Chương 7: Tranh cãi không ngừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bước qua cửa nhỏ sau quầy bar, xuất hiện một hành lang nhỏ, Snape vẫn theo Harry đến cuối đường, sau đó leo lên cầu thang hẹp, cánh cửa pháp thuật trước mặt – nhìn qua không khác gì cửa thường, thế nhưng nếu là phù thủy có thể nhìn thấy bao nhiêu loại nguyền rủa – bùa khóa cửa, bùa lú lẫn, bùa xem nhẹ, bùa cách âm, bùa xua đuổi... Tất nhiên, nếu chủ nhân đem người vào thì không sao, chỉ sợ Muggle không biết gì tiến vào, như vậy... tuyệt đối phải nếm thử một trận.

Bước vào phòng, Snape mới phát hiện căn phòng được bố trí vô cùng ấm áp – đúng vậy, rất ấm áp, cảm giác ấy khiến anh khó thở, chưa từng được ánh sáng soi chiếu, thình lình được sự dịu dàng bao bọc khiến anh cảm giác mình càng u tối, càng dơ bẩn.

"Đây là nơi ở của tôi." Harry không chú ý đến cảm giác lúc này của Snape, "Muốn uống gì không?"

"Tùy." Nhưng anh sẽ không uống, Snape đã quyết định. Kẻ Được Chọn khiến anh cảm giác không như đứa trẻ năm nào, nên anh phải cẩn thận làm việc.

"Được rồi, tôi không có hồng trà, cũng không có whisky, có lẽ thầy sẽ vui lòng uống cafe chứ?"Harry tìm thấy cafe, nhưng là loại hòa tan, "Chỉ có loại này, đành vậy." Đối với phù thủy nấu nước dễ hơn việc pha cafe nhiều, cho nên giây tiếp theo trước mặt Snape đã đặt một ly cafe nóng – mặc dù không có mùi hương đậm đà nhưng nhìn qua cũng có thể uống được, nhưng Snape vẫn không uống.

"Winch bọn họ đang về." Harry thấy anh không uống, liền xoay mặt về phía rèm cửa sổ, "Tôi ở đây được hai tháng, từ San Francisco dọn đến đây. Cả năm trước gần như luôn chuyển nhà liên tục... lúc đầu khi biết sự hiện diện của nó tôi đã rất sợ... thế nhưng có người nói cho tôi biết chuyện này là bình thường... Nhưng tôi không thể tiếp tục ở đấy được, thầy biết đấy... nếu tôi đi bệnh viện tìm bác sĩ thì không thể không uống thuốc Đa dịch..."

"Tôi nghĩ cậu biết tôi tại sao tìm cậu." Snape cũng không định thảo luận vấn đề chuyển nhà, cho nên anh hỏi trực tiếp, "Tôi nghĩ, hiện tại nó chỉ có thể dựa vào thuốc dinh dưỡng của bác sĩ bệnh viện?"

"A!" Harry rên lớn, hai tay ôm đầu, "Xin thầy, đừng nói!"

"Cái gì khiến cậu tự đại tin rằng – cậu có thể hoàn toàn giải quyết mọi thứ?!" Snape không định im lặng, cũng không muốn bỏ qua cho Kẻ Được Chọn, "Tôi cho rằng, cậu có biết – đúng, cậu đã đi bệnh viện, thì phải biết rằng khi nam phù thủy mang thai thì người cha còn lại phải ở bên cung cấp pháp lực – mà cậu, không hề tìm tôi, đúng vậy, Kẻ Được Chọn cao thượng thật vĩ đại, cậu thật nhân từ, biết mình là vết nhơ và sẽ liên lụy đến tôi đúng không?" Anh hung hăng nhục mạ Kẻ Được Chọn, tay nắm chặt cằm cậu, buộc cậu nhìn mình, "Hay là, cậu cũng biết bản thân mình thấp hèn, Harry Potter – cậu coi nó là gì? Cậu coi bản thân là gì? Cậu coi tôi là gì hả?"

Nhiều vấn đề đặt ra liên tiếp khiến Harry không cách nào trả lời, ngôn ngữ khắc nghiệt khiến cậu khó tiếp thu. Là một Gryffindor, cậu đã cố nhẫn nhịn, nhưng những lời này đã châm ngòi nổ, khiến cậu nóng nảy thét lên: "Buông ra!" cậu dùng sức đẩy Snape, "Anh cái gì – cái gì cũng không biết! Tôi không cần phải báo cáo với anh gì cả – Severus Snape, hiện tại tôi không còn là học sinh Hogwart, anh cũng không phải thầy tôi! Anh không có tư cách quản lý tôi – không hề! Hơn nữa..." Cậu thở hổn hển, ngực phập phồng, mặt hồng lên, "Anh đừng nói mình không thích – theo như nhu cầu thôi! Chẳng lẽ anh muốn đến Wizengamot đâm đơn kiện – anh bị Kẻ Được Chọn cưỡng hiếp ư?" cậu cười lạnh, "Nếu nh không sợ mất mặt, tôi cũng không cần giấu giếm thay anh, đúng không – hiệu trưởng?"

"Tốt... Tốt lắm." Không nghĩ đến bản thân cũng bị mỉa mai, Snape cảm giác mình đang ở Hogwart, nhưng hiển nhiên không phải, căn phòng ấm áp này khiến anh lạnh người, "Cậu lại – uy hiếp tôi!"

"Thì sao?!" Harry dùng sức bỏ cánh tay đang kiềm mình ra, "Tôi là người trưởng thành, tôi biết chính mình đang làm gì – không cần, không cần bất cứ ai chỉ dẫn – tôi không cần!"

Không cần?!

Chuyện này khiến Snape khó chấp nhận, anh căn bản không chấp nhận lý do này – bảo vệ... Anh thật không tin cũng khó tin được rằng mình cùng Kẻ Được Chọn có con, còn có thể... sống lại, thậm chí có cả con... Chuyện này là kì tích – nhưng kì tích cũng không thèm quan tâm đến một người! Cho nên anh mới tức giận, cực kì tức giận.

"Ưm..." Harry choáng váng. Cậu không nghĩ Snape sẽ hôn mình – mặc dù nụ hôn này còn trên cả mức cắn xé!

Đúng vậy, cắn xé, giống như thú hoang đối với con mồi, cắn xé. Snape hận không thể biến Harry thành đồ ăn rồi ăn sống, như vậy anh sẽ không nhận được tội danh "hại chết" Kẻ Được Chọn để tiến vào Azkaban vì chẳng biết gì – đúng vậy, tình huống bình thường, nếu phù thủy nam có thai mà không có người cha còn lại bên cạnh duy trì cân bằng pháp lực, rất dễ dàng khiến người mang thai lẫn cả đứa trẻ chết đi, mà Kẻ Được Chọn... chỉ có thể nói được Merlin ưu ái... Cậu vẫn còn sống, nhưng chết thì sao? Nếu bị mang tội danh trong tình huống không biết gì hết, không bằng hiện tại trực tiếp khiến tội danh kia là thật!

Hàm răng cắn đôi môi mềm mại, đầu lưỡi cũng bị mút mạnh... Harry cảm thấy miệng mình chắc chắn đã chảy máu... Thậm chí cậu có thể nếm được vị tanh... Snape cũng không muốn hôn cậu một cách dịu dàng, anh tra tấn cậu, dùng phương thức hôn này. Đây... là sỉ nhục, cậu không nghĩ đến việc này, sự thật cậu không muốn hôn ai cả!

Đối với sự phản kháng của Kẻ Được Chọn, Snape cũng không bất ngờ, nhưng anh hoàn toàn có thể chế ngự cậu – chỉ cần một kỹ xảo nho nhỏ... Anh hơi buông đầu lưỡi Kẻ Được Chọn, hàm răng vẫn giày vò đôi môi, nhưng đầu lưỡi bắt đầu nghiên cứu bờ môi cùng hàm răng của cậu... sau đó, đoạt không khí của cậu...

Hoàn toàn... không thể hô hấp... Harry muốn đẩy anh ra, nhưng không có không khí, tay chân cậu mềm nhũn... Cậu muốn thở, nhưng phổi không có chút dưỡng khí, đầu lưỡi cậu không ngừng né tránh, nhưng đầu lưỡi Snape càng thêm linh hoạt... tránh không được, trốn không thoát...

Nụ hôn kết thúc, lúc này Snape mới chú ý trong phòng có thêm... một gia tinh?

"Đứa bé nó ôm là?"Anh không quan tâm Kẻ Được Chọn liếc mắt, chỉ tập trung đến đứa nhỏ trên tay gia tinh – đứa bé có vẻ không tệ, trắng trẻo mập mạp, mái tóc đen che đi vầng trán rộng – cái mũi hơi to, nhưng không sao, điều này có thể chứng minh một người cung cấp tinh trùng cho đứa nhỏ khác là anh. "Nó tên gì?"

Một lúc lâu sau, Harry cũng không trả lời.

Snape quay đầu, Kẻ Được Chọn vẫn còn đang run – rõ ràng cậu cảm thấy vừa tức tối vừa xấu hổ, đôi mắt xanh lục bắt đầu phun hỏa.

"Nó tên gì?" Snape lại hỏi.

Harry thở hổn hển nhìn anh, nhưng không trả lời.

"Đừng để tôi dùng pháp thuật."

"A không!" Gia tinh thét chói tai, "Thưa ngài, xin ngài đừng làm vậy – xin ngài!" Nó ôm đứa bé chạy tới, "Đừng làm vậy, xin ngài!"

"Winch, ôm thằng bé về phòng!" Harry cuối cùng lên tiếng, "Nó không liên quan gì đến anh!"

"Nhưng đấy là cha của cậu chủ nhỏ!" Winch lớn tiếng phản bác, "Cậu chủ, cậu không thể!"

"Tôi có thể! Đưa nó vào phòng!" Harry tức tối rít gào, rút đũa phép – đúng vậy, bây giờ cậu mới rút đũa phép, cây đũa phép như được hình thành từ xương trắng... lạnh như băng mà lại không tường...... Đũa phép Cơm nguội, thân gỗ xương, lõi là long bạch kỳ mã... Cái chết và sự sống song song tồn tại.

"Cậu tưởng... cậu có thể dùng cái này đánh bại tôi?" Snape cười lạnh, anh am hiểu nhất là vẻ mặt này, "Để tôi nhắc nhở cho Kẻ Được Chọn, trong khoảnh khắc nó tiếp xúc với tôi, tôi đã dùng  độc dược khống chế nó? Đương nhiên, nếu cậu không muốn phát tác, tốt nhất đừng chọc giận tôi."

"..." Chăm chú nhìn anh, Harry muốn tìm ra chút gì đó từ khuôn mặt cứng nhắc cùng đôi mắt trống rỗng ấy, nhưng cậu thất vọng – trên khuôn mặt cùng đôi mắt ấy không có gì cả, có lẽ do Bế quan Bí thuật, hay những lời này đều là sự thật... Có 1ẽ... Được rồi, cậu chưa bao giờ dám cá cược ván lớn như thế với tên Snape đáng ghét này, cá cũng không nổi – vì cậu còn đứa trẻ, cậu không thể cá, "Rốt cuộc anh... muốn gì?" Không vui ngồi xuống, Harry cảm thấy đũa phép trong tay thật nặng.

"Rất đơn giản." Snape bước đến chỗ Winch ôm lấy đứa bé, nhỏ thật – một đứa trẻ – là con của Snape, chấp nhận chuyện này khiến anh cảm thấy kỳ diệu, rất kỳ diệu, "Nó tên gì? Chắc là... được một tháng rồi? Tôi sẽ làm độc dược, nên ngày mai không cần đi tìm bác sỹ..."

"Đừng nói gì!" Harry sắc bén cắt ngang lời nói Snape, "Anh không cần phải đến nơi này – Severus Snape, tôi xin anh, anh về đi! Tôi sẽ đi tìm bậc thầy độc dược cùng bác sỹ tốt nhất, nó sẽ ổn thôi – tôi cũng thế, tôi chỉ xin anh quay về – quay về! Đừng cho ai biết nơi ở hiện tại của tôi... Xem như tôi đã chết!"

"...tôi sẽ giết cậu ngay lập tức." Snape cực kỳ giận dữ, cho đến hiện tại – anh chưa từng giận Kẻ Được Chọn đến mức này, dù lúc vừa tỉnh dậy đã bị Kẻ Được Chọn... nhưng sau đó anh cũng không giận dữ tới vậy, "Sau đó tôi sẽ đưa nó về, nói rằng do một người phụ nữ sinh ra, cậu nói thế nào?"

"Không – thưa ngài, ngài không thể! Thưa ngài – cậu chủ chỉ muốn tốt cho ngài... thưa ngài... Xin ngài đừng làm vậy! Đừng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net