Chương 53: Chia sẻ bí mật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ thứ mang về từ Bộ Pháp thuật nước Pháp, hai người phát hiện rất nhiều chuyện thú vị, mỗi một thứ có thể khiến Epson thân bại danh liệt – đúng là tin tốt. Harry để vào trong túi, cậu cho rằng nó chắc chắn là một thủ đoạn quan trọng để làm cuộc đời Epson sụp đổ. Nhưng Snape lại không chỉ cho như vậy, dù sao phù thuỷ cũng không quá hiểu cách dùng đồ Muggle, nếu... Tạo thế qua dư luận hiển nhiên thú vị hơn nhiều so với Bộ Pháp thuật.


"Nhưng không dễ." Harry nhìn vài thứ, "Phù thuỷ không dễ hiểu tác dụng của chúng."

"Vậy để chúng dễ hiểu hơn." Việc nhỏ đó không khó, Snape đã lên kế hoạch rồi. anh và Harry phân tích một số cách tuyên truyền từ bên Đức – sau chiến tranh Đức thì tất cả đều trở nên mập mờ, phù thuỷ nước Đức vốn không có cùng quan điểm với Muggle vẫn đang bảo thủ, nhưng lại không bài xích quá mạnh. Tốt lắm, vì sự chấp nhận của họ lại có tác dụng lớn nhất trong thời gian tới.

"Không ngờ còn có cách này!" Harry xẹt ngón tay qua lòng bàn tay Snape, tần số pháp lực chạm nhau rồi bật lại, "Vậy có cần tên Garrett..."

"Ừm, ta cũng nghĩ vậy." Snape gật đầu, nếu một kỳ của "Nhật báo Tiên tri" khiến cả nước Pháp si mê thì một "Điện thị" nước Đức đơn giản sẽ không thể không cho bùng nổ, "Đừng quên, Epson chắc chắn sẽ đồng ý."

Đúng, đó mới là quan trọng. Harry nghe xong suýt nữa bật cười, nhưng vấn đề "Điện thị" không phải là TV thật sự, mà giống sách báo hơn, dùng trận pháp truyền tin, không kém "Nhật báo Tiên tri" là bao, tuy nhiên không chỉ mình nó, mỗi một kỳ là ba tháng, các bản tin nhận được chỉ là một số bài phỏng vấn, nhưng với phù thuỷ lại đủ rồi.

Vì nước Đức đã từng xảy ra chuyện nên bị xa lánh, các Bộ Pháp thuật nước khác cũng đánh giá vào khu vực rủi ro, nên "Điện thị" cũng không phân bổ vượt ranh giới nước Đức, cũng không đổ bộ vào nước Anh, nhưng giờ nước Anh lại cần làm bộ. Chẳng qua chuyện này không là vấn đề.

Harry trực tiếp floo đi thung lũng Godric, hiển nhiên Dumbledore là cửa đột phá tốt nhất, còn Garrett, đương nhiên cũng có cùng ý kiến, dù sao với Đức cũng là một lần làm ăn không tệ.

Snape hoàn toàn giao cho Harry hành động, cậu cũng cần tự đi làm chứ không cần anh tham gia – nhưng anh vẫn rất lo, bình thường mà, anh không thể nào yên tâm ngay được, đó không phải là phong cách của anh. Bậc thầy độc dược vô cùng muốn nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, ít nhất anh cũng phải biết mọi chuyện đang phát triển tới đâu! Harry đã đi được nửa tiếng, nếu thuận lợi thì hẳn đàm phán xong rồi, mà giờ...

Đứng lên, rút đũa phép ra, Snape cho rằng mình nên sử dụng chút thủ đoạn nhỏ. Một thần chú bình thường, không khác nguyên lý của thần chú nghe trộm nhưng lại không có tác dụng đến thế, chỉ truyền tin tức của một người – tình trạng sức khoẻ, tâm trạng vui buồn, và có cần giúp đỡ gì không.

Được rồi, thần chú xoay trong lòng bàn tay, hiện ra ánh sáng xanh lục êm dịu bình yên, giống như cặp mắt mới tỉnh sáng sớm. Snape yên lòng, đứng lên đi vào phòng trẻ con. Anh phải học cách quen với những lần Harry đi một mình, tất nhiên rồi, anh không thể ngăn cũng không thể tham dự, vì đó là nguyên tắc mà một Slytherin cần tuân thủ.

"Ông chủ, Winch có cần chuẩn bị bữa tối ngay không ạ?" Gia tinh xuất hiện, nói với giọng nhỏ nhẹ không khiến trẻ con giật mình, "Ông muốn ăn gì ạ? Thịt bò với bánh pudding? Thịt gà? Hay bánh ngọt?"

"Gà nướng." Trên thực tế, Snape không quá thích gà nướng, nhưng anh biết Harry thích – dường như mỗi lần nghe được từ "gà nướng" đôi mắt xanh biếc sẽ sáng loang loáng. Anh biết không phải gà nướng ngon, vì thực tế Harry đã ăn không ít đồ ngon ở Hogwarts rồi, tuyệt đối sẽ không chịu thua chỉ vì một món gà nướng, nhưng cậu ấy cố chấp với nó, Snape biết rõ nhưng không hỏi, "Gà nướng và mì Ý."

"Vâng, Winch đi làm ngay ạ." Gia tinh thả một thần chú trôi nổi trong phòng, để một món đồ chơi bay đến cỗ Prince rồi biến mất.

Gia tinh, thật sự giúp đỡ được rất nhiều.

Snape ngồi bên giường nhỏ lẳng lặng nhìn cậu bé. Thằng nhóc lớn rất nhanh, một ngày không gặp sẽ thay đổi kha khá, ví dụ như... Snape chạm vào cằm thằng bé, có vẻ lại hơi dày thêm rồi?

Cảm nhận ngón tay cha, Prince cười khanh khách, vươn hai móng vuốt nhỏ béo ú đi nắm ngón tay trên cằm mình – chắc ngón tay của Snape khiến nó cảm thấy ngưa ngứa. Thằng nhóc bắt được rồi cẩn thận nhìn, một lát chạm lên mũi, rồi một lát dùng răng cắn cắn, chơi không mỏi mệt. Cảm giác này thật tốt, phải không?

Snape không rút tay lại, mà càng thả lỏng hơn – anh không nên e ngại tiếp xúc như thế, vì không đáng sợ. Vốn anh nghĩ sự tiếp xúc này không làm con người ta vui hơn bao nhiêu, thậm chí anh còn cảm thấy mình khiến người ta đau đớn hơn! Nhưng Prince đang cười... đúng vậy, nó đang cười!

Thần kỳ thật, đúng không? Hơi nghiêng người về trước, đây không phải lần đầu tiên Snape chạm vào trẻ con, nhưng đúng là lần đầu tiên một mình anh tiếp xúc một đứa trẻ, còn là con của mình nữa! Thần kỳ quá...

"Mềm mại lắm đúng không?" Giọng Harry vang lên ngoài cửa, Snape không quay lại nhưng tay khựng một chút. Harry đi qua cầm tay anh, cảm giác lạnh lẽo bên ngoài lan vào nhưng không làm anh cảm thấy lạnh giá.

"Trước kia ở nhà Dursely, mỗi ngày đến lễ tết họ đều ngồi cùng nhau ăn gà nướng." Harry nói chậm rãi, "Em nghĩ gà nướng chính là một món đồ ăn gia đình. Lúc đó em cũng muốn cùng cha mẹ ngồi trên bàn ăn, nhưng đáng tiếc..." cậu nói nhanh hơn, "Winch nói anh đã bảo nó chuẩn bị. Em có nên nghĩ anh biết bí mật này không?"

Được rồi, Gryffindor ngu xuẩn! Snape hừ mạnh, nhìn cậu một cái.

"Thật ra... không nhất thiết là gà nướng." Harry nở nụ cười, "Chỉ cần là gia đình ăn gì cũng được. Sev à, chờ Prince lớn hơn chúng ta có thể đi picnic đúng không?"

"Là cái gì khiến em cho rằng tôi sẽ thích hoạt động ăn uống... như triển lãm này?" Hình như picnic cũng không phải là lựa chọn tồi, nhưng phải dùng thần chú xem nhẹ, tránh bị làm phiền...

"Có lẽ là vào mùa xuân, ánh nắng ấm áp hơn, anh cảm thấy sao?" Nghe được ý của anh, Harry cũng không để ý vì bị trào phúng, "Sev, có phải Prince rất thú vị không?"

Rất thú vị? Snape rất muốn mở đầu Kẻ Được Chọn ra xem trong đó là gì – trẻ con, sao lại miêu tả "rất thú vị"?

"Ừm, thú vị á." Harry xoa hai má Prince, cảm xúc mềm mại làm con người ta không nỡ bỏ tay, "Lúc mới sinh, nó chỉ lớn bằng từng này, giờ đã... ừm, không phải quá lớn nhưng to hơn nhiều lúc mới sinh rồi, thật á."

Thực tế, lúc đó cậu không thể nào tưởng tượng nổi. Một phù thuỷ sinh sống ở giới Muggle, bỗng nhiên phát hiện mình mang thai... Ai vừa nghe đã không thể chấp nhận, huống chi Harry không muốn khác biệt với ai, nên cậu sợ, thậm chí nghĩ mình bị bệnh nan y! Ai có thể nghĩ rằng phù thuỷ nam cũng mang thai được chứ?

Vì không thể tưởng tượng nổi, Harry không chỉ không biết làm sao. Cậu nghĩ mình bị bệnh nan y hoặc gì đó, bệnh viện Muggle không thể kiểm tra ra được cậu bị bệnh gì. Cuối cùng cậu đi tới bệnh viện phù thuỷ, còn biết chuyện mình có con. Đáng sợ? Ừ, đáng sợ! Nhưng không chỉ thế, ngay lúc đó Harry còn có một cảm xúc khác, đó mới là nguyên nhân khiến cậu hoàn toàn bình tĩnh để nhận món quà trời ban này.

Là khát vọng. Khát vọng người thân, và cả khát vọng với anh. Harry không thể lừa gạt bản thân mình rằng, dù cậu có thể nói "Tôi không yêu anh" nhưng anh không thể lừa mình, nên anh giữ lại Prince, mạo hiểm sinh ra đứa con trong thời gian không có cha của nó.

"Trên thực tế, khế ước em ký kết cũng có điểm tốt." Cậu cười tự giễu, "Ít nhất bảo đảm cho sinh mệnh của em."

Thật sự là một an ủi đau đớn. Snape không thể tưởng tượng, anh không thể nào nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra trong lúc Kẻ Được Chọn mang thai, mà anh cũng không thể mường tượng ra được. Mọi chuyện đã qua, suy ngẫm mãi cũng không có ý nghĩa.

"Hì hì em nói nhiều bí mật vậy rồi, có phải nên tới lượt anh không?" Có vẻ như muốn phá tan bầu không khí trầm lặng, Harry đẩy Snape, "Kể chút đi, xem có bí mật nào có thể chia sẻ không?"


 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net