Chương 6: Kẻ Được Chọn bị bắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Pháp thuật dao động, dù không thường thấy ở trong góc nhỏ, nhưng cũng không được xem là hiếm thấy, bởi vì người của giới pháp thuật cũng không phải ít, nhưng là một phù thủy... sử dụng súng lại rất kì quái.

Snape đứng bên cạnh, anh biết người đàn ông cầm súng đang dùng pháp thuật gì – là giám sát, có lẽ... chỉ cần tên này lại đánh vợ con mình lần nữa, người này nhất định sẽ giết chết gã.

Giết người, đối với Snape cũng không quá xa lạ, anh đã từng giết người, mà cũng không chỉ một. Nhưng anh không hề thích cảm giác đó, người đàn ông trước mắt cũng như thế, anh nhìn ra được, tựa như cậu không có hứng thú với giết người, mà lại biểu lộ sự cố chấp kì lạ với loại uy hiếp này, có lẽ cậu nghĩ rằng chỉ cần tên này nghe lời mình, vậy cậu cũng sẽ buông tha.

Cảm giác rất kì quái, Snape đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào người đàn ông này – pháp thuật của cậu cực kì mạnh mẽ, khiến anh liên tưởng đến Kẻ Được Chọn. Không, không có khả năng là Kẻ Được Chọn. Snape nheo mắt đánh giá người này – Kẻ Được Chọn sẽ không có loại khí thế này, bởi vì Kẻ Được Chọn đáng thương không am hiểu việc uy hiếp. Mặc dù khi cậu đối đầu với Draco Malfoy lại giảo hoạt như mấy lão già vậy.

Nhưng mà, có lẽ đi theo người này có thể tìm thấy Kẻ Được Chọn chăng? Snape không chắc chắn, nhưng anh cho rằng nên thử một lần, vì thế khi người này quay đi, anh ếm một thần chú ảo ảnh rồi bước nhẹ, bắt đầu đi theo cậu.

Người này không cao lắm, thoạt nhìn tương đương Kẻ Được Chọn, thế nhưng tóc cậu lại rất gọn gàng, mặc dù cũng màu đen, nét mặt so với Kẻ Được Chọn thiếu đi chút cứng rắn.

Đi theo hơn hai mươi phút, Snape bỗng nhiên nhích người, rút đũa phép cho mình một bùa bảo vệ – người đàn ông kia bắn anh một phát, không tiếng động cũng không phát sáng, chuyện này khiến anh căng thẳng.

"Vì sao theo tôi?" Cậu thổi miệng súng, yên lặng nhìn anh.

"Như vậy, có phải tôi nên cho rằng con đường này là của riêng anh?" Snape cười lạnh, dù sao cũng chỉ là thanh niên, anh tin chắc đánh bại cậu.

"A, không!" Cậu lui về sau mấy bước, "Đúng vậy, anh có thể đi đường này, ý tôi là, đúng rồi, tôi phải đi." Mặc dù tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng Snape cảm giác được cậu đang hoảng loạn – chuyện này thật kì lạ? Anh căn bản không nhận ra người này, nhưng vì cái gì... cậu lại lui về sau? Phải chăng cậu... biết mình? A, đúng vậy, đúng vậy – Snape nghĩ, cậu cũng là người Anh, có thể nghe thấy giọng điệu London lưu loát – một phù thủy Anh quốc, thoạt nhìn... không quá hai mươi, nếu như nói một người như vậy mà mình không nhận ra... vậy cậu đang ngụy trang? Nghĩ như thế, anh tiến về trước, quả nhiên, người này lui về sau ngay.

Lui về... lui về?!

Snape híp mắt, sau đó móc từ trong ngực bình dược truy tìm... độc dược và pháp thuật phản ứng qua lại, Snape nhìn tơ truy tìm như có sự sống hướng về cậu, lập tức anh phóng ra lời nguyền.

Người kia bắt đầu lẩn trốn, động tác rất nhanh nhẹn, nhưng vì không có đũa phép trong tay nên lực chiến đấu giảm không ít, đúng vậy, tơ truy tìm bắt đầu cuốn về phía cậu, nếu cậu còn không biết cái này là gì thì thật rất ngu ngốc!

"Chết tiệt!" Trong chốc lát không cách nào bắt được Kẻ Được Chọn, khiến Snape cảm thấy rất tức giận, "Cậu nên ngoan ngoãn đi theo tôi, hay muốn một Sectumsempra?" Trừ phi là lời nguyền lực sát thương thật lớn, căn bản không cách nào khiến sư tử này khuất phục, "Tôi nghĩ cậu nợ tôi... một lời giải thích?"

"Không!" Cậu thét chót tai, giọng nói này hoàn toàn bộc lộ cảm xúc của Kẻ Được Chọn, đúng vậy, cái loại ra vẻ huyền bí thật giống nhau, "Để tôi đi!" tất nhiên, bùa trôi nổi của Snape đã phát huy tác dụng.

"Để cậu đi?" Snape nhếch mép, thân thể bắt đầu thay đổi, càng lúc càng giống ban đầu, trở về hình dáng cũ, "Harry Potter, vì cái gì mà cậu tự đại cho rằng – giáo sư độc dược hèn mọn của cậu phải nghe lời cậu, cậu nói muốn đi là đi?" Tiến lên vài bước, để Harry nhìn thẳng vào mặt anh, "Vậy cậu vẫn nghĩ, thế giới này quay quanh cậu? À, vị giáo sư độc dược hèn mọn đáng thương của cậu phải chịu... sỉ nhục từ cậu? Đúng vậy, cậu muốn tôi đè cậu thì phải đè cậu? Hoàn toàn... không quan tâm đến tâm tình nhỏ bé không đáng kể của tôi?"

"Không – không! Không phải!" Harry bác bỏ theo thói quen, cậu cảm giác dạ dày mình cuộn lên – cậu nghĩ rằng mình có thể quên hết tất cả, cậu tưởng mình có thể có thể để lại mọi thứ... Nhưng không thể, căn bản là không thể! Hơn nữa, cậu không thể để Snape đi cùng mình... bất kể là liên quan chút ít, cũng không thể! Đúng thế... không thể!

"Như vậy... có phải cậu nên giải thích một chút..." Snape trên cao nhìn xuống cậu, "Nó có ý gì?"

"Tôi... không có ý gì cả, giáo sư, chuyện kia không hề có ý gì..." Harry hạ mắt, "Tôi chỉ là... chỉ là, là chuyện sinh lý! Thầy cũng biết, chiến tranh... cũng không phải chuyện tốt gì... Tôi chỉ muốn phát tiết thôi... giáo sư, thầy không phải cũng... cũng không phải thích thú lắm sao? Cho nên... a, tôi không nghĩ chúng ta cần liên lạc mới đúng... Đúng rồi, tôi phải làm việc, thầy cho rằng thế nào?"

"Làm việc?" Kẻ Được Chọn thật đáng yêu? Snape dùng hai tay vỗ gò má cậu, buộc cậu nhìn mình, "Harry Potter, cậu cảm thấy tôi tìm ra cậu như thế nào? Cậu cho rằng... tôi là một kẻ ngốc?"

"Không... không phải!" Harry dù không thể cử động, nhưng không thể ngăn ngọn lửa cháy trong đối mắt xanh biếc xinh đẹp ấy.

"Tốt, cậu nên đem tôi đi gặp một người, phải không?"

Một người?!

"Không!" Harry như bị lửa đốt thét chói tai, "Không ai cả!"

"Phải không?" Snape muốn bóp chết Kẻ Được Chọn, nhưng Bế quan Bí thuật đã cứu Harry Potter, "Hay là... cậu muốn làm một lần nữa..." tay anh đi xuống, chạm đến cổ Kẻ Được Chọn, xuống chút nữa... chạm đến xương quai xanh, "Rồi sau đó mới đi chào đón một người, tôi nghĩ cậu sẽ vui vẻ giới thiệu chúng tôi với nhau..."

"Không..." Đây là uy hiếp, Harry lại phản bác lại rít gào, nhưng hiển nhiên không phải chuyện đơn giản, cậu không biết chính mình đang làm gì, "Nó là của tôi... của mình tôi... xin thầy..."

"Tôi nghĩ, nếu không có tôi, nó cũng không khỏe mạnh."

Giằng co rất lâu.

Cuối cùng, khi ánh trăng treo trên ngọn cây, Harry như nghe thấy tiếng gì đó, càng thêm lo lắng, nhưng Snape không để cậu rời khỏi – nếu như không có một câu trả lời.

"Được rồi – được rồi, được rồi!" Harry cuối cùng đành thỏa hiệp, "Thầy theo tôi!"

Snape cũng không hoàn toàn tin tưởng Kẻ Được Chọn, đúng vậy, anh hiểu được Kẻ Được Chọn giảo hoạt như thế nào, cho nên anh nảy sinh ý tưởng buộc sợi dây vào cổ tay Kẻ Được Chọn, tuyệt đối có ích.

"A, thầy không cần làm vậy!" Harry lắc cổ tay, than thở rồi xoay người tiến vào chỗ tối u ám ít người – nơi ở của phù thủy không thể cùng một khu với Muggle, chuyện này đã có nhiều người nói cho cậu, cậu nghe theo, như số 12 quảng trường Grimmauld, nhìn qua như trong khu Muggle, nhưng thực tế Muggle hoàn toàn không biết nó.

Snape âm trầm không nói một lời, anh chắc chắn Kẻ Được Chọn không thể chạy trốn, nhưng không chắc cậu sẽ thành thực dẫn mình đến chỗ người kia không, nhưng anh tin cậu sẽ trung thực – bản lĩnh giám sát của một bậc thầy độc dược cũng không dễ bị người khác nhìn thấu, cho nên Harry cũng không dám tấn công trước mặt anh, có lẽ... ngay khi giải trừ được thì cậu đã bị hạ độc.

Bầu trời thật tối, Harry cảm thấy tâm lí mình lại càng đen hơn.

Trong bóng tối âm u tiếng bước chân của hai người vang lên rõ rệt, xa xa văng vẳng những tiếng động khác – nước Mỹ không như Anh, không tồn tại những đêm tĩnh lặng, nhưng trong tai Harry chỉ vang lên tiếng bước chân của hai người, "bộp bộp", tiết tấu đều đặn khiến người khác nghẹn thở.

Đi thêm một đoạn, phía trước hiện ra ánh đèn lóe sáng, Sanpe cảm thấy đây không phải là chỗ tốt, nhất là đặt người kia ở chỗ này... A, nhìn xem, thứ âm nhạc gắt gỏng ở xung quanh – nếu có thể xem nó là âm nhạc, anh không ngờ cậu lại ở đây!

"Bọn họ sẽ không để ý nơi này." Harry quay đầu nói với anh, như đang giải thích.

Hít thở nặng nề, Snape im lặng.

"Ở đây..." Đi đến trước cửa quán bar, mọi người hình như đều quen Harry, không ai ngăn cản cậu, Snape cũng nhanh chóng đi theo.

Đối với Snape nơi này hoàn toàn phù hợp với bốn chữ "chướng khí mù mịt", anh không tài nào hiểu được tại sao Kẻ Được Chọn luôn trốn ở những nơi thế này, tất nhiên, những nơi này càng thích hợp để trốn tránh – đúng vậy, chỗ này thật rất phù hợp, anh cảm thấy Kẻ Được Chọn hình như thông minh hơn không ít, bất luận dùng phương pháp gì để tìm kiếm, xác suất ở những chỗ này rất nhỏ, cũng không trách anh tìm kiếm đã mấy ngày...

"Ở đây." Harry chỉ vào cửa nhỏ sau quầy bar.

"Ơ kìa! Daniel, lần đầu thấy cậu dẫn người trở về đấy!" Một người đàn ông thoạt nhìn không tệ cười cười lên tiếng, tóc nhuộm xanh, còn đeo vài món trang sức đỏ như lửa, "Tôi nói, tên này có vẻ cứng ngắc, vẫn là tôi tốt hơn, thế nào?"

"Trừ phi cậu đem mạng cho tôi." Harry cười lạnh, tay cầm súng, họng súng chĩa ngay hạ thân người kia.

"A, không! Không... tôi chỉ bảo cậu cẩn thận một chút, đừng bóp cò!" Nói rồi nhấc tay lên tỏ vẻ mình vô tội, "Thật cứng nhắc, được rồi được rồi, tôi đi tìm người nào thích đùa đây, cậu thật tẻ nhạt!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net