Chương 55: Giả thuyết và học tập.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai Slytherin trưởng thành có tốc độ bàn bạc kế hoạch nhanh hơn bất cứ ai. Lúc Snape trở lại Spinner End's thì tất cả đã được thực thi – người vào nước Pháp kinh doanh là Draco Malfoy.

"Cậu ta có thể chứ?" Trong ký ức của Harry, Draco Malfoy vẫn là đứa trẻ quý tộc kiêu ngạo bị chiều hư, "Bên nước Pháp không phải nhân vật đơn giản, nếu bị phát hiện..."

"Em nghĩ nó là ai chứ? Thằng nhãi tóc đỏ ư?" Snape phản bác.

"A, cậu ta hoàn toàn không can đảm như Ron!" Harry không thích Draco Malfoy, điều này là rất bình thường, cho tới giờ cậu không hề có tí cảm tình nào với thằng nhãi hư hỏng đó cả, "Sev, nó không phải là con của bạn anh ư?" Nghĩ vậy, cậu ngượng ngùng, "Được rồi! Em không muốn thừa nhận đó là con của bạn anh. Hừ! Có phải nó nên gọi em là 'chú' không?" Nghe kích thích phết!

"Nó nên gọi em là 'mẹ đỡ đầu'." Snape ác độc nói.

"Anh lừa em!"

"Hửm?"

"Đó không phải sự thật!"

"Hửm?"

"Ôi... đáng sợ quá!" Harry day trán, đáng thương nhìn Snape, nhưng đáng tiếc anh có vẻ không đồng tình chút nào, chỉ bình tĩnh nhìn lại.

Đáng sợ quá.

"Hai người cũng không giống như là... cha con đỡ đầu mà!" Kẻ Được Chọn ngã thẳng xuống khỏi chiếc giường lớn, "Khác hẳn giữa em và Sirius, Sev à, chuyện này rất kỳ lạ!"

"Không có gì kỳ lạ cả." Bậc thầy độc dược cũng nằm xuống, "Bình thường."

"Em không thấy bình thường." Harry xoay người đối diện, "Cha con đỡ đầu không phải rất thân thiết sao?" Dù Malfoy là học sinh được Snape ưu ái nhưng cậu chưa từng thấy hai người có hành động nào thân thiết qua mối quan hệ thầy trò cả, ví dụ như ôm ấp, ngay cả nói chuyện cũng đều cứng nhắc, kém hẳn với cậu và Sirius.

"Chỉ có Gryffindor lỗ mãng ngu xuẩn mới lãng phí tình cảm vào chỗ không cần thiết mà thôi." Snape hừ mạnh, liếc mắt nhìn Harry. Kẻ Được Chọn không để ý, mà còn nở nụ cười khiến Snape hơi bất mãn, nhưng anh không biểu hiện ra mặt.

"Ngủ đi!" Harry vươn tay khoác lên người Snape, "Ngày mai phải dậy sớm..."

"Ừm, dậy sớm." Đúng rồi, phải dậy ăn sáng... Snape khép mắt, không phải chứ? Ngày mai Epson sẽ tới đây, anh cần phải chuẩn bị thật tốt, mỗi lần đối diện với Epson là một trận đấu.

Ban đêm, yên tĩnh lại dịu dàng, bao nhiêu lời nói đều bị nuốt chửng chỉ chừa lại tiếng hít thở đầy hạnh phúc. Chiến đấu cũng không còn đáng sợ. Đúng vậy, chiến đấu cho tới giờ cũng không đáng sợ, đáng sợ chỉ có lòng người. Snape vươn tay nhẹ nhàng ôm Harry vào lòng, vòng tay chậm rãi co lại.

Vì sao không chứ? Vì sao lại không? Bậc thầy độc dược thở dài một hơi. Đúng thế, vì sao lại không? Có lẽ đây là lần lỗ mãng đầu tiên của anh, cứ thế đi làm một chuyện, vì Harry.

Trời vừa sáng, Harry đã rời khỏi Spinner End's, việc quan trọng hôm nay cậu cần làm là hoá trang thành Lily đến nước Pháp. Không có Epson ở đó cậu có thể phát huy tốt hơn nữa, "mẹ Kẻ Được Chọn" trở thành một lý do vô cùng hiệu quả, ví dụ như vào Bộ Pháp thuật gặp ai đó sẽ không bị tra hỏi. Giờ cậu uống xong Thuốc Đa dịch, đang đứng trước cửa lớn Bộ Pháp thuật nước Pháp.

"Bà Potter, sao bà lại đứng đây?" Thư ký Kuerxin bước nhanh tới, "Bà muốn tìm ai ạ?"

"Ừm, tôi chỉ là rảnh rỗi tới đây," Harry chớp mắt, "Ngài bộ trưởng có đó không?"

"Vâng, có ạ." Thư ký bật cười, "Bà vào đi, tôi thông báo một chút."

Theo cô ta vào Bộ Pháp thuật, Harry giả vờ như không biết gì về nơi đây, thậm chí mang chút vẻ liều lĩnh, hoặc hỏi mấy câu ngu ngốc mang bản sắc Gryffindor – gương mặt giữ nguyên nụ cười ngượng ngùng, thật không dễ dàng gì!

"A cẩn thận!" Thư ký vươn tay kéo "Lily Potter", đúng lúc ngăn "mẹ Kẻ Được Chọn" tiếp xúc với thang máy bằng pháp thuật, "Ở đây có hơi loạn, bà biết đấy, chúng tôi cũng đang sắp xếp lại."

"Vâng, Bộ Pháp thuật nước Anh cũng thế mà." Harry học theo cách của phụ nữ, khiến cậu không thoải mái, nhưng cậu phải làm vậy, "A!" cậu cúi đầu tránh một cái chổi không vâng lời, "Thật là..."

"Vâng, rất loạn ạ. Bà vào đi, tôi sẽ thông báo với bộ trưởng."

Đi theo cô ta tới bên ngoài phòng bộ trưởng, chờ cô ta vào thì Harry bước đến chỗ cô ta. Bàn làm việc rất gọn gàng, các đồ vật được sắp xếp rất quy củ, sách, tài liệu, bút lông chim, một cái gương, và một bức ảnh, có vẻ rất bình thường. Harry không chạm tay vào mấy đồ đó, cậu biết chúng đều được ếm thần chú gì đó nên không mạo hiểm.

Không chạm vào, không có nghĩa là không thể chứng minh được mấy thứ này có vấn đề gì. Trong ảnh là một cậu bé, rất đáng yêu, hai má tròn tròn, vươn tay về phía Harry như đang muốn có người đến ôm.

"Ngài bộ trưởng nói, ôi bà Potter, bà đang làm gì vậy?" Thư ký nhanh chóng bước tới.

"Ôi xin lỗi, tôi chỉ là bị thu hút..." Harry cầm lấy bức ảnh, "Thằng bé đáng yêu quá, là con của cô à?"

"Vâng." Cô ta như nhẹ nhàng thở ra, động tác này rất cẩn thận, như không có chuyện gì nhưng không thể tránh khỏi mắt nhìn của Harry, "Thằng bé là con tôi, mới hai tuổi."

"Thằng bé đáng yêu quá." Vì mình cũng có con nên Harry biết dẫn đề tài thế nào, "Tôi lại không thể biết lúc hai tuổi Harry thế nào nữa. Giờ thằng bé biết đi rồi đúng không?" bBỏ ảnh xuống, ngón tay vô tình chạm vào mặt gương, "Tôi không nhận ra cô đã có một đứa con lớn bằng từng này, tôi còn nghĩ cô mới kết hôn cơ."

Thư ký sờ chiếc nhẫn trên tay, "Tôi đã sắp ba mươi rồi, ở giới phù thuỷ tôi đã coi như là có con muộn!" Cô ta đi qua sắp xếp lại mặt bàn một chút, "Ngài bộ trưởng mời bà vào."

"Ừm, lát nữa nói chuyện tiếp vậy, tôi còn đang có ý định có một đứa nữa mà." Harry xoay người đi vào, để lại một bóng dáng nhẹ nhàng – được rồi, đó là dáng người của Lily.

Thư ký thở dài một hơi, bỏ bức ảnh trong tay xuống, cô ta bắt đầu ghi chép Lily Potter đi vào văn phòng bộ trưởng, rồi cô ta cần biết họ nói những gì.

Nửa tiếng sau, "Lily Potter?" đi ra văn phòng bộ trưởng, thư ký đi ra tiễn. Điều này rất bình thường, không có vấn đề gì cả, nhưng Harry sẽ không khinh địch như thế. Rời khỏi Bộ Pháp thuật, cậu tìm một góc hẻo lánh mặc áo tàng hình vào.

Đương nhiên Harry biết rõ việc này không đơn giản như thế. Một người mẹ, không có lý do gì vừa nghe tới con đã rưng rưng nước mắt, càng không có lý do gì mà để ảnh con lên bàn – tuy bức ảnh đã được đổi, vài ngày trước cậu tới không phải là bức này! Nên hiển nhiên bức ảnh này rất lạ. Harry không biết ai lại sẽ đi đổi bức ảnh đặt bàn của mình trong khi có thể nhìn thấy con mỗi ngày thì đặt ảnh có cần thiết không? Mà mặt gương kia nữa, cậu chắc chắn đó không phải là một mặt gương trang điểm bình thường.

Được rồi, cậu đã nhận đủ được tình báo. Harry ném một thần chú hôn mê đơn giản cho cô thư ký, rồi bắt đầu kiểm tra vật phẩm cá nhân của cô ta. Cậu không cần biết cô ta làm gì, vì đều là do Kuerxin giả bảo cô ta làm, căn bản không cần cậu góp tay.

Vẫn là ảnh! Tất cả đều là ảnh của thằng bé vừa nãy! Thú vị thật. Harry nghĩ, cậu có thể để cô ta trở thành một trợ giúp đắc lực.

Chờ Harry về Spinner Ends, cậu nhanh chóng kể lại với Snape về chuyện vừa nãy.

"Vậy em giả thiết cô ta bị uy hiếp?" Snape nhìn Kẻ Được Chọn bằng vẻ cổ quái, "Lý do của em là?"

"Rất đơn giản, là đứa bé kia!" Harry nhún nhún vai, "Chẳng lẽ không đúng sao? Vừa nhắc tới nó cô ta đã đỏ hốc mắt, mà còn thường xuyên thay ảnh, em nghĩ cô ta muốn biết tình hình gần đây của đứa bé."

"Nhưng đó đều là giả thuyết."

"Nhưng là trực giác của em."

"Vậy trực giác... được rồi." Snape khô khốc nói, "Trực giác dã thú."

"Hì hì! Em rất chắc chắn!" Harry cũng không đồng ý, "Có muốn đánh cuộc không?"

"Không cần." Không chắc chắn 100% Snape cũng không muốn đánh cuộc, "Chờ tôi ra ngoài một chút, em phải ở nhà. Hôm nay em cần dạy Prince mười từ đơn." Mười từ đơn, không phải chuyện dễ đâu. Nhưng bậc thầy độc dược cho rằng con anh đã nên vỡ lòng, mà một người ba khác của nó lại cho rằng vỡ lòng sẽ chọn người – cậu không có sự kiên nhẫn đó.

Harry trừng anh, nhưng dù có trừng đến đau mắt cũng không có tác dụng, Snape đi ra ngoài, mà cậu chỉ có thể tới phòng con dạy Prince mười từ đơn – có lẽ cậu phải dạy bé mấy từ như "con, ba, cha" gì đó nhỉ?

"Cậu chủ Harry, đây là bài tập mà chủ nhân Snape đưa cho cậu chủ nhỏ!" Winch vừa thấy Harry vào phòng con thì đã xông tới, đưa giấy da dê trong tay cho Harry, "Đây ạ!"

Cầm lấy tấm da dê, trên đó liệt kê mười từ đơn – sap grass, mandrake, bezoar, aconitum,...

"Đúng là phong cách của anh ấy." Ném tấm da dê lên giường, Harry trôi nổi Prince lên, "Được rồi, lát rồi nói, chơi trước đã. Con nói đúng không, hoàng tử nhỏ của ba?"

"Phì... ba..." Prince trên không trung lật người.

"Cũng không tệ đâu bé con, nào!" Harry cũng trôi nổi mấy món đồ chơi, "Winch, tới chơi cùng đi!"

"Này..." Gia tinh xoa hai tay, "Winch đứng bên cạnh xem là được rồi. Ôi thú vị quá..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net