Chương 58: Đốt sạch Thư Sấm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay lúc Hermione vừa an lòng, một tiếng cười lạnh chế nhạo xuất hiện sau lưng cô, "Như vậy, cô Granger tính bày cho bạn tốt mình phương pháp gì để thu phục vị từng là giáo sư độc dược âm trầm hèn mọn lại dơ dáy này đây?"

Tiêu rồi! Hermione cảm thấy toàn thân như có người đâm vào ngực mình – vô cùng đau khổ. Không phải là cái cảm giác về thể xác đó, mà là sự đày đọa và tâm lý. Cô ngượng ngùng đứng đó, không can đảm phản bác Snape.

"Hay là cô Granger tính dùng cách gì để giải cứu bạn tốt mình đây?" Snape lạnh lùng nói, dùng một giọng điệu trầm thấp thong thả khiến cả bầu không khí như đặc lại.

"Ưm, con... giáo sư Snape..." Hermione không trả lời, cô không dám đâu!

"Tôi nghĩ Gryffindor chỉ còn mình cô nàng biết tuốt đây có thể xem là có đầu óc một chút, lại tính toán khóc nháo trong nhà tôi ư?" Snape không thèm nhìn cô, dùng khí lạnh của mình khiến Mione rét lạnh tận tâm can.

Không một học sinh Hogwart nào đã tốt nghiệp mà không sợ Snape, tất nhiên bao gồm cả cô, cho dù chưa từng bị mắng, không có nghĩa cô không sợ hãi vị giáo sư này. Cô không thích ông, cho dù sau khi biết ông ta là người tốt, nhưng không có nghĩa ông ấy là một giáo sư đúng nghĩa.

"Được rồi Sev." Harry hướng Hermione cười hối lỗi, quay sang phía Snape, "Đi coi Prince nhé, chắc thằng bé đã tỉnh rồi, ừm... nhờ anh đấy."

Sư tử vàng nhà Gryffindor hiếm khi hạ giọng nhẹ nhàng nhờ vả người khác việc gì, cho nên Snape không thể từ chối, đành xoay người rời đi.

"Merlin..." Hermione lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, suýt thì ngồi bệch xuống đất, "Đáng sợ thật!" cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Harry bằng ánh mắt không thể tưởng, "Cậu thật sự chắc chắn là mình... thích ông ta, yêu ông ta, muốn sống cùng ông ta?"

"Ừ. Không cần kinh ngạc như thế chứ Mione?" Harry cười cười, đỡ cô, "Kỳ thật bình thường anh ấy rất tốt, sẽ không như thế."

"Dừng!" Cô vội ra hiệu, "Đừng mơ tưởng khiến tớ và ông ta có thể đối xử bình thường với nhau! Harry, tuyệt đối không dễ – so với việc sống chung hòa bình với Malfoy càng khó hơn!" Cô xoa mặt, "Tớ sẽ cố gắng không sợ hãi, ừm... nhưng cần chút thời gian." Hít thật sâu, "Tốt nhất cậu nên giấu Ron, cậu cũng biết anh ấy đối với Snape không đơn giản chỉ là... Dù sao, chúc cậu may mắn."

Harry cười. Cậu nhất định tiếp thu ý kiến Hermione, cho dù sẽ có lúc việc này được phơi bày với Ron, nhưng cậu mong sẽ nhận được lời chúc phúc từ cậu ấy.

"Nhớ để ý một chút, Ginny có khả năng sẽ đến tìm cậu." Hermione nói tiếp, "Em ấy mà biết việc cậu yêu đàn ông... ừm, nhất định sẽ gửi cậu một bức Thư Sấm đấy?"

"Thư Sấm?"

"Em ấy đã gửi cho cậu vài bức thư." Dù sao cũng sắp là người nhà với Ginny, Hermione biết cô ấy đang làm gì, đúng hơn, chỉ cần Ginny làm gì nhất định sẽ nói cho Hermione – ít nhất cô cũng sẽ không khuyên bảo cô ấy như bà Molly, "Ginny thích cậu, cậu biết mà."

Im lặng.

Harry không biết trả lời thế nào, Mione cũng không tiếp tục chủ đề khó xử này, về Ginny, bọn họ không biết nên nói ra sao nữa. Harry cũng đã từng thích Ginny, không sai, nhưng cậu lại không yêu cô mà chưa từng nói điều này cho cô ấy – nhất là sau khi bọn họ chia tay.

Ginny khiến cuộc trò chuyện chững lại, Hermione cũng ngại ngùng đành vội vã chào tạm biệt, thậm chí quên mất hỏi thăm "Prince" là ai.

Sau khi Mione rời khỏi, Snape mới chậm rãi ôm Prince tiến vào phòng sách.

Không khí áp lực nhanh chóng tan ra.

Dáng vẻ ngây thơ của Prince khiến người khác vui vẻ, nó nhao nhao hướng về phía Harry, Snape nhíu mày, buông tay, dùng bùa trôi nổi đẩy nhóc con này đến trước mặt ba nó.

"Ây da, con trai ơi!" Harry ôm nhóc hôn một hồi, "Lại lớn lên chút nữa rồi nhỉ?"

"Tốc độ trẻ con trưởng thành rất nhanh." Snape bước đến, "Cô ta đã đi?"

"Vâng, bị anh dọa chạy mất."

"A? Vậy em tính tiến hành lựa chọn lại? Hay muốn giáo sư độc dược hèn mọn học tập cách tươi cười chào đón khách?" Ý tứ châm chọc vô cùng rõ, "Đương nhiên, nếu em tính lựa chọn lại lần nữa, tôi đề nghị em tốt nhất..." Ánh mắt bắt đầu lướt trên người Harry, cuối cùng, dừng lại ở cái mông tròn.

"Này!" Harry quay người, đối mặt với anh, "Em có thể cho rằng anh đang ghen không?"

Ghen?! Snape không cho là như thế. Anh lạnh lùng nhìn cậu, dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật.

"Được rồi, anh không ghen." Bỗng nhiên cậu cảm thấy Snape thật... dễ thương, lại có cảm giác muốn hôn anh thật sâu. Prince đang ở đây, không thể làm chuyện người lớn được, "Thực ra Hermione cũng không nói gì mà? Anh không cần phải hù dọa cậu ấy như thế."

Dọa nạt? Snape không cho rằng mình đã làm thế. Nếu anh thật sự muốn... khiến một ai đó sợ hãi, tuyệt đối không đơn giản chỉ vài câu chế giễu thế này.

"Tuy nhiên nghe đâu có người gửi Thư Sấm cho em..." Harry ý đồ thay đổi chủ đề, "Ừm, Thư Sấm kia, anh đã xem qua chưa?"

"Không có." Cách chuyển chủ đề này thật quá tồi, Snape cười lạnh, có lẽ mình nên dạy dỗ Kẻ Được Chọn một khóa chăng?

Tất nhiên bậc thầy độc dược nhận được bức Thư Sấm này – một bức thư màu đỏ, bìa trên hàng chữ "Ginny Weasley" sáng loáng, cô gái tóc đỏ đó, đương nhiên anh còn nhớ, một Gryffindor mỹ nữ sư tử cái nổi tiếng! Hơn nữa cô ta còn từng cùng Harry có một đoạn tình cảm. Anh rất khó chịu, dù rằng bây giờ Harry đang bên cạnh anh, kể cả là sư tử cái hay chim ưng cái gì đó, tất cả đều đã rời khỏi cuộc đời cậu, đúng không? Cho nên dù có là Thư Sấm đi nữa, cũng chẳng nên xuất hiện. Nếu đã là thứ không đáng xuất hiện, vậy một bùa "hỏa thiêu" là đích đến tốt nhất của chúng.

"Thật ra em nên viết thư cho Ginny, ít nhất cũng phải cho cô ấy biết em hiện đang sống rất tốt, không cần phải lo lắng cho em." Harry ý đồ uyển chuyển bộc bạch ý tưởng bản thân, "Và cả Molly, em cũng nên báo bác một tiếng, dì ấy cũng phải biết cuộc sống bây giờ của em... không tệ."

"Em chẳng lẽ đã quên, bà ta là thành viên chủ chốt của Hội Phượng Hoàng." Bậc thầy độc dược hừ lạnh, đối với Molly Weasley, anh không cho rằng người phụ nữ ấy chỉ biết có nội trợ – có thể nổ Bellatrix thành phấn tuyệt đối không phải người thường? Đừng đùa! Cho nên, sao bà ta có thể không biết tin tức Kẻ Được Chọn chứ?

"Được rồi, tính cách của anh thật đáng ghét." Harry trở mặt xem thường, cậu không còn là đứa con nít, cho nên sẽ không ngu ngốc hồ đồ tin tưởng lời anh nói, mới có thể hiểu được ẩn ý từ anh, chỉ là bậc thầy độc dược nhà cậu tính cách thật khó ưa, nhưng xui xẻo mình lại yêu lão hỗn đản tính cách tồi thế này chứ?

Đến tối, một đống thư tín được cứu vận chuyển đến Spinner's End, lần này Harry để ý – quả nhiên, một bức Thư Sấm màu đỏ có tên Ginny xuất hiện, nhưng đáng tiếc, cậu chưa kịp lấy đã bị Snape hỏa thiêu. Động tác liền mạch lưu loát, tuyệt nhiên không phải lần đầu.

Harry huýt sáo, xoay người vào phòng nhóc Prince dọn dẹp – đứa con trai này gần đây thường xuyên xung đột pháp lực, luôn khiến cả phòng bừa bộn, chỉ là cậu lại rất thích.

Về vấn đề Ginny lại như chưa từng xuất hiện, Snape sẽ không chủ động nhắc đến cô, Harry cũng sẽ không đem chủ đề này bày ra khiến cả hai mất vui – không phải do Ginny có vấn đề, Harry biết, cô ấy là một phù thủy đẹp người đẹp nết, tuy nhiên, không có nghĩa cô có quyền xuất hiện gây cản trở cuộc sống gia đình họ.

"Có nên cho Prince kiểm tra sức khỏe không?" Tiếng nói của Kẻ Được Chọn vọng ra từ phòng trẻ con, "Sev, anh có nghe không?"

"Có thể đi khám vào ngày 24 tháng này." Tính toán một chút, Snape thong thả trả lời, "Ở tầng hai St Mungo, con cần phải làm một bài kiểm tra pháp lực. Tháng trước đã sắp xếp rồi."

"Sao em lại không biết?" Harry thiếu chút đã sặc nước miếng, "Em nói này, lần sau anh có làm gì cũng nên báo cho em một tiếng chứ, bằng không em sẽ bị xem là một người ba vô trách nhiệm đấy! A! Prince cần thêm đồ chơi, em nghĩ – anh xem con nó phá hư nữa này!" Cầm con gấu bông lên, quả thật là tai họa mà.

"Hoặc là con cần một thứ khác." Đối với đồ chơi, Snape cũng không thạo lắm, bản thân anh không cần thứ này. Đối với anh, việc cho trẻ nhưng thứ này đại diện cho hình thức cưng chiều, có thể từ đó dẫn đến những thứ không thể thay đổi, không tốt, thậm chí còn bị ảnh hưởng xấu. "Tôi nghĩ, có thể cho Prince một quyển sách..."

"Con vẫn chưa xem được thứ đó!"

"Tất nhiên, nếu là do em dạy dỗ, tôi nhất định sẽ không phủ nhận, có lẽ con cũng chẳng thể xem quyển 'một ngàn loại thảo dược thần kỳ'." Không niệm tình mà trào phúng rất lưu loát, đấy là phong cách của bậc thầy độc dược, "Hiện tại, nếu mỗi ngày con không nhớ được mười từ đơn, tôi có thể cho em tự trải nghiệm phương pháp học hiệu quả?"

"Lẽ nào anh tính phạt em lao động?!" Harry kêu lên, suýt đã nhảy dựng lên.

"Chủ ý không tồi, nếu em cho tôi cơ hội."

Tốt lắm.

Sau khi hai người phân công nhiệm vụ, bọn họ cũng không có nhiều việc để làm, cho nên có thể xem như đã phá được cuộc sống chế thuốc bình thường đi?

Gần như mỗi ngày tin tức từ nhiều nguồn khác nhau được chuyển đến đây, trong đó bao gồm cả Sirius Black, mặc dù hiện tại anh vẫn còn đang ở thế giới Muggle để đối phó với "nữ Muggle", nhưng vẫn thu được không ít tin tức đáng giá, hay như ở thế giới Muggle bỗng dưng xuất hiện một loại bệnh đáng sợ.

"Quả thật đây không phải là bệnh của Muggle." Dumbledore nhìn báo cáo Sirius gửi về, cả người toát mồ hôi lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net