu của anh bất giác nghiêm khắc, ánh mắt trở nên đáng sợ.

"Ba.....oa oa oa....." Hiển nhiên, Prince không tính nghe theo lời cảnh cáo của cha nó, mà dùng tiếng khóc của bản thân tố cáo cha mình không biết "cách trông trẻ" – Prince khóc rất lớn, so với tiếng thét của Dobby còn ghê gớm hơn, "Oa oa...oa oa Ba... ba..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net