Chương 59: Nguyền rủa tàn nhẫn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế giới Muggle bỗng dưng xuất hiện các loại bệnh, tất nhiên không phải những căn bệnh của Muggle, tất cả đều có tính truyền nhiễm cao, bắt nguồn từ động vật lây lan đến con người.

Là pháp thuật hắc ám, một dạng nguyền rủa tàn nhẫn. Thật lâu về trước, vì đối kháng với Giáo Hội, phù thủy đã tìm ra cách khiến hàng loạt Muggle nhiễm bệnh thông qua nguồn nước, mà loại bệnh này trải qua một thời gian nhất định sẽ biến mất thông qua thuốc giải, cứ như chưa từng xuất hiện. Nhưng từ sau khi phù thủy quyết định sống cách biệt, thì loại nguyền rủa cũng bị đưa vào hàng cấm, hiện tại lại lần nữa được bày ra ánh sáng mặt trời, có thể xem như đối phương gây hấn trước không?

"Muggle không biết việc này." Grindelwald sắc mặt không tốt.

"Đúng, họ đã quên, nhưng..."

"Nhưng không có nghĩa họ sẽ không nhớ tới." Đối với hành động này, Dumbledore không ôm tâm lý cầu may, nói đúng hơn cụ chưa từng có tâm lý cầu may đối với bất cứ việc nào xảy ra, có chăng cũng chỉ là lần phải cùng người này chiến đấu lúc trước thôi.

Muggle không như phù thủy, bọn họ theo đuổi sự phát triển ngày càng rộng lớn cùng với hưởng thụ xa hoa, bọn họ không có pháp thuật lại chẳng có công cụ để sinh sống, cho nên họ vùng vẫy để sinh tồn, cũng chính vì thế thực lực Muggle tuyệt đối không kém phù thủy. Nhưng, phù thủy vĩnh viễn chỉ chiếm thiểu số, còn Muggle lại bao trùm cả thế giới.

Dựa vào những trận đánh thất bại lúc trước, mà năng lực lại không thua kém, tên ngốc cũng hiểu đạo lý "đa số thắng thiểu số". Đấy là điều Dumbledore sợ nhất. Nhưng mà, phù thủy đã hình thành tư tưởng bọn họ là một chủng loài trên cao, đương nhiên sẽ không tin. Cho nên, chỉ có thể thông qua một cách nói khác để bảo vệ phù thủy. Nhưng hiện tại, loại nguyền rủa tàn nhẫn khi xưa lại xuất hiện.

Dumbledore tháo kính xuống, cảm giác mệt mỏi tràn tới khiến cụ cảm thấy không thể gắng gượng tiếp.

"Như vậy đi, tôi đi tìm cách điều chế thuốc giải." Grindelwald vỗ tay cụ, "Yên tâm, mọi thứ đã là quá khứ, thì chỉ có thể là quá khứ."

Đúng vậy, hết thảy đã là quá khứ.

Đôi mắt xanh ấy tràn đầy cảm giác nhìn xa trông rộng, đương nhiên, cũng có những thứ khác nữa, khiến Grindelwald mê muội, cho dù ông đã hơn một trăm tuổi, cho dù cụ đã không còn nét thanh xuân năm ấy, nhưng tình cảm này không chỉ là vẻ đẹp kia.

"Gel..." Dumbledore muốn nói cám ơn, nhưng lại cảm thấy không nên, cho nên chỉ có thể kêu tên ông, cuối cùng, chỉ còn tiếng than, "Yêu cậu."

Nếu phù thủy dám chân thật đối diện với sự thật thì tốt biết bao nhiêu. Nếu không có dã tâm lớn đến thế, thì mọi chuyện sẽ đến thế nào. Nhưng đáng tiếc, tất cả đều chỉ là giả thuyết, chỉ cần là con người thì không thể không có tranh chấp, mà đã có tranh chấp, mầm mống dã tâm nhất định sẽ nảy mầm. Đạo lý này Dumbledore hiểu, Grindelwald cũng thế. Bọn họ không có khả năng sai bảo người khác, chỉ có thể, cố gắng bảo vệ mảnh đất phù thủy được yên ổn khi mình còn sống. Có lẽ sau khi họ chết, thế giới phù thủy này sẽ có ngày biến mất.

"Kỳ thật, Harry là lựa chọn không tồi, chỉ là có chút ngốc." Grindelwald cười, "Tôi sẽ đi tìm phương thuốc, cậu có thể ăn pudding xoài."

"A, hay lắm, tôi thích nhất là pudding xoài." Cựu hiệu trưởng bị cảm động liền giơ tay biểu hiện mình nhất định sẽ ngoan ngoãn.

Grindelwald gật đầu, xoay người độn thổ. Tuy nhiên, ông cũng không tin Albus sẽ thích loại này – cho nên trước đó đi Spinner's End tìm người giúp đỡ, sau đó đến Đức. Đó là lịch trình hôm nay.

Lúc Harry và Snape chạy đến nhà Dumbledore đã thấy cụ một tay cầm bánh phô mai, tay còn lại cầm con gián, miệng thì đang nhai bánh pie việt quất! Hay lắm, đây là "một mình ăn bánh pudding xoài " đấy.

"A, muốn ăn không?" Dumbledore đưa con gián ra, cười mời mọc.

Vì để hối lộ hai người, cựu hiệu trưởng suy nghĩ rất nhiều phương pháp, cuối cùng đành ngậm ngùi lấy ra bảo bối của mình – một lá thư thật dày.

Mở phong thư, bên trong là tấm bản đồ lớn. Chỉ là trên đó đánh dấu rất lạ.

"Severus, Harry, hai người xem." Dumbledore nhanh chóng nuốt miếng pie đó xuống, lại nắm lấy một con gián, "Đây này, phát hiện có dấu vết nguyền rủa..."

"Nguyền rủa tàn nhẫn?" Harry không biết thứ này.

"Phù thủy có thể tạo ra bệnh truyền nhiễm, chỉ có Muggle mới bị lây, là phương pháp tốt nhất dùng để đối phó với Giáo Hội lúc đó." Snape mặt lạnh giải thích. Anh hiểu rõ, bởi vì người chế tạo là tộc nhân Prince, dù sao lúc ấy không phải là lúc giấu diếm. Phù thủy bị Muggle vây lại giết chết, bọn họ phải đoàn kết, cho nên phương pháp phối độc này cũng được truyền ra ngoài là chuyện bình thường.

"Vậy là từ Pháp?"

"Đáng tiếc, quả thật là thế." Dumbledore trả lời Harry, "Gellert đã trở về nhà tìm kiếm phương thuốc, có lẽ sẽ sớm chế được thuốc giải. Chỉ sợ không đơn giản, nếu Muggle phát hiện ra..." Cụ không dám nghĩ đến, dù sao phù thủy xuất thân từ Muggle không ít, nếu bị lật tẩy, chẳng thể bảo đảm nhân tâm những người này không bị lung lay.

"Tên Epson đó thật quá ngu ngốc, chẳng thể so sánh với Voldemort." Snape lạnh lùng nói. Anh vẫn tưởng đầu óc Epson vẫn còn có thể dùng được một ít, giờ nhìn lại, tuyệt đối còn nát bấy hơn cả Voldemort!

"Hoặc tên ấy nghĩ rằng bản thân có thể nắm giữ đại cục." Dumbledore thở dài, lại cắn một ngụm bánh pie, "Tên kia đã sớm coi thường Muggle, cho nên làm những chuyện này là tự nhiên thôi? Chỉ là không ngờ hắn lại bắt đầu từ nhiều nơi đến thế."

Khu vực lây bệnh lan rộng gần một nửa trái đất. Đây không phải chuyện đùa, nếu để phù thủy Muggle tìm hiểu ra, làm sao giải thích cho ổn chứ? Cho dù là Harry cũng cảm giác được đây là chuyện nghiêm trọng. Cậu rất sợ, vô cùng sợ.

Thật ra Merlin đối xử với phù thủy không tồi. Muggle rất dễ mắc bệnh, phù thủy thì không như thế, thậm chí cả ma túy cũng không làm tê liệt thần kinh của phù thủy, việc này rất tốt, nhưng đồng dạng, đấy cũng là điểm chết người – chính bởi vì không có tác dụng với phù thủy, bọn họ lại càng nghĩ mình nằm trên tất cả, thậm chí không thèm quan tâm đến việc đảo loạn cân bằng.

"Tôi sẽ đi điều chế thuốc giải." Snape đi về phía lò sưởi, "Harry, bây giờ em đi tìm Draco, tìm hiểu xem tình hình ở Pháp tiến triển đến mức nào."

"Vậy có cần đem vụ việc này thông tin cho Nhật báo Tiên tri không?" Harry hỏi.

"Không Harry, trò tạm thời không cần lo." Dumbleodore đem cất tấm bản đồ, "Cứ để Snape tìm được giải dược, chúng ta sẽ tính tiếp bước tiếp theo. À, đúng rồi, thầy phải kêu Gel trở về, ha ha, sao lại quên mất chúng ta có một Prince ở đây, gì mà lại chẳng có thuốc giải được?" Lúc ấy vừa nghe tin cụ cũng bị dọa một trận. Cũng không trách được, đã gần năm thế kỷ qua chẳng có phù thủy nào làm vậy, cụ chẳng qua chỉ là được nghe kể thôi, còn chưa tiếp xúc lần nào.

Khi Dumbledore vừa khuyên nhủ Harry xong, Snape đã dựa vào lò sưởi rời khỏi nơi này. Harry lo lắng đứng tại chỗ, nhìn Dumbledore lấy gương hai mặt.

Quả là khiến người ta nổi gai ốc, hai tay Harry run rẩy, xoay người thông qua lò sưởi đi đến nhà Malfoy, cậu không thể chịu nổi hai người già này ân ân ái ái – dù có là cậu hay Snape cũng chẳng làm như thế, mà hai người này cộng lại đã hơn ba trăm tuổi này lại ngọt ngào đến phát sợ!

Có lẽ không cần làm gì hết, chỉ cần để hai người già này trước mặt Epson ân ái nhất định sẽ khiến người khác tự sát! Harry ác ý tưởng tượng, rồi bất chợt phát giác, cái ý nghĩ tàn bạo này thật giống "Snape".

Nhà Dumbledore ở thung lũng Godric có kết nối với phòng sách nhà Mafloy, Harry vừa tới đã thấy một thế giới sách bạt ngàn trước mặt – cách bày trí không tồi, so với Spinner's End càng rộng hơn, chưa kể đến phần đỉnh hoa mỹ này. Thật quá xa xỉ mà.

Khoảng hai phút sau, Draco Malfoy tiến vào. "Sao lại là mày?" Biểu lộ vẻ mặt chán ghét.

"Tưởng tao muốn chắc." Nét mặt Harry cũng không tốt, cậu ghét Draco, thậm chí còn muốn rút đũa phép ra quyết chiến với tên này, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu và Malfoy đều có món nợ sinh tử, nên Malfoy mới càng đáng ghét hơn, đúng không?

"Ngồi đi." Draco chỉ vào ghế bên cạnh, "Dùng gì? Trà?"

"Cám ơn." Harry ngồi xuống. Mặc dù phải đối mặt với Malfoy khiến cậu khó chịu, nhưng người thiếu nợ là đối phương, nếu người ta đã lạnh lùng như vậy, bản thân càng phải bình tĩnh hơn thế.

"Có chuyện gì?" Draco gõ mặt bàn, bảo gia tinh đem hai chén trà lên.

Nhấp một ngụm, Harry cảm thán, quả thật là hưởng thụ mà. Chỉ là một chén trà thôi mà hương vị đã hơn xa nhà cậu rồi. "Là thế này, tôi tới đây chỉ là muốn biết tình hình việc đưa đồ vào thị trường Pháp tới đâu rồi?"

Gặp vấn đề rồi. Draco im lặng lúc lâu.

Hai chén trà chạm nhau. Buổi chiều tại phòng sách này im ắng vô cùng.

"Có phải rất khó không?" Harry hỏi.

"Khó? Cũng không đến nỗi." Draco chậm rãi trả lời, tựa như việc phải đối mặt với Kẻ Được Chọn đã đem toàn bộ kiên nhẫn bản thân đút cho chó gặm hết rồi! Tất nhiên, cậu sẽ không để đối phương nhìn thấu tâm tình bản thân, chỉ là lòng bàn tay đã ướt đẫm rồi, thật vô dụng! Quý tộc bạch kim hít sâu, nói: "Là thế này, vật này trong nước cũng không quá phát triển, mặc dù bộ trưởng Keurxin đã đồng ý vụ làm ăn này, nhưng mà, phù thủy nước Pháp lại không tán thành."

"Vậy mở rộng ở Anh thì sao?"

"Gryffindor ngu ngốc! Mày nghĩ kịp à?" Giọng Draco cao lên, "Trong não mày một chút cỏ dại cũng chẳng có – cha đỡ đầu nói thật không sai! Merlin!"

"Này! Nói dễ nghe chút đi!" Mặc dù chỉ là bắt chước, nhưng Harry cũng không thích, đồng dạng lời nói thế này từ Snape phát ra có thể xem như êm tai, nhưng qua đến miệng tên Malfoy này thì thật quá chanh chua rồi. "Rốt cuộc mày muốn nói gì, đừng vòng vo nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net