Chương 63: Biệt thự Prince.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì lời lẽ đáng ghét, Kẻ Được Chọn bị bậc thầy độc dược nhà mình trừng phạt. Sáng hôm sau, cậu liền ôm lấy Prince, cùng Snape độn thổ.

Biệt thự Prince nằm trên đỉnh núi hoang tàn phía Bắc nước Anh, mà phía Bắc nơi này, lại là Azkaban. Gió rét kêu gào, nước biển đánh ầm ầm vào mặt đá ngầm, có thể nghe những tiếng kêu rên phong phanh từ xa vọng về.

"Thành viên gia tộc luôn cách ly với bên ngoài, nếu không phải có người vào Hogwart, nhất định bọn họ đối với việc bước ra ngoài cũng cảm thấy lãnh phí thời gian." Snape nheo mắt, nhìn tòa thành nhỏ kia, đấy là thế giới của Prince, cô độc lại sừng sững trụ vững nơi này hàng trăm năm, đã trải qua bao lần thay đổi, cuối cùng lại thành hình dạng này. U ám, yên tĩnh, lại đầy sự cao ngạo tang thương.

Harry theo anh tiến về phía trước, bước đến hàng rào tòa thành, cậu nhìn thấy một huy hiệu quái lạ – cây mận gai quấn quýt cùng chiếc bình thạch anh, biểu tượng là vạc nấu độc dược, thoạt nhìn không chút hoa mỹ, nhưng mang đến cảm giác khó tả.

Snape lấy đũa phép, điểm lên huy hiệu trước cửa, sau đó vách tường từ từ lùi lại, hé lộ cánh cửa.

"Đi thôi." Anh nói, liếc nhìn Harry.

Bước vào trong, Harry vỗ vỗ đứa nhỏ nhà cậu bị không khí âm trầm làm sợ đến trừng mắt. Đúng, là âm trầm, cảm giác đầu tiên khi bước vào. Ánh đèn cầy không cần giá vẫn đung đưa, ánh nến kéo dài tựa như những bóng ma, khiến người ta cảm thấy áp lực đè nén.

"Kíttttttt!" Cửa lớn tự động đóng lại.

"Dẫn em đi tham quan." Tay Snape đặt lên vai Harry.

Snape ôm Prince, vừa ôm vừa dỗ, nhưng đứa nhỏ không thèm cảm kích, bền bỉ đòi xuống dưới, không còn cách nào khác, đành để vật nhỏ xuống sàn – cũng may có trải thảm nha.

Vừa đặt xuống, Prince liền bắt đầu công cuộc thám hiểm, một chút lại chạy đến chỗ cây cột kiếm kiếm, một hồi lạy chạy đi lật thảm lên nhìn nhìn, tựa hồ không bị bầu không khí này ảnh hưởng.

Được rồi, có lẽ vì là Prince cho nên mới không thèm kiêng nể vậy nhỉ? Harry cười, nhìn Snape, hiển nhiên, bậc thầy độc dược cũng cảm thấy khó tin.

Kỳ thật Harry không đi đến nhiều tòa thành lắm, một là Hogwart, hai là Nurmengard (chỗ giam tình yêu của cụ Dumbledore á :3), mà biệt thự Prince là nơi thứ ba cậu đặt chân tới, có lẽ cũng là điểm dừng cuối cùng – cậu nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn vết tích lịch sử được khắc trên vách tường.

"Tranh đều nằm ở tầng hai, thảm gia phả thì ở tầng ba." Snape dậm chân, một gia tinh nhà Prince xuất hiện – bọn họ đều là người mới, rất nhiều việc làm không tốt, cho nên anh hiện tại chỉ để chúng dọn dẹp xung quanh, "Đi chuẩn bị một căn phòng."

Gia tinh nghe lệnh chủ nhân, lui xuống bắt đầu công việc.

Harry ôm lấy Prince, hai người tiếp tục đi. Biệt thự Prince so với Hogwart thì nhỏ hơn nhiều, cũng nhỏ hơn Nurmengard, nhưng phong cách rất tốt, mỗi phòng đều được sử dụng triệt để, có chút giống phù thủy thời xa xưa.

"Căn phòng này là của Prince." Snape mở cửa, bên trong bố trí như phòng con nít ở Spinner's End, chỉ là lớn hơn, trần được phủ pháp thuật – có thể tùy ý thay đổi phong cảnh theo thời gian, sáng sớm thì có ánh dương chiếu vào, ban đêm thì lấp lánh một rừng sao.

"Oa, chỗ này thật tốt!" Harry cười lớn buông Prince xuống.

Đứa nhỏ bắt đùa chơi đùa, nó thích chỗ này, ở đây rất giống phòng nhỏ của nó nha! Prince ôm lấy hai chân lộn mèo một cái, cảm giác mặt đất mềm mại khiến nó thấy kỳ lạ: "Mềm.. Papa, mềm!" hai bàn tay nhỏ bé đầy thịt vỗ lên sàn cứ như tìm thấy trò chơi mới, "Mềm!"

"Ừm, thật mềm!" Harry ngồi bệt xuống, vỗ mông Prince, "Đây là nhà mới ~~ nhà."

"A ~~ pà!"

"Nhà~~"

"Phụt ~~ phì!"

"Là nhà, đứa nhỏ quậy phá, nếu con còn nói không được, cha liền cho con uống một bình dược bổ não vị ốc sên." Snape uy hiếp, "Nhà."

"A!" Prince sợ hãi cọ cọ, "Nhà..."

"A!" Harry mở to mắt, thì ra cách này lại hữu dụng đến thế? Nếu uy hiếp thì chắc mỗi ngày sẽ học được mười từ đơn đi? Cậu vỗ mông con trai, "Đi chơi đi con!" quả nhiên, cha nào con nấy, hai cha con nhà này nhất định là do Merlin sai xuống thu nhập mình!

Chậm rãi ngồi xuống, Kẻ Được Chọn giờ phút này không còn là Kẻ Được Chọn nữa, cậu chỉ là một phù thủy vô cùng bình thường, điểm duy nhất khác thường chính là mình sinh đứa nhỏ. Nhưng không hề gì, đấy là vì người cậu yêu mà sinh, đối với cậu nó là may mắn.

Sau khi ngồi xuống, một cảm giác chân thật, nơi đây là nhà của họ, là tòa thành của riêng bọn họ, không có ai khác, không có thứ họ không thích!

Kỳ thật đã có nhiều lúc Harry muốn chạy trốn – trốn khỏi cuộc chiến phù thủy, không quản gì cả, không làm gì hết, trở lại là một Muggle bình thường ở một thành phố bình thường, thậm chí cả Muggle cậu cũng không muốn quá mức gần gũi, tốt nhất không cần nói chuyện. Nhưng cậu làm không được. Bất luận là Muggle hay phù thủy. Bởi vì cậu là Harry Potter, mà cũng chính vì thân phận này, cậu phải gánh trên mình trách nhiệm không phải của cậu. Quả thật rất khó.

Snape đứng bên cạnh. Anh thích cảm giác này, khiến anh cảm thấy có lẽ ánh sáng không chỉ thiên vị với một số người. Cho dù anh có sinh trưởng từ đống bùn lầy, nhưng anh vẫn có thể chạm đến ánh sáng, vì chính anh mà tỏa sáng, không cần phải đi hâm mộ kẻ khác.

Trong phòng chỉ có Prince là vô tư vui đùa, nó cái gì cũng không biết, tập trung chơi đùa. Đấy là việc mà trẻ con nên làm.

Khung cảnh ấm áp đến mức không nỡ phá vỡ, chỉ là... không kể tới vài bức tranh thích tới gây họa.

"Aicha! Nhìn xem, nhìn xem, là ai đây?!" Một âm thanh chua ngoa từ cửa truyền đến, một vị khách không mời liền ngang nhiên tiến vào bừa tranh chân dung đứa nhỏ, "Một... đứa trẻ máu lai được sinh ra? A, còn có ai đây? Nhìn thử, là thứ gì thế?"

Harry ngẩng đầu, đó là một bức tranh. Trong tranh là người phụ nữ thân hình đẹp, một mái tóc vàng dài búi lên cách điệu, chiếc váy dài chấm đất vô cùng cao quý, so với những thành viên gia tộc Prince chỉ dùng hai màu trắng đen lúc anh nhìn thấy quả thật vô cùng khác biệt.

"Aphro, có lẽ bà nên tự mình trở về tranh rồi nhìn vào gương mà nói chứ?" Snape khoanh tay, dùng giọng điệu xoi mói, "Bà nên nhớ cần phải chỉnh trang thật tốt mới có thể xuất hiện trước mặt khách? Quên mất, đây cũng không phải là khách, thật ngại, tôi nghĩ bà cũng biết ngôi nhà này hiện tại thuộc quyền sở hữu của tôi nhỉ?"

"Mày là đồ mặt dày! Máu lai – đồ máu lai dơ dáy! Trừ phi tương lai mày có đứa nhỏ là do máu trong sinh, bằng không mày cứ câm đi! Tòa biệt thự này sớm muộn gì cũng sẽ hoang phế! Nó sẽ hoang phế!" Aphro thét to, sau đó bị một người đàn ông trẻ tuổi lôi đi.

Bà ta hình như không biết Snape đã có con, hoặc bà ta còn chưa kịp tới xem thảm gia phả. Ngay khi Harry tiến vào tòa thành, tên cậu liền xuất hiện trên thảm, đồng thời, còn có cả tên Prince – Prince Prince, thật là một cái tên không hay ho lắm, nhưng cậu thích.

Vươn tay nắm lấy tay Snape, Harry cười với anh, "Chờ chút, em kêu Winch tới đây."

"Ừm, nó thích hợp chăm sóc Prince." Snape gật đầu, đối với bức tranh, anh chưa bao giờ thay đổi giọng điệu, trừ phi mấy bức tranh đó có tác dụng. Như Aphro, bà ta còn không thể ra nổi biệt thự, cho nên anh chẳng có cảm tình gì. Mà nếu đã là một người vô dụng, vậy không cần vì lời nói của ả mà ảnh hưởng tâm trạng, đây chính là quy tắc làm người của Snape, "Đi xem thảm, sau đó đi gặp mẹ tôi."

"Mẹ anh?" Harry từng thông qua kí ức Snape thấy được người này nhưng không rõ ràng lắm, cậu chỉ biết bà là một phù thủy yếu đuối đáng thương, đối xử với anh cũng không quá tốt, nhưng cậu lại từ lại nhìn thấy sự ỷ lại từ anh trong ký ức dang dở ấy. Đó là một đề tài chết, ai đối tốt với ai, đã không còn ai có thể nhận thấy được.

"Đúng, mẹ tôi, bà dạy tôi rất nhiều." Snape ôm lấy Prince từ tay Harry, "Đi thôi."

Lầu ba, là nơi đặt thảm gia phả gia tộc.

Harry nhìn thấy, tên cậu bên cạnh tên Snape, phía dưới là tên Prince.

"Pháp thuật sẽ không nói dối." Harry hôn nhẹ đỉnh đầu Prince, cậu rất vui, bởi cậu biết, mình đã không còn một mình, đã thuộc về ai đó – cho dù cha mẹ cậu đã sống lại, nhưng cậu không thể dung nhập vào, rất khó hòa vào cuộc sống của họ, tình cảm hai mươi năm ruột thịt khiến cậu khó xử, bởi vì cậu không biết phải xử sự thế nào. Dù sao khi họ chết, cậu cũng chỉ một tuổi, mà khi họ sống lại cậu đã mười tám, trong tình huống này, cho dù là cha mẹ cũng không biết phải đối mặt với cậu ra sao – cậu ghét cách bọn họ thận trọng với mình, và cả James dù ra vẻ thoải mái, cứ như bọn họ thiếu nợ cậu. Trong khi thật sự lại không hề.

Nếu cậu có gia đình của bản thân, bọn họ sẽ đối xử với cậu như người trưởng thành đi. Tất nhiên, Harry thừa nhận Lily xem cậu như một người lớn mà xử sự, ít nhất mẹ cũng không nói, "Harry cục cưng của mẹ, để mẹ giúp con mặc quần áo" – mấy lời ngốc ngếch đó. James vẫn còn làm thế đấy!

"Mẹ anh ở tầng hai?" Cậu hỏi.

"Đúng, trong phòng sách cũng có tranh của bà ấy." Snape gật đầu, "Mặc dù khi còn sống mẹ chối bỏ thân phận phù thủy, nhưng sau khi mất, mẹ vẫn chọn quay về đây, trở về ngôi nhà của mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net