Chương 67: Sự thực bại lộ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tử vong, đôi khi đối diện không hoảng sợ hay bi thương, mà ung dung đối mặt.

Epson biết mình không thể sống được, nhưng hắn cũng không muốn bị giết, cảm giác đó hắn không chịu nổi! Vì thế hắn nhấc đũa phép lên, chỉ thẳng vào tim mình, "Avada..."

"Expelliamurs!" Harry phản ứng đầu tiên, bắn ra thần chú tước vũ khí.

"Mày!" Epson tức tối trừng mắt.

"Ông cần bị thẩm phán." Harry nhíu mày, đũa phép trong tay như xương khô, để lộ mùi chết chóc. Cậu chờ ngày hắn bị thẩm phán, sao có thể để hắn chết dễ dàng vậy được? Không thể nào.

Dumbledore để mọi người trói họ lại, tước đũa phép, có lẽ sau trận chiến này Wizengamot cũng là lựa chọn không tồi đâu.

Rita Skeeter theo dõi cả trận chiến, cô ta cũng xen lẫn vào các học trò, nhưng ai biết cô ta lại tăng thêm một thần chú biến hình lên trần đại sảnh như một cái hình chiếu, thông qua đó mà cảnh tượng chiến tranh được truyền bá ra ngoài, nhất thời làn sóng sùng bái Kẻ Được Chọn lại đem Harry và Snape dâng cao hơn nữa.

Các bức thư tỏ tình, bày tỏ lòng mến mộ, hoa và các món quà như biển song từng lớp từng lớp được gửi tới Harry, rồi bị Snape đốt sạch không còn tro tàn. Tuy nhiên những bức thư tình này đều có cả fan nam.

"Sợ thật!" Harry ném một con cú khác ra ngoài cửa sổ, "Họ không thể để em yên sao?"

"Tiếc là sức hút của Kẻ Được Chọn quá kinh người." Giọng nói nhẹ nhàng trầm bổng như đàn violon của Snape vang lên bên cạnh, dù chế nhạo nhưng cũng có vài ý tứ khác.

"Được rồi Sev, sau thẩm phán rồi em sẽ rời khỏi giới phù thuỷ lần nữa, a!" Harry ngã mình xuống giường, dùng chăn bông quấn mình thật chặt, "Anh cũng đi cùng em đi, chúng ta đi du lịch."

Du lịch, cũng hay ho đó. Snape dần dần thả lỏng khuôn mặt, ngồi lên giường.

"Chúng ta có thể đi châu Phi, châu Á, anh thấy sao? Harry nói, "Nếu không thì tới châu Mỹ? Hoặc tới Nam Cực xem chim cánh cụt?"

Đi Nam Cực xem chim cánh cụt, đúng là ý kiến hay! Snape vươn tay xoa đầu cậu, đôi mắt đen huyền dán chặt lên cậu.

Harry nâng má nhìn anh, đôi mắt xanh như ngọc chứa cả tuổi xuân và nỗi tang thương – cuộn hai tính cách như mâu thuẫn ấy lại thành một thể, khiến người ta phải đắm chìm. Đôi mắt đó không đơn giản là một đôi mắt xanh xinh đẹp, vì nó bao hàm rất nhiều thứ khác, đẹp hơn nhiều.

"Harry..." Snape khẽ gọi rồi mới hôn lên đôi mắt ấy, rồi xuống nữa, chậm rãi khao khát hôn mắt, mũi, má, mỗi một lần đều tạm nghỉ để cảm nhận.

Harry giơ tay lên ôm chặt người đàn ông đang hôn mình. Cậu rất thích.

Ngay khi hai người đang hừng hực khí thế thì một người khác chợt xông lên – là Dumbledore, con phượng hoàng đáng thương dùng giọng nói của Dumbledore la to: "Severus, Severus, thầy phải chạy mau, chạy mau! Không tốt rồi! Không tốt rồi!"

"Chết tiệt!" Snape buông Harry ra.

Con phượng hoàng kia kêu tiếp: "Không biết là ai đã gắn pháp thuật hình chiếu lên phòng hai người! Ôi hình chiếu! Đáng sợ quá! Giờ quan hệ của cả hai toàn thế giới đều biết! Ôi không tốt rồi Severus, có người muốn giết thầy! Chúc thầy may mắn nha!"

Cuối cùng bụp một cái, con phượng hoàng kia biến mất.

"Chết tiệt!" Đây là Harry nói. Được rồi họ quên mất một người – Rita Skeeter, người phụ nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn kia!

"Giờ phải làm sao?" Harry nhìn sang Snape.

"Mặc áo, trong chăn!" Snape táo bạo lấy chăn bông phủ lên người cậu – chết tiệt, vừa nãy anh đã cởi áo của thằng nhóc mắt xanh này rồi?

Trong chăn phập phồng, mười phút sau Kẻ Được Chọn ăn mặc chỉnh tề đứng trước Snape, hai người liếc nhau rồi nắm tay độn thổ rời đi – xí, ai lại ở đây chờ chứ?

Địa điểm độn thổ tới, đương nhiên là biệt thự Prince.

Bọn họ vừa đi, hai người đàn ông tức tối xông vào, rồi như gió lốc mà cuốn xoay cả phòng, thậm chí không tha cho từng hạt bụi, trực tiếp Diffindo.

"A! Không thể tưởng tượng nổi!"

"Tớ cũng thế!"

"Tớ không tin!"

"Tớ cũng không thể!"

"Tớ không hiểu nổi!"

"Tớ cũng..."

"Đừng có mà nhại tớ, Chân Nhồi Bông!" Xem đi, hai vị táo bạo này là James và Sirius.

"Tớ không thể tưởng tượng, không thể tin, cũng không thể hiểu nổi!" Sirius gào lên, "Merlin ơi, phải làm sao đây? Hình như Harry tự nguyện – ôi không, tớ cá là tên Snivellus đã mê hoặc thằng bé! Đúng, chắc chắn là vậy!"

"Đúng, tớ cũng nghĩ thế. Cậu biết tên Snivellus gian xảo thế nào mà. Chắc chắn nó đã cho Harry uống Tình Dược rồi!" James cũng gào theo.

"Có lẽ liều rất nhiều!"

"Có lẽ sẽ khiến Harry quên cả chúng ta..."

"Ôi không! Con đỡ đầu của tớ... thằng bé là con đỡ đầu của tớ đó!"

"Ôi... đó là con tớ đó!"

Anh em ôm nhau khóc rống, họ đã chìm vào ảo tưởng – có lẽ Harry sẽ bị Snivellus ức hiếp, có lẽ Harry sẽ bị ngược đãi?! Chỉ cần nghĩ vậy, hai anh em đã muốn phá huỷ cả căn nhà này.

"Bụp!" Một tiếng vang lên, Lily cũng tới.

"Lily, Lily!" James như thấy được một cọng rơm cứu mạng, "Sao đây, em nói phải làm sao giờ? Snivellus mê hoặc Harry, chắc chắn nó đã cho thằng bé uống Tình Dược! Ôi làm sao đây Lily, chúng ta phải đi tìm họ – đúng đi tìm, anh đi hỏi Dumbledore..."

"Được rồi!" Lily nhéo tai James, "Họ ở bên nhau đã lâu rồi, ngay sau khi chúng ta sống lại! Anh đừng có mà làm to chuyện!"

"Cái gì?" Sirius kêu to, ngay sau đó James lại câm nín.

"Cần em nói lại không?" Lily nhìn Sirius, hơi hơi coi thường, "Hai người họ đã ở bên nhau ngay khi chúng ta sống lại rồi, Harry trốn ra ngoài lâu như vậy là vì thằng bé có mang, mà thằng bé không có kiến thức pháp thuật nên không dám đối mặt với chúng ta. Thằng bé chạy trốn, đơn giản vậy thôi." Đôi khi lời nói dối thiện ý sẽ khiến thế giới trở nên tốt đẹp hơn, nhưng tiên quyết là không có ai dám nghi vấn.

Nghe Lily nói, hai người ngơ ngác. Nửa ngày sau Sirius mới há há miệng, lắp bắp nói: "Không... không thể nào, Harry sẽ không... sẽ không thích Snape. Lily, cậu sai rồi."

"Thằng bé là con tớ, sao có thể sai được?" Lily phản bác.

"Nhưng khi tớ ngã vào cổng vòm, hai người họ như nước với lửa mà." Đúng vậy, họ hoàn toàn như nước với lửa. Tuy nhiên sau đó thì sao? Anh biết? Sirius trầm mặc, anh không biết nên nói gì.

"Đúng là lúc đó hai người họ như nước với lửa. Sau đó Harry phát hiện cậu ấy rất tốt nên... họ đến với nhau, một cách tự nhiên." Lily cười cười, "Không phải vì em, cũng không phải vì..." cô vỗ James, "Anh, chỉ là vì họ yêu nhau, chỉ vậy thôi."

Mọi chuyện hình như cũng không khó để chấp nhận cho lắm? Nhưng rất khó chấp nhận mà.

James tức điên ngồi trên sàn nhà, không biết mình đang làm gì nữa. Sirius ngồi xổm, ôm lấy đầu, hiển nhiên đang cố gắng làm mình tỉnh táo.

"Được rồi, rảnh thì chúng ta có thể đi thăm nhóc nhà Harry." Lily đề nghị, "À James, bao lâu rồi anh không về nhà Potter? Em nghĩ anh nên về xem xem."

Nhà Potter, biệt thự thuộc về James, năm ấy sau khi cưới Lily anh đã gây với gia đình nên dọn ra ngoài, mua một căn nhà. Trên thực tế họ rất thích cuộc sống đó, mà mỗi tuần họ cũng trở về nhà thăm các bức ảnh.

"Không phải có gia tinh chăm sóc rồi à?" Anh sửng sốt.

"Nhưng nếu Harry và Severus có khế ước hôn nhân thì anh có thể nhận ra qua thảm tường." Lily nhún vai, Harry được di truyền động tác này, "Em đã nhìn thảm nhà Prince, tên của Harry ở trên đó."

Được rồi, người mẹ Lily thực tế chỉ muốn anh đi nhìn tên Prince thôi, nhưng anh ấy chắc sẽ sốc lắm. Có lẽ cô nên chuẩn bị ít Dược hoà hoãn nhỉ?

"Vậy đi thôi!" James nhớ nhớ địa điểm nhà cũ – đúng là lâu lắm rồi anh mới về, vì thậm chí gia tinh trong nhà cũng không thích giúp đỡ Lily, khiến anh cực kỳ khó chịu – rồi mới độn thổ.

"Vậy cậu thì sao Sirius? Đi cùng chứ?" Lily quay người, uy hiếp bằng lời nói.

"A được, tớ cũng đi!" Sirius độn thổ theo.

Tốt lắm Lily Potter, mày thật sự càng ngày càng giỏi rồi đó! Lily cổ vũ mình rời mới đi theo. Từ khi hồi sinh, cô đã đến nhà cũ nói chuyện rất nhiều lần. được trải nghiệm giữa sự sống và cái chết, cô càng hiểu ý nghĩa của cuộc sống, nên các cuộc nói chuyện rất thuận lợi, chỉ là James không muốn về lắm thôi.

Vào nhà, Lily đã nghe tiếng hét thê thảm, rồi cô cười híp mắt xoay người, đi hành lang các bức ảnh – tin chắc các bức ảnh đều biết chuyện này rồi, dù cô chỉ mới nghe tin từ Harry.

"Không! Tớ không tin!" Tiếng James kêu càng lúc càng to, "Harry... con ơi.... Aaaaaaaaaaaa!"

"Tớ cũng không tin." Theo sau là tiếng Sirius, "Harry con đỡ đầu của chú......... oaoaoaoaoa!"

Tiếng kêu thê thảm ấy lại không truyền tới biệt thự Prince, tiếc nuối quá đi.

Vì thế ở biệt thự Prince, giờ phút này Harry đang trừng nhau với bức ảnh Aphrodite, cậu thề, cậu phải khiến nó tức chết một lần nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net