Chương 56: Kế trúng kế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Snape ôm một đứa bé trở về – đúng là đứa con của nữ thư ký mà Harry đã nhìn thấy trong bức ảnh.

"Đúng là dã thú trực giác." Snape nói với Harry, rồi đặt đứa trẻ hai tuổi xuống.

"Có vẻ chúng ta có thêm giúp đỡ rồi." Kẻ Được Chọn đi qua kéo đứa trẻ tới bên mình, "Em dẫn nó đi tắm rồi thay quần áo. Anh tìm thấy nó ở đâu?"

Thằng bé rất sợ hãi, gương mặt lấm lem chỉ có vẻ hoảng sợ, ngay khi Harry cởi quần áo thì nó còn hét chói tai – như nhân ngư hét trên cạn vậy.

"Bảo nó im ngay." Snape đi lên tầng, lạnh lùng nhìn đứa trẻ sợ Harry. Có thể trong mắt thằng bé Harry chính là đại ma vương, mà nó như một cô gái bị đại ma vương tha đi – xem kìa, tiếng thét chói tai đủ để phá hỏng màng tai của một người bình thường.

"Có thể nó đã bị doạ nạt." Harry bất đắc dĩ dùng đũa phép làm biến mất quần áo của nó rồi mở cửa phòng tắm, "Sev, anh tìm thấy nó ở đâu, có bị phát hiện không?"

"Đi theo Epson là tìm được thôi." Anh lạnh nhạt nói, thật ra Snape cũng không định nói với Kẻ Được Chọn tỉ mỉ về quá trình xảy ra – có chút nguy hiểm nhưng cũng không đáng sợ.

Tiếng nước "ào ào", cùng vang lên giọng Harry: "Anh không tới Pháp đó chứ? Trong nhà Epson hả? Ừm, không hẳn vậy, em thấy anh sẽ không đánh rắn động cỏ vậy đâu, họ đưa nó tới giới Muggle?"

"Không hẳn." Snape treo áo khoác lên giá, "Chúng đưa nó tới Beauxbatons, nhưng không dám để nó xuất hiện trước mặt ai, nhét vào phòng bếp." Gia tinh là sinh vật nhạy cảm, anh lãng phí khá nhiều độc dược mới để chúng ngoan ngoãn được.

"Thật đáng sợ." Ở cùng gia tinh, một đứa trẻ bình thường cũng sẽ trở nên bất bình thường. Harry cúi đầu nhìn cậu bé, vòi hoa sen phun lên người nó, từ đầu đến chân nhưng nó nhắm tịt mắt. Rốt cuộc nó đã bị sợ đến thế nào?

Nhưng Harry biết rõ, cậu không thể trực tiếp đưa nó về chỗ mẹ nó được, vì họ cần mẹ nó giúp đỡ. Đúng là giúp đỡ, Kẻ Được Chọn hít sâu một hơi, bắt đầu công tác tắm rửa cho nó.

Không có ai sẽ làm việc không có mục đích cả, nên bạn phải học cách lạnh lùng – Harry nói với mình như vậy, sau đó bị Snape phía sau túm lấy vai. Chẳng ai nói chuyện, trong phòng tắm chỉ có tiếng nước và tiếng hét của thằng bé.

Tắm xong cho nó, Harry độn thổ đến Pháp, cậu cần nói chuyện với nữ thư ký kia – tên cô ta là Jaina thì phải? Cậu nhớ rõ cô gái này, cực có bản lĩnh, ít nhất hành động gián điệp của cô ta không khiến cho Kuerxin chú ý.

Chờ Harry về nhà, một phong thư trắng như tuyết bay vào cửa sổ. "Đâu tới đây?" cậu nhặt lên, mơ hồ nhìn Snape, được rồi, bậc thầy độc dược không giết thằng bé, anh chỉ dùng thần chú giam nó lại thôi.

"Chắc là kết quả đưa tin ngày hôm nay." Snape đặt "Nhật báo Tiên tri" trước mặt cậu, "Hình như lâu lắm rồi chúng ta không chú ý tới cô bọ cánh cứng kia thì phải."

Đó là một bài báo về tình cảm của Kẻ Được Chọn, bên trong ghi chép tỉ mỉ về tình yêu của Harry thời còn học trò, còn cả tranh minh hoạ, cộng thêm tất cả những bạn học nam có quan hệ với cậu – Ron, Neville, Seames và cả Malfoy! Thật sự khó có thể hình dung nổi!

Harry đọc tiếp. Rita Skeeter coi trọng Malfoy, có lẽ cô ta thích thế? Cậu không chắc lắm, nhưng quả thật cô ta khi viết đến cậu và Malfoy miêu tả cực kỳ sinh động, thậm chí còn hài hước so sánh là một "tình yêu ầm ĩ" giữa Kẻ Được Chọn và đối thủ của cậu, giống như rất nhiều người khác trước đây thích người đối nghịch với mình. Ôi giả tạo thật!

Cậu vứt mạnh tờ báo xuống. "Mấy cái đó là gì? Thư Sấm hả?"

"Không, chắc là chúc mừng?"

"Chúc mừng? Nguyền rủa thì có!" Cậu buồn bực vò tóc, "Sev, rõ ràng em đang ở nhà anh! Dù tung tin vịt cũng phải là anh chứ!"

"Vậy em hy vọng tuyên truyền tình cảm giữa em và giáo sư độc dược chết tiệt đã hèn mọn lại còn già cả hay sao..."

"Hứ! Không phải tuyên truyền!" Harry ngắt lời, "Sev, vừa nãy lời anh nói, em có nên dấn thân mạo hiểm chút không?" Nếu đã xác định vị trí của mình, Gryffindor sẽ không ngại gian nan hiểm trở, huống chi cũng chẳng có gì là hiểm trở cả.

Cậu nhích gần người mình yêu, nằm sấp lên anh.

Hừm, sư tử vàng Gryffindor có phải đang biến thành con sâu vàng hay không đây? Snape muốn đẩy ra, nhưng Harry cứ nằm im, bám thật chặt lên người anh.

"Đứng lên!" Thần kinh vận động của Gryffindor rất mạnh, như là một con dã thú. Snape đẩy Harry, nhưng Gryffindor trẻ tuổi căn bản không muốn động đậy, cậu gần như dùng hết sức bám dính.

"Đứng lên, nếu không tôi sẽ ném cho em một thần chú!" Khi đối mặt với Gryffindor, tốt nhất bạn không nên dùng nghệ thuật ngôn ngữ làm gì, vì cậu ta sẽ không để ý, thậm chí còn xuyên tạc thành sở thích.

"Em đang kiểm tra mà!" Harry nâng nửa người trên, chân vẫn quấn thật chặt lấy Snape, "Kiểm tra đó!" cậu sờ một lát, rốt cuộc xác nhận sự đầy đủ của bậc thầy độc dược mới xấu hổ đứng lên, "Ừm hihi, em chuẩn bị bữa tối đây, anh muốn ăn gì?"

Ăn?! Hiện tại Snape không có tâm trạng ăn cơm gì sất! Anh túm Kẻ Được Chọn lại – có lẽ anh nên kéo thằng nhãi này vào phòng ngủ? Hoặc phán tử hình ngay tại chỗ? Không, điều này không phù hợp với tính cách của anh! Đúng, không hề phù hợp!

Trải qua thời gian chung sống, Harry đã không còn là thằng nhãi lỗ mãng ngày xưa, cậu biết rõ ngọn lửa trong mắt Snape có ý gì.

"Ở đây ư?" Thôi, đừng mong chờ Gryffindor sẽ chú ý đến địa điểm.

"Gryffindor ngu xuẩn." Snape sửa sang áo choàng, đứng lên, "Có lẽ em nên dùng cái đầu toàn cỏ của em đi, giờ em nên đi xem cái đứa giống gia tinh kia chứ không phải động dục với ta ở đây, chết tiệt thật!" anh rút đũa phép, một Incendio thiêu cháy đống thư – mấy thứ này hoàn toàn không biết nên xuất hiện vào thời điểm nào!

Lúc này, trong thung lũng Godric, Dumbledore tười toe toét. Suy nghĩ mà xem, giờ cụ có ưu thế ra sao, mà Epson lại gặp nguy cơ cỡ nào nào?

"Thế nào?" Gellert hỏi.

"Tốt lắm, cô Skeeter rất hợp tác." Dumbledore sờ sờ râu, cười tủm tỉm trả lời, "Này, đưa cho tôi một bánh pudding với? Phải là vị hạnh nhân nha, cậu thấy sao?"

"Tôi thấy cậu nên chú ý tới Kuerxin, ông ta ở Nurmengard không được ngoan ngoãn cho lắm." Trực tiếp xem nhẹ câu nói phía sau, Gellert cũng không định để một thứ tên là pudding xuất hiện quanh mình.

"Nhưng ông ta không trốn thoát được đâu đúng không?" Được rồi, nếu cậu ấy không thích pudding thì Dumbledore quyết định đổi, "Ừm, vậy có thể cho tôi một chiếc bánh ngọt bơ không?"

"Quả thật ông ta không trốn được. Cậu cũng biết tài liệu chúng ta đang nắm đủ để Epson vào Nurmengard." Tiếp tục bỏ qua câu nói cuối, Grindelwald hiển nhiên đã có được chân lý.

"Vậy rốt cuộc có thể cho tôi một kẹo chanh không?" Dumbledore đáng thương bùng nổ, nên cụ nhận được một cái kẹo chanh.

Thú vị ghê, Winch tránh ở cửa sổ, vừa nãy nó bị mượn tới đây, nghe nói là quét dọn căn nhà, vì những ngôi nhà cổ xưa thế này cần một gia tinh kinh nghiệm lại thiện lương như nó mới được.

Căn nhà rất cũ, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ phá tan nó. Nhưng gia tinh tồn tại vì những căn nhà cổ thế này, nên Winch quét dọn cũng không khó khăn lắm, chẳng qua nó cũng không thích. Trong đầu nó chỉ có cậu chủ nhỏ thôi! "Winch cần cậu chủ nhỏ, Winch thích chuẩn bị sữa ấm, Winch muốn chăm sóc trẻ con. Ôi!" gia tinh thét chói tai rồi ghép lại một miếng ván gỗ.

Được rồi, nhìn đi, ai còn thích một gia tinh chỉ biết giúp đỡ không chứ?

Xấu hổ đứng trước cửa nhà Dumbledore, Hermione không biết mình nên cười hay nên tiến lên hét với Winch rằng nó không cần phải mệt nhọc như thế, ít nhất cũng phải nhận được thù lao chứ – giờ Hermione đã không còn là một cô bé ngốc nghếch nhiệt tình như hồi trước, cô đã hiểu cách sinh tồn của một chủng tộc, dù không đồng ý.

"Xin chào quý cô, cô tới tìm hai ông đúng không?" Winch lên tiếng, mở cửa để Hermione đi vào, "Mời vào."

"Ưm, cám ơn."

"Đừng khách sáo, thưa quý cô, người nên cảm ơn là hai ông ấy mới đúng." Gia tinh quay đầu trừng phía phòng khách, "Cô đi tìm họ đi, tôi phải tiếp tục tu sửa căn nhà cổ này – căn nhà quá cổ này! Còn nhiều tuổi hơn cả bố Winch nữa!

"Ừm, cám ơn mày." Hít sâu một hơi, Hermione đi tới phòng khách. Đã có một gia tinh như Kreacher, sao lại không xuất hiện một gia tinh khác chịu mệt nhọc nói phù thuỷ không tốt chứ? Cô không nên cảm thấy ngạc nhiên như mình đang thấy một kỳ tích làm gì.

"A Hermione, sao con lại tới đây?"

"Giáo sư, con..." Hermione mím mím môi, gương mặt xinh đẹp nhìn thấy một ông cụ khác ngoài Dumbledore – là Grindelwald – đang ăn một kẹo chanh tuyết thì xấu hổ, "Là thế này, con muốn hỏi về Harry."

"Harry? Cậu ta làm sao?" Grindelwald có vẻ bình tĩnh.

"Con, cậu ấy, ý con là... giáo sư Snape!" Rốt cuộc cô cũng nói ra, "Có phải Harry... sống cùng giáo sư Snape không ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net