Chương 48: Cơm tối cùng ai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ôi Merlin ơi!" Vừa vào cửa thấy con trai đang khóc, Harry vội vàng tiến lên ôm lấy dỗ dành, "Prince à, ba đây ba đây. Được rồi, đừng khóc nữa..."

Lily đã nói với cậu rằng "Sau này đừng chỉ trách đối phương, nếu không cả hai sẽ không được lâu dài." Harry nhẩm đi nhẩm lại trong đầu mấy lần mới có thể chậm rãi bình tĩnh và đè nén tính nóng nảy của mình. Nhưng tính cách nóng nảy lại không thể kiềm chế được.

"Này! Anh đang làm gì thế!" Harry nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm, liền tức tốc chạy tới đạp cửa, "Severus, anh đang làm gì thế?!"

Rầm một tiếng, cửa bật mở, bên trong là bậc thầy độc dược đang bước ra – được rồi, từ đầu đến chân, ngoại trừ khăn tắm quấn ngay eo còn khô ráo, toàn thân cứ như từ dưới nước được vớt ra, có nên cảm ơn chiếc khăn tắm đã khô ráo rồi không?

....

Bởi vì đứa nhỏ, đại chiến lần thứ nhất nhà Snape chính thức mở màn.

Quả thật hiện tại không phải là thời điểm tốt để chiến tranh gia đình diễn ra, nhưng đáng tiếc, dù có là thế chiến đi nữa cũng không quan trọng bằng gia chiến, ít nhất trong suy nghĩ của phù thuỷ là thế. Nói đi nói lại, thế giới pháp thuật đã trải qua được mấy cuộc chiến tranh? Dù sao thì có thể xem là chiến tranh cũng đã qua nhiều năm rồi, còn gì tuyệt hơn là một buổi tranh luận trong nhà để giải toả áp lực chứ?

Bởi vì cãi nhau vĩnh viễn không phải là thế mạnh của Harry, cho nên cậu không thèm cùng Snape so đấu khoản ấy, hai người quả quyết rút đũa phép – đưa Prince cho Winch trông coi, cùng sánh bước ra sân quyết đấu, chính xác, là chiến đấu.

"Được lắm, em chịu hết nổi rồi!" Kẻ Được Chọn vuốt tóc về phía sau, chĩa đũa phép ngay Snape, đương nhiên, anh đã sớm chuẩn bị sẵn.

Hai người như dốc hết sức lực. Kể từ khi chiến tranh kết thúc, cả hai đã không còn cơ hội như thế này, mà bây giờ, đối phương lại như muốn trút bỏ mọi bất mãn cùng bức bối ra ngoài, tất nhiên, hai người cũng không bị cơn giận che mờ lý trí, cho nên ra tay vẫn có chừng mực.

Những lời nguyền đa dạng thông qua các tia sáng đủ màu sắc bao quanh hai người. Đối với Harry mà nói, đây quả là lần phát tiết tốt nhất – cậu rất uất ức, cho dù bản thân đã quyết định như thế, một mình rời đi, lại trải qua bao lần khốn khổ, thậm chí còn là tự mình dày vò bản thân, cậu đều cho rằng đấy là cái giá phải trả. Vì cậu muốn, nên cậu phải làm, nhưng không có nghĩa cậu không cảm thấy tùi thân. Cho dù hiện tại hạnh phúc đang dần bao phủ, thì bao nhiêu cái oán khí tích góp từng chút một kia cũng không phải nói tan là tan được – không phải cậu cố tình gây sự, mà bản thân không tìm được đường buông bỏ – sự thật cũng đã chứng minh, Kẻ Được Chọn không phải là người dễ từ bỏ.

Chiến tranh kết thúc, cậu chính mắt nhìn thấy Peter Pettigrew chết, vì không chấp hành mệnh lệnh của Voldemort mà chết, là vì cậu, có thể chỉ vì lòng tốt nháy mắt trỗi dậy, thế nên cậu còn sống, mà Peter thì đã chết. Nhưng, cậu lại không cứu ông ta, không hồi sinh Peter – sao cậu có thể để ông ta sống lại?!

Harry thừa nhận bản thân hận ông ta, nhưng giây phút ấy cậu đã tha thứ cho con người kia. Đúng, cậu tha thứ cho Peter Pettigrew, thậm chí yêu cầu xoá sạch dấu vết Tử thần Thực tử của ông, khiến người ấy trở nên trong sạch. Nhưng đấy không phải lý do để cậu hồi sinh Peter – Kẻ Được Chọn biết, nếu cậu để Peter Pettigrew sống lại, vậy tương lai sau này của con chuột ấy càng đáng sợ hơn, mà để ông ta chết đi, thực sự chết đi, có lẽ mới là cách hay nhất.

Cũng cùng một nguyên nhân như thế, cậu mới liều lĩnh quyết định leo lên giường Snape, có thể chỉ đơn giản muốn một người khắc ghi bản thân, hay khiến Snape vì chuyện đó mà nổi giận với cậu để rồi có thể chân chính sống tiếp hoặc là không vì gì cả, Snape không phải là người yếu đuối, cậu biết rõ. Cũng bởi vì hiểu rõ, cho nên cậu càng thấy uất ức. Mà lý do vì sao như thế, bản thân cậu cũng không biết.

Dính một đòn "Impedimenta" khiến Harry bị trượt chân. Đồng thời, Snape cũng chịu một cú "Stupefy", dù đã cố sức xoay chuyển, nhưng phần chân đã bị hoá đá, cuối cùng anh ngã xuống.

Hai người ấy, ngã xuống cạnh nhau. Dáng dấp dính đầy bụi đất không hề giống vẻ hầm hè vừa nãy, Harry nhìn Snape, anh cũng nhìn cậu, hai người nhìn nhau, cứ như chưa từng có cơ hội quan sát kỹ đối phương như thế. Cuối cùng, không biết ai là người khởi đầu, bọn họ phì cười, rồi cười to, tiếng cười vang vọng như muốn phá tan trần nhà.

"Thật không tin nổi..." Harry cười to trèo lên người Snape, tựa như đôi song sinh gắn bó, "Em vẫn nghĩ anh chỉ có chút lôi thôi nhưng không ngờ anh lại nằm dưới đất lăn lộn ha ha. Thế này mới là anh chứ đúng không..."

"Tôi cũng không nghĩ Kẻ Được Chọn vĩ đại lại có thể đồng hoá bản thân với giẻ lau nhà như vầy." Tay anh sờ đầu cậu – vốn đã rối mù, hiện tại lại càng thê thảm, đã rối bời lại còn đầy bụi, nhưng như vậy thì sao? Anh vỗ người cậu bé đang nằm úp trên ngực mình, dù đã không thể dùng từ cậu bé để chỉ cậu nữa . Cậu đã trưởng thành, anh tuấn lại tràn đầy sức hút, đồng thời, lại sở hữu phẩm chất trung thành tốt đẹp nhất. Người như vậy, có thể không phải tuyệt nhất, nhưng tuyệt đối là thích hợp nhất. "Ngồi dậy, đi tắm! Bằng không con trai cưng của em nhất định sẽ khóc đòi ba cho xem."

"Hì! Đấy cũng con anh!" Vốn Kẻ Được Chọn mắt đang hoe đỏ nghe một câu như thế, liền đem cảm động nghẹn trở về, oán giận đứng dậy, "Em đi tắm trước, anh dùng Scourgify đi!"

Đương nhiên Snape sẽ không nhượng bộ dùng Scourgify, đây cũng coi như cơ hội để hai người hảo hảo trao đổi tình cảm một chút.

Chở đến khi họ quay trở lại, Prince đã được Winch dỗ ngủ, khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn mập mạp, cực kì dễ thương, một đầu ngón tay còn đang nằm trong miệng cậu...

"Haiz, không nên ngậm..." Harry rút đầu ngón tay kia ra, nhóc lại ngậm tiếp, cứ thế hai ba lần.

"Được rồi, cho nó dùng cái này." Snape triệu hồi núm vú cao su, nghe nói là sản phẩm của Muggle, rất phù hợp cho trẻ con – đừng hỏi vì sao anh lại biết thứ này, ít nhất món đồ này quả thật có tác dụng.

Thở dài, Harry nở nụ cười với Snape, bọn họ quả thật vẫn còn thiếu cơ hội được giải toả, dù sao cuộc sống vẫn cần một lần trút hết tâm tình như thế. Nhưng cậu cũng thấy đây không phải lần duy nhất, có lẽ tương lai sẽ còn nhiều hơn nữa? Tò mò quan sát bậc thầy độc dược nhà mình, như đang suy ngẫm làm cách nào thắng được anh trong tương lai – chỉ là điều này có vẻ hơi ảo tưởng.

Snape kéo Kẻ Được Chọn từ bên cạnh giường con trai đi ra ngoài, đã đến giờ dùng bữa tối, có điều họ hiểu trước mắt không thể nào hưởng thụ một bữa ăn bình yên, Winch vô cùng nghiêm túc chê trách họ lười biếng, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, thuận tiện bớt thời gian để ý Prince.

"Ra ngoài ăn?" Anh đề nghị.

"Tốt, có thể ăn thịt gà." Harry vỗ bụng, cậu đã đói nghẹn rồi.

"Thêm salad."

"Bò bít tết và bánh pudding?"

"Vang đỏ."

"Quá tốt, chúng ta đi ngay chứ?"

Bọn họ không chọn những nhà hàng cao cấp, ngược lại lại ghé vào một quán nhỏ ven đường, bước vào lại gọi những món đồ hạng sang.

Từ chiếc radio cũ kỹ phát ra những bản nhạc chói tai, dưới ánh đèn mờ, Snape nâng ly cùng chạm cốc với Harry. Âm thanh ấy tựa như lời ca ngợi từ thiên đường, còn thứ âm nhạc chói kia lại trở nên du dương tuyệt vời. Mọi thứ, không nhất thiết phải hoàn mỹ đến mức không tưởng mới có thể khiến người ta ước ao.

Dao nĩa va chạm tạo nên một giai điệu khác biệt, để rồi sự tinh tế trong việc hưởngthụ những món ăn ấy trở thành điểm kết tuyệt vời cho bản nhạc. Snape rót cho Harry một ly, anh quả thật có chút bất cẩn, nhưng trong vấn đề gia đình, không thể dùng lý do "bất cẩn" ấy để lấy cớ được, anh hiểu rõ gia đình cần nhất là sự quan tâm và che chở, chứ không phải câu "tôi không quen" để giải thích.

Như Harry, so với Snape cậu càng khao khát hơn – gia đình, tình yêu, con cái, đây đều là những thứ cậu không cách nào từ chối được. Mà hiện tại mọi thứ đột ngột tiến tới khiến cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng có thể làm được gì? Mọi thứ hiện tại không phải tốt nhất, nhưng cũng không quá tệ. Cậu nâng ly, chậm rãi hưởng thụ rượu vang bên trong. Vị đắng hoà cùng hương thơm nồng nàn, tựa như cảm giác của cậu bây giờ. Bữa tối kì thật không quan trọng là ăn gì, mà điểm chính là dùng cùng ai.

Nửa đêm, Dumbledore phái Thần Hộ mệnh đến thông báo, kế hoạch giải cứu James bắt đầu – quả thật dựa theo lời Snape, phương thuốc phối độc dược là mật mã, dựa vào nó chạy tới nơi quần cư của người sói Rumani, tuyệt nhiên thu được đầu mối hữu ích, tra xét sâu thêm, cuối cùng tìm được nơi giam lỏng James.

"Cứ quyết định như thế, vậy nhé?" Thần Hộ mệnh của cụ nói xong liền bỏ đi, khiến hai người còn lại không kịp phản ứng – được rồi, cứ thế đi! Harry trực tiếp quay trở về phòng thả người lên giường: "Cứ thế đi! Ngủ!"

Phụ trách nhiệm vụ lần này cùng Harry là cô Tonks, tất nhiên không thể thiếu cô gái đang học đại học Muggle là Herminone rồi. Cô gái mới đính hôn với nhà Weasley này vừa nghe tin Harry trở về đã tức tốc muốn đến thăm cậu, nhưng Spinner End's kia quả thật được bảo vệ nghiêm ngặt, càng huống chi Harry vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đối mặt hai người bạn thân kia.

Harry Potter ban đầu là hiện thân của chính nghĩa, mà Harry Potter rời khỏi thế giới phù thuỷ nước Anh đã sa đoạ vào địa ngục, hiện tại, chính cậu còn không thể xác định được bản thân, làm sao có thể gặp họ? Nhưng dù tâm lý vẫn còn phân vân, cậu vẫn bị cái ôm nồng nhiệt của Herminone làm cảm động.

Như chưa từng thay đổi, Herminoe tặng cậu một cái ôm mãnh liệt, tựa như khoảng thời gian sáu năm trước, tình bạn giữa họ đã không còn có thể dùng hai từ "bạn bè" để diễn tả, "người nhà" mới bộc lộ hết tâm tình bây giờ.

"Nếu Ron ở đây, nhất định anh ấy sẽ đánh cậu một trận nhớ đời." Herminone ôm Harry, thật mạnh.

"Xin lỗi Minone, xin lỗi cậu..." Harry dùng sức ôm lại cô, miệng liên hồi "xin lỗi..."

"Hì hì, hai người có muốn dùng cơm tối không?" Tóc cô Tonks biến thành màu xanh, giọng nói có chút xa xăm, thoạt nhìn mang chút phong cách của giáo sư Trelawney. Tất nhiên, cô không giống vị giáo sư thần kì kia, ví như mái tóc hiện tại đang chuyển dần sang màu hồng phấn, "hì hì! Ăn đồ nướng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net