Chương 68: Các bức ảnh tổng động viên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật ra Aphrodite là một bức ảnh đáng thương, ít ra các bức ảnh khác đều có thể đi ra ngoài thăm hỏi, kể cả Eileen, bà cũng có thể đi ra ngoài một chút. Aphrodite thì không, cô chỉ có thể ở trong biệt thự, không thể đi đâu.


Không phải vì lý do gì mà Aphrodite là một bức ảnh không có "cuộc đời". Phần lớn các bức ảnh ở giới phù thuỷ đều được tạo thành do một phần ký ức và pháp thuật sau khi họ chết. Riêng Eileen khi còn sống đã giữ ảnh của mình, hơn nữa tự thi triển pháp thuật, bắt mình phải có trách nhiệm với Severus nên mới được biệt thự Prince chấp nhận.

Còn Aphrodite thì khác, vì cô chưa sinh ra đã bị mất nên bức ảnh không có ký ức khi là "người", thậm chí pháp thuật trên ảnh là do mẹ cô làm cho, nên cô thật sự chỉ có thể nói là một tấm ảnh chứ không hơn.

Cũng vì thế tấm ảnh của cô không thể ra khỏi biệt thự, vì không có bức ảnh nhà ai lại nhận một người chưa từng ra đời cả. Vì thế cô trở nên quái gở, kiêu ngạo còn nhạy cảm.

Biệt thự Prince bị đóng lại rất lâu, người đầu tiên cô gặp là Snape, có lẽ người này sẽ làm cô vui, vì cho tới giờ cô chưa từng gặp một bức ảnh nào như thế. Tuy nhiên khi cô hiểu về Snape thì trái tim thiếu nữ bị vỡ tan, cô tức tối nên luôn châm chọc khiêu khích anh, kể cả bạn đời anh nữa.

Nếu không biết như vậy thì Harry chắc sẽ tức chết. Dù cho có sống thì cô ta vẫn là một kẻ chanh chua ghê gớm, Harry không có chút lòng đồng tình, vì người đáng được đồng tình nhất là mẹ cô ta, người làm nên tấm ảnh này. Đương nhiên bi thảm nhất là anh cô ta, cứ rảnh là lại phải quan tâm tới tấm ảnh.

"Hai người có thể tới với nhau?" Aphrodite lại bắt đầu bài diễn thuyết, "Đừng có đùa! Các người không xứng! Kém nhau tận hai mươi tuổi! Ha, các người mà ở bên nhau thì trời sập!"

"Nếu không tôi làm ảnh cô tối mù, vậy cô sẽ biết thế nào là trời sập." Harry nhếch môi, triệu tập một lọ mực, "Muốn thử không?"

Không thể không nói, vài ngày ở khu vực Slytherin, cậu học được không ít thứ, ví dụ như uy hiếp.

"A! Mày dám!" Aphrodite thét chói tai, như đâm thủng ảnh, "Mẹ, mẹ... anh, anh ơi!"

Được rồi, cứ hét nữa đi! Harry lấy lọ mực đổ lên khung ảnh, màu xanh đậm đột nhiên xuất hiện một quỹ tích kỳ lạ, nếu là giáo sư Trelawney ở đây chắc chắn sẽ nói "Không thể. Không thể!" tuy nhiên Harry phải thừa nhận là chuyện này rất thú vị, mực rất dễ rửa mà.

"A..." Aphrodite bắt đầu gào khóc, cô ngồi trong ảnh nức nở, như bị ức hiếp, "Oaoaoa... ảnh của tao, đám mây đẹp đẽ của tao... tao hận mày, tao hận mày... oaoaoa!"

"Thế đấy, mỗi ngày cô cứ chanh chua đi, cứ nghi vấn quan hệ giữa Sev và tôi đi..." Harry lấy đũa phép chỉ vào bức ảnh, "Tôi cũng hận cô, biết chưa? Cô chẳng biết gì cả, không hiểu gì cả, chỉ là một tấm ảnh – thậm chí còn chưa được sinh ra! Cô thì biết gì? Cô hiểu cái gì là tình yêu không? Hiểu không? Và cả nỗi đau đớn đó?" Hồi ức lại quá khứ, ngực Harry hơi đau nhói, nhưng không còn tê tâm liệt phế mà chỉ nhói từng cái, khiến cậu khó thở, "Cô không hiểu, nên đừng có áp đặt cách suy nghĩ của mình. Aphrodite, cô quá ích kỷ."

Dùng một Scorgify, rửa sạch bức ảnh, trời trong mây trắng, rừng xanh cỏ mát lại trở về lần nữa.

"Mày... mày nói gì?" Aphrodite nức nở.

"Tôi nói là, cô chỉ là một bức ảnh, không hiểu gì cả. Aphrodite, tình yêu không phải cô đánh giá nhìn được hay không, không phải kém nhau hai mươi tuổi là không thể yêu nhau." Harry nhớ lại Snape đối xử tốt với mình, cho tới gì anh không hề dùng ngôn ngữ biểu đạt, thậm chí còn liên tục chế nhạo cậu, nhưng sự quan tâm dịu dàng và những hành động của anh đều biểu lộ anh ấy tốt thế nào, quan tâm cậu ra sao, "Thật ra tình yêu như cơn mưa vậy, dù rơi lên người cô rất nhiều nhưng chỉ có một giọt rơi xuống miệng cô. Mà cô sẽ cảm nhận được hương vị không tệ."

"Một giọt ư?"

"Đúng, chỉ một giọt thôi, còn đâu cô sẽ thấy mùi vị khác biệt."

"Vị gì?"

"Nước mũi? Ráy tai?"

"A! Ác độc quá! Đừng nói nữa!" Aphrodite bịt tai trừng cậu, "Được rồi, có lẽ tôi nên đi tìm một giọt của mình, nhưng tôi không muốn vị nước mũi! Ráy tai cũng quá độc ác!" Dù sao cô cũng chưa ăn gì có mùi lạ cả mà.

Đương nhiên, không phải khuyên một lần là xong, nhưng Harry cứ để Aphrodite im lặng đã. Tuy nhiên cô im lặng không có nghĩa là người khác, ngay khi cậu và Snape chuẩn bị ôm Prince xuống tầng ăn cơm thì một bức ảnh xông tới – trong ảnh, một mái đầu rối bù, đôi mắt màu nâu, mặc áo choàng sặc sỡ – gào lớn: "Harry! Harry của tôi ở đâu! Cháu Harry của tôi ở nơi nào?!"

"Charles, ông nói nhỏ chút đi!" Phía sau là một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh, áo choàng trên người cũng rất sang trọng, có cả bảo thạch sáng chói gắn trên đó.

"Sao vậy... hai người là ai?" Harry ngượng ngùng hỏi, đương nhiên cậu có thể nhận ra, nhưng cứ phải hỏi để chắc chắn.

"A, cháu nhất định là Harry của chúng ta." Người phụ nữ mỉm cười gật đầu với Harry, quay sang nhìn Snape, "Hì hì Charles, ông xem, đây là con của Eileen đấy, đã lớn ngần này rồi. Năm ấy James và thằng bé không hợp nhau, tôi nói bao nhiêu lần cũng không có tác dụng!"

"James chưa bao giờ nghe chúng ta mà." Charles ai oán thở dài, "Nhưng tốt rồi, tôi cảm thấy Evans – à không, Lily rất tốt."

"Ừm, tôi cũng không ngờ con bé đủ tư cách như vậy, được rồi, còn có đủ tư cách làm nữ chủ nhân nhà Potter hơn cả tôi. Ít nhất con bé dạy con rất giỏi." Hiển nhiên hai người tới là ông nội cùng bà nội của Harry.

Harry đã nhìn thấy tên của họ qua tấm thảm nhà Black – Dorea và Charles, Dorea vốn là con gái nhà Black, gả tới cho ông nội cậu.

Snape cúi đầu chào, rất ung dung bình tĩnh.

"A, nhà chúng ta lại có thêm một Slytherin, tôi cảm thấy khó tin quá!" Dorea lau khoé mắt không có giọt lệ nào, "Tốt thật, mau cho bà nhìn chắt mình đi, Prince, một cái tên thật đẹp!"

Hì hì! Bà nội Dorea à, dù thằng bé có tên là "Bad-child" thì bà cũng thấy rất đẹp mất.

Prince được ôm tới trước mặt họ, nhỏ nhỏ xinh xinh, hai má phúng phính, da trắng như trân châu, nhìn cực dễ thương. Dorea rất muốn được sờ vào thằng bé, bà chỉ có thể cảm thán, ôm tay Charles bên cạnh, "Tốt quá rồi, ông xã à, sao bây giờ, tôi sắp ngất đến nơi!"

"Ôi bà xã à, dù có ngất thì bà cũng xinh đẹp nhất thế giới!" Charles than lên, khiến người ta phải nổi da gà.

Đợi hai bức ảnh biểu đạt xong cảm xúc, họ bắt đầu kể lại những gì bên phía James. Họ phải cung cấp toàn bộ tin tức cho các cháu thân yêu, họ không muốn nghe con trai của mình – aicha, liên quan gì tới họ đâu nhỉ? Dù gì mấy đứa kia đã không ngoan rồi, không ngoan thêm tí nữa cũng chẳng sao. Còn cháu lại khác, cháu nội rất có năng lực, còn có cả chắt, con trai không thể so được!

Thế là, trong khi James không biết gì hết, Lily canh chừng không để anh thoát thân, những chuyện xảy ra ở nhà Potter đều được cha mẹ James báo cáo không sót chữ nào cho Snape và Harry.

Ví dụ như hôm nay James tức tối thế nào, Sirius nói với anh cái gì, họ phải đi đâu chặn đường hai người,... Mỗi sáng, Charles và Dorea đều tới biệt thự Prince nói một lần rồi lại trở về theo dõi.

"Anh thấy hình như có chỗ nào không đúng ý?" James xoay vai, "Hình như có người giám thị anh?"

"Anh bị ảo giác rồi." Lily nói, rồi mới nháy nháy với Dorea.

"Nhưng vì sao lúc anh tới Bộ Pháp thuật lại đúng lúc Harry rời đi? Rất là lạ! Thời gian quá trùng hợp!" James lại nghi ngờ.

"Đó là vì Harry rất bận rộn." Lily lại phản bác, rồi mới trộm vẫy tay với Charles.

"Nhưng anh tới Azkaban, sao Harry lại không ở đó chứ? Không phải nói thằng bé phải đi thẩm phán ư? Nhưng địa điểm lại thay đổi đột ngột thành Nurmengard..." James vẫn thấy không đúng.

"Vậy chắc Dumbledore và Grindelwald chợt thay đổi, anh biết còn rất nhiều kẻ điên thuần chủng tàn dư, họ luôn gây rắc rối mà. Có thể Harry muốn giương đông kích tây." Lily giơ chữ "V" âm thầm trong lòng, hiển nhiên cực kỳ hài lòng cách giải thích của mình.

"Em nói đúng... có lẽ là vậy." Không hề để trong lòng, James quyết định ra ngoài bay một vài vòng.

Hì hì, ai bảo hươu ngốc không dễ đối phó nào?

Lúc này, trong phòng sách nhà Black, một bức ảnh lớn trong đó có rất nhiều người – Charles, Dorea, Walburga, Orion, Abraxas... thậm chí cả Tom Riddle!

Họ đang tụ tập lại.

"Abra nói bậc thầy độc dược của tôi có thể bắt Kẻ Được Chọn, coi như là giúp tôi hoàn thành giấc mộng đánh bại Kẻ Được Chọn rồi." Riddle lên tiếng đầu tiên, là bức ảnh nhưng hắn không có những ký ức kỳ lạ, chỉ còn những ký ức bình thường, nên cũng rất... bình thường, "Dù tôi đã chết, nhưng tôi cảm thấy mình phải cam đoan bậc thầy độc dược của chúng ta có thể nắm giữ Kẻ Được Chọn hoàn toàn trong lòng bàn tay."

"Ừm Tom, tôi cũng nghĩ vậy." Abraxas vẫn luôn thong dong nhẹ nhàng, nhưng khí chất vẫn rất nổi bật, "Anh luôn đúng, tôi luôn ủng hộ anh mà?"

"Vậy chúng ta phải lên kế hoạch một chút," Orion nhìn về phía Charles, "Không thể để đứa con trai hư hỏng của anh phá hoại tất cả được."

"Đúng thế, còn cả đứa con trai ngu xuẩn của chúng ta nữa." Walburga bổ sung, "Ôi, nó rất đáng ghét."

"Hay chúng ta phát động tổng động viên?" Eileen ngồi trong góc, khi thảo luận được kha khá mới đột ngột phát ngôn.

"Đúng vậy, người nên động viên nhất là cô đó." Riddle khinh thường liếc một cái, "Như cô... ừm, thật sự làm Slytherin rất mất mặt, nên cô phải cố gắng, giúp đỡ thật nhiều, xem con trai cô có năng lực tới đâu!"

"Được rồi Tom à, đừng có tức giận, cô ấy chỉ nhất thời lạc lối thôi."

Trong ảnh mọi người bắt đầu thảo luận nhiệt tình, rất nhiều người đang hoài nghi – rốt cuộc tại sao Tom Riddle lại xuất hiện? Hắn tự làm một bức ảnh cho mình? Hay hắn để lại mầm hoạ? Không bức ảnh nào biết, cũng không ai biết cả.

Sau khi thảo luận xong, Abraxas bị Dorea giữ lại, bà là trưởng bối của hắn, nên gọi lại cũng không có vấn đề gì.

"Abra, tôi về trước chờ cậu." Riddle nói với Abraxas, xoay người rời đi.

"Rốt cuộc chuyện là thế nào?" Dorea hỏi nhỏ.

"À, cũng không có gì..." Abraxas viết chữ lên tay bà, mấy chữ này khiến bà hoảng hốt, nhưng cuối cùng vẫn nở nụ cười ủng hộ: "Chúc mừng cậu."

"Cám ơn." Abraxas cười cười, xoay người rời đi.

"Cậu ta nói gì với bà?" Charles tò mò.

"Cậu ta bảo tối nay cậu ta sẽ mở tiệc."

"A, chúng ta cũng mở tiệc!" Charles vui vẻ nói, "Nhưng bức ảnh có thể ăn được ư?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net