Chương 57: Không khoa học.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dumbledore không bất ngờ vì Hermione đã phát hiện, nhưng cụ chỉ ngạc nhiên vì cô bé lại tới đây hỏi cụ, cụ nghĩ cô bé sẽ trực tiếp hỏi bạn mình.

"Hermione, nào ngồi xuống đi." Dumbledore rót cho cô một tách trà mật ong, "Uống chút đi, sắc mặt con có vẻ không tốt."

"Cám ơn thầy." Hermione ngồi xuống nhưng cô không uống tách trà – vẻ sánh mịn nhìn không thấy nước trà, cô cũng không dám uống nó, "Giáo sư, thầy trả lời con trước đi được không?"

"Này..." Dumbledore ho khan một tiếng, "Không phải con đã đoán được rồi sao?"

"Ôi, vậy... có phải..." Hermione như nuốt một quả trứng, cả người sững sờ, "Ôi ôi!" Cô kêu lên, căn bản không biết mình nên làm gì, cô nên nói gì? Nên nói gì đây? Đến với giáo sư Snape... quả thật là đáng sợ! Nhất là khi người kia là... Harry Potter! Merlin ơi! Rốt cuộc sao thế này? Là đầu óc cô có vấn đề nên có ảo giác hay là Harry có vấn đề? Hay trên thực tế giáo sư Snape có vấn đề?

Hermione hỗn loạn, cô cảm thấy mình như bị ai đó nhét vào một cái lò sưởi bẩn thỉu, không thoát ra được. Thật sự là không thể diễn tả ra bằng lời!

Cô thở mạnh, lồng ngực nhấp nhô theo từng tiết tấu, dường như đang phải chịu một áp lực rất lớn, hoặc có thể cô đang cố gắng chấp nhận nó. "Đáng sợ quá!" cô hít thở mấy lần mới bình ổn lại được, "Được rồi, đây là sự lựa chọn của cậu ấy."

"Đúng, đó là sự lựa chọn của trò ấy, điều này không có lỗi." Dumbledore uống một ngụm trà mật ong, "Nhưng trò ấy cần con ủng hộ, Hermione."

Hermione im lặng, Nhớ lại trước kia, cô thật muốn Harry như cũ, bởi cô xem cậu ấy như em trai mình, bọn họ cùng nhau lớn lên, mỗi khi Harry gặp chuyện suy sụp tinh thần, đều là mình bên cạnh giúp đỡ cậu ấy, bởi vì cô thương cậu, tựa như chị em ruột – vì thế, cô hiểu mình phải đứng về phía cậu. Nhưng mà... đối tượng là Snape đấy!

Cô ôm đầu, không biết bản thân đang đau đầu hay xúc động nữa. Chưa kể, giáo sư Snape đã từng... yêu mẹ Harry, lại còn hận ba Harry! Quả thật... Hermione không dám tin tưởng – không thể không đề phòng!

"Harry và Snape chung sống với nhau... rất tốt." Gellert bỗng xuất hiện phía sau Dumbledore. Tiếng nói của ông rất có sức thuyết phục, nhưng lại chưa chắc đúng, Hermione không tin! Cô mở to mắt nhìn hai người tựa như vừa nghe chuyện cười.

"Quả thật là thế, hai người sống chung rất hòa thuận, Hermione." Dumbledore nhẹ giọng, "Trò có thể đến đó quan sát... Thầy bảo đảm... Trò sẽ chấp nhận chuyện hai người họ, oa, trà này thật ngon, thật không muốn thử chứ?"

"Không cần đâu ạ, con cám ơn." Hermione đứng dậy chuẩn bị đi, "Có lẽ con nên đi nhìn thử xem, có lẽ sẽ không tệ... Hoặc chỉ có Merlin mới biết!"

"Đúng, Merlin biết." Dumbledore trả lời vọng lại, nhưng cô đã độn thổ.

Thành viên Hội Phượng Hoàng đều biết Harry đang ở Spinner's End, đương nhiên, bao gồm cả Hermione. Cô đang đứng trước nhà Snape, ngẩng đầu nhìn căn nhà của quỷ ở này.

Nhà thực cũ, vẻ ngoài thật tàn, thậm chí... liếc sơ đã thấy được vẻ mốc moi như sắp sụp bất cứ lúc nào – quá xưa rồi. Nếu không biết bên trong có người sống, Hermione cảm thấy đây chắc chắn là nhà hoang – thậm chí còn tệ hơn.

Cô bước đến khu vực ngăn chặn Muggle, nhìn đống bùa chú dày đặc này, chỉ cần có tên nào tự tiện bước vào nhất định sẽ không thể trốn thoát chủ nhà.

Cửa mở.

Đơn giản, giáo sư Snape đồng ý cho cô bước vào.

Quả thật nguy hiểm... quá nguy hiểm. Hermione hít thật sâu, tiến vào bên trong.

"A! Mione!" Harry chạy nhanh xuống, nhưng lại có chút bối rối, "Sao cậu lại đến đây?"

"Tớ... đến xem cậu thế nào." Hermione kéo miệng lên, cố gắng nở nụ cười tươi nhất, "Dạo này sao? Tớ cứ nghĩ cậu sẽ gửi thư chứ." cố ý nhấn mạnh "thư", tựa như đang oán giận.

"Ừm, dạo này tớ... có chút bận." Quả thật đã quên gửi thư cho bạn tốt này mất rồi, đành phải nhận lỗi, "Hì hì, tới phòng sách đi, dưới lầu... không hợp để trò chuyện."

"À, cậu có thể cho người dọn dẹp lại..." Tránh một cái cọc dưới dất, Hermione chậm rãi lên lầu, "Giáo sư Snape đâu rồi?"

"Anh ấy? Đang ở phòng ngủ..." Mặt ửng hồng, Harry qua loa trả lời, đối mặt với bạn thân mình, cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhắc đến... Snape, cậu chẳng thể nói nên lời. Không thể trách cậu, việc bàn luận về chồng mình với bạn thân mình thật khó nói. Như lúc còn đi học, bọn họ có thể bàn luận về Cho Chang, vì cô ấy cũng cùng tuổi với họ, nhưng mà... Snape lại không thế, niềm kiêu hãnh của anh tuyệt đối không để bản thân thành chủ đề tám nhảm – điểm này Harry vô cùng chắc chắn.

Hermione nhìn Harry im lặng, cô cũng không biết nên khởi đầu thế nào – giáo sư Snape, một chủ đề không dễ trò chuyện. Dù sao kể cả là cô, hình ảnh về một Snape bất công và ác liệt tuyệt đối không dễ quên, cho nên càng không thể tưởng tượng được việc Harry lại có thể đến với... một bậc thầy độc dược âm trầm ác ý.

Một việc không tưởng!

Bước vào phòng sách, đập vào mắt là một hàng sách được sắp xếp kéo dài, tuyệt đối không kém với thư viện Hogwart! Sách được phân loại rõ ràng, thậm chí còn có khu vực riêng dành cho bút ký. Sách trên bàn cũng được sắp ngay ngắn. Thật khiến người ta say mê! Hermione mắt trở nên sáng rực.

"Đều là của Sev." Harry cười, "Phần này là của mình, anh ấy không đụng tới." chỉ vào tủ bên cạnh, bên trong là một loạt sách nói về Quidditch hoặc tiểu thuyết hay sách báo các thứ, "Dù sao khi anh ấy thấy mấy thứ này, cũng không tàn phá nó."

Cô gật đầu, không nói, chỉ đơn giản đứng trước giá sách ấy nhìn. Bìa sách hướng ra ngoài, tên sách và tác giả rất rõ.

"Dùng thử trà sữa xem?" Cậu hỏi, gõ nhẹ lên mặt bàn, xuất hiện hai ly bốc khói, "Không tồi đâu."

"Đừng bỏ đường." Cô cười hì hì, "Sách thể loại này nhiều thật, tớ không thể tin được! Ừm... giáo sư Snape thật uyên bác."

Nhưng uyên bác không có nghĩa là bạn đời tốt! Cô rất muốn nói thế với Harry, nhưng cậu chắc chắn không nghe! Nhìn cậu ấy xem, cứ như một con công đang khoe khoang, không ngừng nói về giáo sư Snape với cô, thiếu điều tâng bốc ổng thành... người tốt nhất thế giới?!

Merlin giết cô đi! Cô rủa thầm trong bụng. "Được rồi, Harry thân mến!" Cắt ngang tràng ca tụng của cậu, chậm rãi nhấp thử chén trà, "Cậu... thật sự ở cùng với giáo sư Snape ư?"

"..." Cậu im lặng.

"Vì sao lại trở nên như thế?!" Chén trà tiếp xúc với mặt bàn gây ra tiếng động mạnh, "Ổng là giáo sư Snape đấy!"

"Ừ, tớ biết."

"Cậu biết? Cậu biết?!" Cô không thể ngừng day trán, "Tớ cảm thấy mình cần thuốc để chắn việc tăng huyết áp đây! Cậu rốt cuộc biết được gì? Không – không hề! Merlin ơi!" Phù thủy vĩnh viễn không bị cao huyết áp, nhưng cô cảm giác huyết áp bản thân đang muốn nổ tung, "Ổng là giáo sư Snape, ổng hận ba cậu – Harry, chẳng lẽ cậu thật sự không biết? À, cậu chính là người nói việc ấy cho tớ mà. Đúng, cậu biết – mà đã biết rồi, sao lại làm thế?!"

"Mione! Bình tĩnh!" Harry muốn cô bình tĩnh – nên nhớ, Snape còn đang ở phòng bên cạnh, nếu anh ấy nghe thấy, nhất định... sẽ nổi điên! Cậu cũng không thích thấy anh ấy nổi giận, tuyệt đối không đơn giản chỉ cần một trận đánh hay nguyền rủa là kết thúc được, chắc chắn... anh ấy sẽ chỉnh cậu một trận... tuyệt đối khủng bố! Harry tuyệt đối không thể để mình lại chìm vào quá khứ buồn chán kia. "Cậu nghe tớ nói, Mione."

"Được, tớ nghe đây, nào nói đi!" Cô nghiến răng nói.

"Tớ và anh ấy bên nhau, nhưng không như tưởng tượng của cậu... Mione," Harry ngại ngùng giải thích, "Kỳ thật tớ thích được bên cạnh anh ấy, không tốt sao?"

"Cậu thích... ở cùng giáo sư Snape?!" Đây là nói dối trắng trợn, "Đừng đùa... Harry, đây là chuyện cười tệ nhất tớ từng biết đấy! Hai người trước đây... là kẻ thù của nhau mà? Nhớ không, kẻ thù đấy! Hai người tuyệt đối không thể yên bình ở riêng trong cùng một phòng vượt qua 20 phút – chỉ cần có thể, tuyệt đối sẽ tấn công nhau lập tức!" Quan hệ như thế, sao có thể trở nên "vui vẻ bên nhau"?"

"Ý tớ là... hiện tại, tụi tớ rất ổn." Harry giải thích, "Anh ấy tốt lắm."

"Ông ta tốt?!" Hermione thét chói tai, "Hay lắm! Ông ta tốt! Nhưng cậu thì sao?! Cậu làm sao hả?! Ông ta yêu mẹ cậu – mẹ cậu! Harry, cậu chẳng lẽ không biết? À lại còn là cậu kể cho tớ nữa chứ... Merlin ơi! Tớ phải làm gì với cậu đây?"

"Anh ấy – anh ấy không yêu mẹ tớ!" Mặc dù không thích Mione nói về Snape như thế, nhưng phải thừa nhận, cảm giác được quan tâm không tệ, "Mione, bình tĩnh lại đi."

"Tớ không thể."

"Được rồi... được rồi!" Cậu cố gắng an ủi cô, "Nghe tớ, Mione, tớ thích anh ấy, yêu anh ấy, cho nên tớ nhất định sẽ bên cạnh anh ấy."

Thích ổng, yêu ổng, cho nên nhất quyết bên cạnh. Đây chính là tình yêu của Gryffindor.

Hermione cấm khẩu, tựa như đang ngồi xe tốc hành Hogwart bỗng dưng bị thắng gấp.

"Cậu... yêu ông ta," Cô thở dài, "Vậy tớ chỉ có thể chúc phúc hai người. Dựa vào kinh nghiệm bị giáo sư Snape cười nhạo nhiều năm, tớ biết nếu ông ta không có cảm tình với cậu, tuyệt đối sẽ không chứa chấp cậu. Được rồi, cậu cố hết sức thu phục ông ấy đi, quả thật ghê gớm mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net