Chương 49: Bạn bè trò chuyện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Việc giải cứu diễn ra thuận lợi, mọi người nhanh chóng tìm thấy James, nhưng anh ta có vẻ không ổn lắm, trên tay có rất nhiều dấu kim, đang chìm vào trạng thái hôn mê.

"Đây là..." Herminone đi tới, cầm lấy túi thuốc để tiêm ngửi thử, "Ơ, đây là gì thế?!" Ngửi thấy mùi kỳ lạ, cô hắt xì một cái, "Thứ này rất lạ."

"Cái gì lạ?" Tonks đi tới quan sát, "Bột thuốc? A, còn có thứ gì thế?" Cô chỉ vào kim tiêm, "Rất lạ!"

"Đừng đụng!" Harry vội vàng gói ghém mấy thứ này cho vào túi bằng da rồng của mình, "Là ma tuý."

"Ma túy?" Mái tóc Tonks đổi thành màu cam, lộ vẻ khiêm tốn học hỏi, tóc của cô cũng biến thành dấu hỏi.

"Thứ này không phải độc ư?!" Herminone khó khăn nuốt nước bọt, như việc này thật khó tin, "Chúng sẽ không cho ba cậu. Thứ được tiêm vào là... Harry, cậu xem xem, có cần đưa chú ấy đến chỗ giáo sư Snape không? Tớ nghĩ ừm, thì, tớ nghĩ cần phải thế trời ạ!"

"Không cần thiế. Ma tuý không có tác dụng với phù thuỷ, nhưng tớ nghi ngờ họ đang thử nghiệm trên người ba tớ." Harry cẩn thận lay James một cái, hoàn toàn không thấy dấu hiệu tỉnh lại, "Hiện tại thung lũng Goddric và Spinner End's đều bị đám người Pháp kia theo dõi cho nên mình sẽ đem ba đến nơi không có phù thuỷ, sau đó để Snape đến xem xem sao..." Suy nghĩ mạch lạc, tựa như mọi thứ đều không liên quan đến cậu. Harry đã học được cách sử dụng Bế quan Bí thuật tốt nhất mặc dù cậu vô cùng muốn buông bỏ mọi thứ, rồi ôm chặt lấy ba mình mà hét lên nhưng cậu không thể – không thể.

Herminone nhìn đội mắt trống rỗng của Harry, im lặng.

Bầu không khí xung quanh đầy gió rét, chỉ có vài tia sáng xuyên qua song sắt trên cao chiếu xuống, khiến mọi thứ trong phòng trở nên mờ ảo. Nhưng dù thế, đôi mắt của Harry vẫn bị chiếu sáng, sự trống rỗng ấy rất rõ ràng. Hermione hiểu rõ đôi mắt ấy nói lên điều gì, chỉ là cảm giác hoang mang không biết từ đâu vẫn bủa vây cô.

"Ừm Harry, không bằng đưa James tới nhà tớ ở thế giới Muggle đi, sẽ không có ai chú ý đến." Herminone nói, "Cha mẹ tớ cũng sẽ vui vẻ chăm sóc chú ấy, dù là nha sỹ, nhưng cũng là một kiểu bác sỹ mà. Sống cùng bệnh nhân cũng không có gì đâu."

"Ừ, vậy cứ như thế đi." Harry gật đầu, hai tay ôm James, "Địa chỉ nhà cậu?"

"Chỗ cũ."

Harry dìu James trực tiếp độn thổ vào nhà Herminone.

Chiến tranh kết thúc thì ký ức của cha mẹ cô cũng được phục hồi, nhưng trong lòng Herminone vẫn cảm thấy rất áy náy. Một nhà ba người quây quần bên nhau kể hết mọi thứ, cô cũng được cha mẹ cảm thông. Sau khi đính hôn với Ron, Herminone liền bước vào đại học Muggle – việc này được cả nhà Weasley đồng lòng tán thành, nhất là ông Arthur và cặp song sinh, dù sao đám người ấy si mê Muggle nhất!

Nhưng cũng vì thế mà đám cưới giữa cô và Ron liền bị hoãn, mà sau khi Harry đi, tất nhiên đấy là lý do họ không kết hôn, cho dù đã đính hôn, nhưng thiếu mất người bạn thân thì càng không thể kết hôn.

Ngay khi nghe tin Harry đã về, Herminone liền chủ động muốn làm nhiệm vụ này, nhưng khi cô gặp được cậu đã phát hiện, người bạn này đã thay đổi – rất nhiều.

Cô không thể phủ nhận, Harry đã trưởng thành hơn, cũng trở nên nhạy bén, mạnh mẽ hơn, thậm chí lại còn rất bình tĩnh, điều ấy khiến cô vui mừng, nhưng cũng khiến Minone lo lắng – đó cũng là nguyên nhân cô đề nghị đến nhà mình, vì cô muốn được trò chuyện với cậu.

Không gian vặn vẹo.

"Bụp"! "Bụp bụp"!

Gia đình Granger đã quen với cách phù thuỷ đến nơi này, cho nên vô cùng bình tĩnh chuẩn bị đón khách.

Ngay khi đám người Harry ổn định được chỗ đứng tại phòng khách Granger, hoan nghênh họ là nụ cười tươi rói của cha mẹ cô.

Sau khi nghe kể về sự việc, hai người liền nhanh chóng sắp xếp một phòng nghỉ cho khách để Harry đem James và đó, lại lấy thuốc tẩy trùng vết thương, dù sao họ cũng không phải phù thuỷ, giúp được cũng rất ít. Nhưng Herminone thì khác, còn có Tonks là Thần Sáng tiêu chuẩn, cho nên ba vị phù thuỷ liền nhanh chóng tẩy rửa sạch sẽ cho James, tiện thể xem xét tình hình sức khoẻ.

Quả nhiên ma tuý không có tác dụng với phù thuỷ. Herminone thở phào nhẹ nhõm.

"Một chút nữa để tớ kêu Snape tới kiểm tra kỹ càng thêm lần nữa." Harry cũng thở phào, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Minone, hai người nhìn nhau cười khúc khích. Đấy chính là sự ăn ý giữa bạn bè.

Tonks còn phải về chăm sóc Teddy, không thể ở lại lâu, nhưng cũng đã hẹn sau này phải tụ tập với nhau một trận – dù sao cô cũng rất thích Harry, huống chi cậu còn là cha đỡ đầu của con trai mình.

Chờ Tonks đi khỏi, Herminone thấy James vẫn còn đang hôn mê, nhìn bên ngoài thêm lần nữa, cảm thấy yên tâm rồi kéo Harry sang một bên, đương nhiên không quên kiểm tra đồ nghe lén gì đó.

"Harry, mình nghĩ chúng ta cần nói chuyện." Xô đi thẳng vào vấn đề, "Nào, uống trà đi, mình nghĩ chúng ta sẽ mất khá nhiều thời gian đấy."

"Ừm Minone, cậu khiến tớ nhớ đến cụ Dumbledore đấy." Harry nhấp một chút, khá ngon đó.

"Đừng hòng chuyển đề tài!" Herminone trừng mắt, "Được rồi, thành thực sẽ được khoan hồng, có lẽ tớ sẽ xem xét bỏ qua hình phạt, bằng không tớ nhất định đánh cậu một trận." Cô dí dí đấm tay, "Nói!"

"Cậu muốn tớ nói gì?" Kẻ Được Chọn khéo léo trả chủ đề trở về, đây là chiêu cậu học được từ Snape.

"Hừ!" Herminone đập vai cậu, "Tất nhiên là một năm nay cậu đã đi đâu?! Cậu có biết chúng tớ đã rất lo lắng không! Hơn nữa tớ còn muốn hỏi cậu rất nhiều rất nhiều thứ! Cậu đã tìm thấy giáo sư Snape đúng không? Nhưng sau đó ông ấy bị đưa vào viện St Mungo. Ngoài ra còn nhiều chuyện khác cậu chưa kể..."

"Đấy không phải là vấn đề lớn." Harry buông tay, "Dù thầy đã sống lại, nhưng độc tính vẫn còn trên người, cho nên tớ đưa thầy đến nơi ấy điều trị. Cậu cũng biết khi đó tình huống rất nguy hiểm, tớ đưa thầy về viện St Mungo." Nghĩ ngợi chốc lát, cậu nói tiếp, "Hơn nữa cũng đã một năm rồi, tớ đã đi rất nhiều nơi, cũng gặp được nhiều người, vì để thực hiện khế ước – đừng hỏi tớ nội dung là gì, đấy chẳng phải thứ gì tốt."

"Không tốt?" Âm cuối câu lên cao khiến người nghe cảm giác bị áp chế, nhưng Harry lại không thế, cậu đã quen rồi.

"Cho nên đừng hỏi mất công," Harry bĩu môi, "Việc này không ai có thể giúp tớ được, à gần đây thì Snape cũng giúp đỡ đôi chút, nhưng dù gì cũng chỉ là bạn bè. Cậu biết đó, độc dược của ông ấy rất hiệu quả."

"Chỉ vì độc dược thôi sao?"

"Tất nhiên không chỉ như thế." Cậu cười.

"Đúng thế, cậu luôn miệng kêu ông ấy là Severus, tớ không nghĩ chỉ đơn giản là độc dược đâu." Cô ám chỉ về "Bế quan Bí thuật", mặc dù lúc trước cậu đã từng học qua, nhưng kết quả lại hại chết Sirius, cho nên khi biết Harry thành thục thì chắc chắn mối quan hệ giữa hai người đã hoà hoãn hơn trước. Nhưng Harry lại hiểu sai ý! Khi nghe Minone nói thế, hai má cậu liền đỏ bừng thậm chí còn sặc nước trà, ho liên tục.

"Á! Cậu sao thế?" Herminone nhanh chóng đưa khăn giấy sang.

"Không, không có gì." Quệt miệng, cậu cố kiềm cơn ho, "Xhỉ là bị sặc thôi..."

...

Không thể phủ nhận việc Herminone quả thật là một Gryffindor thực sự, dù là một cô gái tinh tế, nhưng ở vài phương diện nào đó Minone vẫn không bắt được chi tiết, giả dụ như hai má ửng hồng cùng áo choàng mang phong cách Slytherin của Harry!

Trước bữa tối, Harry chào tạm biệt, cũng thông báo khoảng tám giờ sẽ đưa Snape đến kiểm tra James lần nữa. Đến khi cậu đi khỏi, cha mẹ Granger mới biết được người đang nằm liệt giường kia là cha bạn tốt cô từ con gái, đồng thời, họ cũng hiểu thêm về Harry.

"Không đúng." Mẹ cô nghe xong liền vạch trần điểm bất thường, "Lúc trước bọn họ không hợp nhau, cho nên cậu ấy hoàn toàn không có lý do để làm thế, cho dù là cảm kích nhưng cũng có thể nhờ người khác mà, rồi lại còn sống chung với nhau. Điểm này không logic!"

"Ôi mẹ, việc này cùng logic liên quan gì với nhau?" Mặc dù đang học đại học Muggle, nhưng chuyên ngành của cô là xã hội học chứ không phải khoa học tự nhiên.

"Tất nhiên có liên quan, nó là triết học." Nghi ngờ của mẹ cô quả có chút hơi quá, nhưng quả thật có lý, "Minone con yêu, con thử nghĩ xem, nếu mối quan hệ giữa hai người quả thật không tốt, đã thế lại còn chán ghét lẫn nhau, vị giáo sư đó sao chịu xem bệnh cho người kia chứ – vì thế mẹ nghĩ tất cả đều vì Harry phải không? Cho nên mẹ nghĩ vị giáo sư đó và Harry có quan hệ rất thân thiết?"

Quan hệ thân thiết? Với Snape?! Tin này quả là sét đánh ngang tai!

Nhưng tối đó khi Snape xuất hiện, Herminone quả thật bị sét đánh đen thui rồi.

Snape không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng bản thân, nghiêm túc kiểm tra thân thể James còn đang hôn mê, sau đó cho chú ấy dùng hai bình độc dược. Không quá năm phút, James liền tỉnh lại, nói cám ơn với Snape. Việc này thật bình thường mà cũng có chút bất thường – Snape lại có thể gật đầu chấp nhận tiếng cám ơn của chú ấy sau đó xuất hiện đoạn trò chuyện đáng sợ...

"Ba muốn dùng chút cháo không?" Harry đề nghị, "Con có thể kêu Winch làm..."

"Giờ anh ta nên uống nước, Harry."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net