END: Chỉ dẫn của Tử thần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng chuyện của James được giải quyết viên mãn, vì anh không thể nói "không" với Prince, điều đó sẽ khiến anh có cảm giác tội lỗi. Cuối cùng anh đành phải thoả hiệp, nhưng Sirius đưa cho anh một đề nghị hay ho.

"Ừm Severus, tôi nghĩ chắc anh biết phải gọi tôi là ba chứ!" James nhắc lần thứ hai mươi sáu, rồi mới nhận được một ánh nhìn chết chóc.

"Được rồi James, đừng làm thế, anh sẽ khiến Severus xấu hổ đấy." Nói tới trêu đùa thì Lily cũng không thua James đâu, câu nói đó khiến Snape cảm thấy nội thương hơn nhiều.

"Em nói đúng đó vợ yêu, nhưng không tốt lắm đâu..." James một tay sờ ngực mình, một tay khác đặt lên mặt như đang hồi ức cái gì đó, "Ôi Harry dễ thương của chúng ta lại coi trọng một tên thẹn thùng như này!"

Được rồi James à, thật ra động tác cảm xúc đó anh học từ đôi song sinh đúng không – hai tên vô lại nhà Weasley kia!

Dù nói thế nào thì chuyện cũng được coi là giải quyết xong, nhưng Sirius không muốn hiểu, anh rất buồn bực. Thậm chí có thể nói Sirius tự nhận là vì anh mới tạo nên hậu quả đáng sợ là Harry yêu Snape. Nếu anh và Harry có thể trò chuyện, đối xử với Harry thật tốt, hoặc anh không nổi điên đi tới Azkaban nhận tội mà chăm sóc cho Harry thì Harry sẽ không có cảm tình với tên Snape kia – không thể nào được! Rồi cục cưng nhỏ Harry sẽ đánh chết Voldemort, ngoan ngoãn đi học làm việc, cưới vợ sinh con chứ không sinh Prince cho Snivellus!

Ôi được rồi, thằng bé đúng là rất dễ thương.

Sirius buồn bực ngồi xổm trước bức ảnh Walburga, lại kể về sự thật bi thảm này.

"Đồ ngốc!" Walburga lớn tiếng mắng con trai lớn, "Cực kỳ ngu ngốc!" bà nhảy lên, tay kéo váy, "Thật sự là quá ngu! Sao ta có thể có đứa con ngu ngốc như anh!"

"Hứ, con thì sao?" Sirius bất mãn, mở to mắt – ngoài việc họ giả trang cãi nhau, mẹ anh chưa bao giờ mắng anh như vậy.

"Đương nhiên con rất là ngốc!" Walburga ngẩng đầu, nâng cằm, "Nếu Harry và Snape đến với nhau thì con có biết chuyện này có ý nghĩa gì không? Snape là thành viên cuối cùng của nhà Prince – có nghĩa nhà Potter sẽ có thiên tài độc dược! Có nghĩa nhà Prince sẽ có bậc thầy biến hình! Có nghĩa sau này giới phù thuỷ có thêm nhiều các đứa trẻ thông minh lanh lợi! Đồ ngu! Đừng có mà coi Snape không có gì đặc biệt – đó là thành kiến của con, đồ không có mắt kia!"

"Nhưng... nhưng con không hợp với nó! Hoàn toàn..." Sirius chợt cảm thấy rất lạ, hình như mẹ anh nói rất đúng, nhưng vấn đề ở đâu nhỉ? Rất lạ – a, đúng rồi, là nó!

"Đương nhiên các con không làm được gì, nhưng Harry và anh ta có thể. Đó là chuyện nhà anh ta chứ không phải các con! Mấy đứa ngu xuẩn!"

Được rồi, họ đều là người thường, khi chết sẽ biến thành bức ảnh.

Bị Walburga mắng một trận, Sirius đành đi tìm James tố khổ, hơn nữa truyền đạt ý tưởng của mẹ mình – tương lai giới phù thuỷ? Ôi cũng quá cao thượng!

Nguyên nhân cao thượng này nhanh chóng được truyền ra cho giới phù thuỷ! Rita Skeeter lại dùng cây bút của mình miêu tả chuyện hai gia tộc liên kết, hơn nữa tôn sùng Prince – từ mái tóc đến chiếc răng, màu sắc kế thừa cả thuật biến hình và độc dược, thậm chí ngay cả bong bóng thằng bé thổi lúc ngủ cũng có thể trở thành hình biến trong mộng!

Thật đáng sợ!

Trong nháy mắt, thung lũng Godric và Đường Bàn Xoay nhận được vô số bức thư tỏ tình – do các bà mẹ đưa cho Prince, để con nhà mình có cơ hội giao lưu với đứa trẻ có thiên phú độc dược và thuật biến hình, gây dựng tình cảm và cả tinh thần sau này.

"Đáng sợ quá!" Harry bỏ tất cả các lá thư, rồi thu nhỏ một túi hành lý rất to, "Sev, em nghĩ giờ chúng ta nên đi du lịch rồi!"

"Ta không thể không đồng ý với em!" Snape gật đầu, anh không thể không đồng ý rằng con họ không cần danh tiếng, Prince chỉ cần một hoàn cảnh thích hợp, thoải mái và bình thường chứ không phải bị theo đuổi tôn vinh.

Vì thế hai người bắt đầu hành động, nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ – quần áo Muggle, tiền tệ, hộ chiếu; áo choàng phù thuỷ, Galleons, đạo cụ; gia tinh Winch; và cả vật báu quan trọng nhất đời họ – Prince.

Dù James cực kỳ muốn đi theo nhưng Lily không đồng ý, cô suýt nữa phải dùng thừng để trói người cha này, cứ thế anh chỉ có thể ai oán nhìn con trai và kẻ thù chạy trốn, thuận tiện mang theo cháu nội anh, đúng là thảm kịch nhân gian.

Được rồi, chuyến du lịch bắt đầu!

Trạm thứ nhất là nước Pháp. Dù đánh bại Epson sắp trở thành Chúa tể Hắc ám nước Pháp nhưng Harry rất thích nơi này. Snape lại hiểu rõ cậu nên cũng đồng ý.

"Đây là tháp Effel?" Đứng trước tháp Effel, Harry ngẩng đầu nhìn lên rồi thấy hình như trên đó có một cái lưỡi hái? A, cậu hoa mắt rồi hả?

"Muốn lên xem sao?" Snape đề nghị. Với phù thuỷ thì lên tháp Effel cũng dễ như chơi.

"Ừm, đi thôi." Harry gật đầu, vỗ vỗ Prince, "Đi đường Muggle ý."

Mua vé thang máy, vừa đủ số người nhưng chuông cảnh báo lại vang lên. Snape không hiểu tại sao, Harry cũng mang vẻ mặt vô tội, vì thế một anh chàng nhìn rất giống Vernon Dursley đành phải đi ra thang máy.

Không logic tí nào! Người kia nghĩ! Đương nhiên cậu không biết thật ra thang máy còn có một gia tinh ẩn hình nữa, mà trên người gia tinh đủ các loại đạo cụ, tuyệt đối nặng hơn cậu! Thật đúng là một hiểu lầm đáng sợ...

Harry âm thầm thè lưỡi. chờ thang máy lên tầng cao nhất, họ nhìn một vòng cậu mới trùng hợp gặp lại vị kia, khiến cậu cảm thấy rất có lỗi và xấu hổ.

"Sao vậy?" Snape khẽ hỏi.

"Là Winch. Vừa nãy thang máy có giới hạn số người, nhưng quá tải." Harry xấu hổ gãi đầu, "Chỉ là cảm thấy có lỗi với người kia..."

"A! A! Harry! Harry Potter!" Bỗng nhiên người nọ kêu to, chỉ vào Harry rồi xông tới, "Harry! Cậu là Harry Potter, anh không nhận sai đâu! Cậu là Harry mà! À anh là Dudley!"

Dudley?! Harry mở to mắt, ngay cả Snape cũng sửng sốt.

"Đúng là cậu rồi Harry!" Dudley đi đến trước mặt Harry, vỗ vỗ vai cậu, "Anh còn nghĩ... anh còn nghĩ... A! Tốt quá rồi! Thật sự là cậu! Cậu đó, nhìn tốt hơn rồi!"

"Ừm ừm Dudley, em là Harry, là Harry..." Không biết phải nói gì, Harry chỉ có thể liên tục khẳng định thân phận của mình, có lẽ chiếc lưỡi hái vừa nãy chính là tín hiệu Tử thần cho cậu, hoặc chăng Tử thần cũng không xấu xa đến thế?

"A cậu biết không, sau khi bọn anh đi, mẹ thì có hơi sợ hãi nhưng ba anh nói cậu không thể nào có chuyện được, vì cậu luôn biết gây chuyện mà! Anh biết mà, anh biết mà, từ nhỏ cậu đã quái lạ rồi, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu, đúng không?"

Vẫn cứ như thế, Dudley dùng cách biểu đạt của mình tỏ thiện ý với Harry – cậu rất hay ức hiếp Harry, từ nhỏ đã vậy, thậm chí còn cùng người khác ức hiếp Harry nữa, nhưng cũng chỉ là một cách bày tỏ thiện ý thôi mà, ai bảo Harry không thích làm bạn cậu cơ? Đương nhiên trò chơi của họ không thú vị chút nào.

"Đương nhiên rồi. Dượng và dì dạo này sao rồi?" Harry rất ngượng ngùng, cậu không biết nên giới thiệu Snape thế nào nữa – "Thầy giáo của em"? Hay... "chồng của em"?

"Họ ư? Hiện tại rất ổn! Ba kinh doanh rất ổn định, mẹ cũng tìm được việc làm. Cậu biết không, bà thích sạch sẽ, nhưng giờ đỡ hơn nhiều rồi, có việc còn tốt hơn."

"Mẹ cậu... Petunia Evans... à, là Dursley, ừm vốn chị ta đã có vẻ hơi thần kinh, quá... nhạy cảm." Snape ở bên cạnh vừa nghe, anh lại nhớ tới chị Lily, khi ấy còn là cô gái rất đáng yêu, chỉ là quá nhạy cảm, thậm chí còn làm một chuyện phải tới năm thứ sáu mới dám làm.

"Ừm xin lỗi, ngài là..." Dudley tỏ vẻ lịch sự.

"À anh ấy là..."

"Chồng của Harry." Lạnh lùng nói, Snape muốn doạ nạt thằng nhãi có mái tóc vàng này.

"A xin chào... A! A..." Dudley thét chói tai, nếu không phải Harry vội vàng ếm thần chú xem nhẹ thì chắc giờ cậu đã bị người ta quanh lại nhìn rồi, "Ông... ông bảo ông là... hai người là... A! Sao có thể!" Hai tay mập của Dudley chuyển loạn trên không, "Harry, tôi nhớ lúc mười tuổi cậu đã thích Lucy ban C mà? Nếu không thì cậu cũng biết cách tán gái chứ? Hoặc... hoặc... Ôi Thượng Đế ơi! Đừng bảo anh rằng hai người thật sự có quan hệ đó nhé! Mẹ sẽ thét chói tai sẽ phát điên sẽ gầm gừ cho coi!"

Không thể không nói Dudley rất biết dự đoán. Dù Harry đã giải thích với cậu rằng phù thuỷ và Muggle khác biệt, cũng cho cậu nhìn Prince, cũng khiến cậu ta chấp nhận và chúc phúc... nhưng không chứng tỏ Petunia sẽ chấp nhận.

"A..." Tiếng thét chói tai vang lên từ nhà Dursley, cũng không ngạc nhiên nữ chủ nhân nhà họ luôn hoạt bát vậy mà, chỉ là hôm nay thê lương thêm tí thôi.

"Là mày! Snape! Là mày!" Petunia chỉ vào Snape kêu to, "Sao mày lại có thể bắt được thằng nhóc này? Mày làm gì... làm gì! A! Hai người kém nhau hai mươi tuổi đấy! Tao... không đồng ý! Tao không đồng ý!"

"Đủ rồi Petunia Dursley!" Snape đã sớm dùng pháp thuật cố định một miếng thịt to khác – Vernon Dursely ở bên kia, nên anh không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống sô pha. Harry cũng ôm Prince ngồi bên cạnh anh: "Tôi nghĩ chị cũng biết lễ phút chút chứ."

"Mẹ, bình tĩnh lại đi. Người như họ là có thể... có quan hệ đồng tính, đứa trẻ... là do cậu ta sinh – tên là Prince, rất đáng yêu đúng không?" Dudley có ý định đứng ra hoà giải, "Ba đừng sợ, ba uống một viên aspirin đi?"

"Ba cảm thấy ba cần xe cấp cứu!" Vernon thét lớn.

"Được rồi dì Petunia!" Harry vỗ vỗ Prince, để thằng bé ngủ tiếp, "Thật ra con chỉ muốn nói với dì là mẹ con đã sống lại. Mẹ con sống lại rồi nhưng mọi người dọn đi quá xa, mẹ con không tìm được. Giờ con nghĩ mẹ con sẽ tới đây thăm mọi người, và cả ba con nữa."

"Ôi không..." Vernon thét chói tai.

"Ừm không cần..." Petunia vỗ vỗ ngực, "Thật sự không cần..." Chị cúi đầu, trầm mặc, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên, nhưng khuôn mặt ngập nước mắt – tạp dề cũng có một dấu răng rất sâu, hiển nhiên chị đã khóc, rất rất đau lòng.

"Petunia... vợ à, vợ à đừng khóc... Ôi vợ à em khóc làm trái tim anh tan nát..." Vernon ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng chị, tựa như chị là một món đồ cực kỳ quý báu.

"Em ấy đã sống lại – sống lại rồi!" Cuối cùng Petunia gào lên, chị khóc lớn, cộng cả tiếng rên rỉ, như muốn lật tung nóc nhà vậy. Vernon hiểu rõ, chị không kiểm soát được không phải vì đau đớn, mà là vì vui sướng.

Rời khỏi nhà Dursley, thật lâu sau Harry mới coi như bình ổn hô hấp, cậu không ngờ dì luôn không có thái độ tốt với mẹ lại yêu quý sâu đậm như vậy. Hoặc chăng đó chính là tình cảm của con người, phức tạp lại đa dạng – nếu cậu giống Lily chắc sẽ không bị như hồi đó đâu nhỉ? Đương nhiên đó chỉ là giả thiết.

"Đi thôi, còn có rất nhiều chuyện phải làm." Đợi cậu bình tĩnh lại, Snape vươn tay nắm chặt cậu, "Em phải biết rằng em còn phải Avada rất nhiều người nữa?"

"Vậy em có thể nhờ bậc thầy độc dược vĩ đại giúp đỡ em không? Phân biệt ai nên bị Avada, ít nhất hãy đi cùng em, cùng bị đày xuống địa ngục?"

"Gryffindor ngu xuẩn!"

"A! Slytherin gian xảo!"

"Phì... papa... dad! Mua! Bẹp!"

END. 

Mình đang có một truyện đồng nhân hp hay , mong mọi người hãy đọc và ủng hộ .

Tên truyện là Ánh sáng và sự cao quý (đồng nhân harry potter ) , và truyện chỉ đăng full trên trang truyenyy .

Mọi người cũng có thể truy cập qua đường link sau: https://truyenyy.vip/truyen/xuyen-khong-vao-harry-potter/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net