Quyển II: Độc dược và thuốc.Chương 11: Chưa từng tiếp xúc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rời khỏi quán bar, tầm chín giờ sáng, trên đường không nhiều người lắm, mặt trời cũng không quá chói.

Harry thơ thẩn lang thang trên đường. Cậu xinh đẹp, mái tóc rối bù cũng được đưa vào nếp, áo T-shirt cùng quần jean Muggle thường mặc bất ngờ lại càng thu hút ánh nhìn, nhất là nét trưởng thành trên khuôn mặt nhút nhát hay thẹn thùng, tựa như ánh mặt trời chói lọi lại xen lẫn vài nét thê lương thu hút tầm mắt của mọi người.

Snape đi cạnh cậu, im lặng, nhưng khó bỏ qua.

Thực tế thế giới này mỗi giây đều diễn ra những việc đáng sợ, Harry không thể như máy dò tìm tội ác lùng kiếm những kẻ khiến cậu tức tối và căm hận rồi giết chết những người đó, cho nên cậu chỉ có thể lang thang trên đường như vậy – cậu không thiếu tiền, thực tế là vậy. Sau khi đánh thức mọi người xong, Harry tính trực tiếp rời đi... kể cả khi cậu cưỡng ép Snape cơ bản cũng không tính gặp bất kỳ ai, thế nhưng đến cuối vẫn không kìm được tìm đến cha mẹ mình.

Ban đầu Kẻ Được Chọn muốn một mình lang thang khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn nhận phần "tài sản" mà cha mẹ để lại. Thực ra, phần tiền kia chỉ là khoản học phí cha mẹ chuẩn bị cho cậu... Kho bạc của gia tộc Potter không chỉ có chút ít Galleons như thế. Chính vì vậy, Harry mới đem tiền theo, không phải để thoải mái, mà để cha mẹ yên tâm. Bây giờ nhớ lại, Harry mới phát hiện khi Hagrid nói với người lùn là "kho bạc Harry Potter" chứ không phải "kho bạc Potter".

Có đủ Galleons, cuộc sống Harry mặc dù không cần lo nghĩ, thế nhưng cảm giác toàn thân không có sức sống – cùng với nhiệm vụ "giết người" thì cuộc sống của cậu hoàn toàn rơi vào vòng luẩn quẩn.

"Bên này." Snape nhìn Harry vẫn cúi đầu bước đi, tay kéo cậu lại, chỉ vào con đường kia.

"Cái gì?" Harry ngẩng đầu, nắng bị thân hình Snape che khuất, vừa lúc giúp cậu mở mắt nhìn anh.

"Bên này." Snape kéo cậu đi, dường như phía sau có một Chúa tể Hắc ám đang đuổi theo vậy – thật thú vị, Harry cảm thấy, cậu chưa từng trải qua cảm giác này, cho đến bây giờ đều là cậu dẫn người khác – bất luận là trốn tránh hay tấn công, cậu luôn phải ở phía trước, cho dù cậu không thích cảm giác ấy, nhưng hiện tại hoàn toàn bất đồng, điều này khiến cậu thấy mới mẻ.

Quẹo vào một góc, đi thêm vài bước, Harry cảm thấy bản thân bị dọa đến mức nhảy dựng!

"Mer...." Một âm tiết đơn giản phát ra trong cổ, dạ dày cuồn cuộn, tựa như vừa mới độn thổ hơn trăm lần – chuyện này không thể trách cậu, ngay cả Snape nhìn thấy cũng cảm thấy thật khó chịu, cho dù là Tử Thần Thực Tử tàn ác nhất cũng có thể chưa từng thấy qua hình ảnh này... không, không thể nói là tàn nhẫn, đây cũng không phải tàn nhẫn, nhưng cũng không phải chuyện người bình thường có thể tiếp nhận... tuyệt đối không phải!

"Yêu, lại thêm hai người..." Một tên đàn ông cao to đứng dậy, chung quanh có rất nhiều kẻ cười nghiêng ngả, mà dưới chân gã, là năm sáu đứa con gái bị cột lại – Harry không dám nhìn các cô, nhưng Snape chú ý thấy, trong đó có một cô bé còn chưa phát dục hoàn toàn.

Đúng thế, những tên này đang hành hạ các cô, thực tế, có thể nói bọn chúng làm nhục những họ, mà họ đã khóc đến mức câm nín... có người trong đám thậm chí... Snape không nhẫn tâm nhìn tiếp, cho dù anh giết không ít Muggle, nhưng không có nghĩa anh thích đem phụ nữ Muggle buộc lại rồi dùng dao nhỏ cắt từng mếng.

"Xì!" Tên cao to kia liếm môi, hình như Kẻ Được Chọn khiến hắn hứng thú – thực tế đúng vậy, Kẻ Được Chọn ngay thẳng thấy khung cảnh này thì run lên, hơn nữa từ nhỏ dinh dưỡng thiếu thốn khiến thân thể cậu nhỏ gầy, đôi khi so với con gái càng dễ đụng đến một số đàn ông không bình thường – nhưng cậu chưa từng nhận thức được điểm này, mà thực tế không có người đàn ông nào nhận thức điều này.

Tay Harry rút súng từ trong túi ra – không cần đũa phép mà dùng súng giải quyết đã trở thành thói quen. Nhưng Snape lại không có thói quen này, nên anh thật tự nhiên dùng đũa phép ếm một bùa "trói chặt" đám người kia.

"Anh làm gì vậy!" Harry trừng anh, "Chúng tuyệt đối đáng chết!"

"Đúng thế, chúng đáng chết." Ngay cả bùa im lặng cũng dùng tới, có thể thấy bậc thầy độc dược ghét chúng tới cỡ nào, "Nhưng một phát bắn chết thì thật quá tiện nghi, đúng không?" Snape nhướn mày. Mùi máu tươi cực kỳ kích thích khứu giác anh, hơn nữa rất quen thuộc, cho nên anh mới có thể chỉ cho Kẻ Được Chọn tìm đến một nơi có... khung cảnh hấp dẫn? Được rồi, thực tế tình huống này khiến anh cũng trở tay không kịp, những cô gái kia không còn lòng cầu cứu nữa, chỉ còn lại đôi mắt vô thần – không phải là Bế Quan Bí Thuật, nhưng Snape biết, tình huống này là do mất đi ý chí tồn tại tạo thành một dạng "ngất".

Harry nhìn anh, sau đó quay sang mấy tên đê tiện kia quăng một "Chiết tâm Trí thuật", cậu rất muốn biết phải trải qua quá khứ thế nào mới có thể tạo ra những con người này.

Khung cảnh chuyển từng cái, cho đến khi xxem xong kí ức của chúng, Harry cảm thấy cả thế gới này như sụp đổ – có lẽ cậu hận những nhà khoa học đã giải phẫu Winch, có lẽ cậu hận trung tâm nghiên cứu đáng sợ ấy, nhưng ít nhất cậu biết những người này có lợi ích làm động cơ, nhưng mà... những tên trước mắt cậu, căn bản là... không hề có lý do gì mà chỉ tùy tiện bắt những cô gái này về hành hạ?!

Cái này... cái này rốt cuộc là sao?!

Có lẽ phát hiện được trên người chưa có vết dao rọc, một cô gái châu Á thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi bắt đầu khóc lên, tiếng khóc rất nhỏ, tựa như thút thít. Mà tiếng khóc của cô như chốt mở, kích thích toàn bộ công tắc điện, sau đó những cô gái khác cũng khóc, cả hẻm nhỏ... giống như bị ma quỷ xâm chiếm, là địa ngục trần gian...

Giết? Hay không giết?

Súng trên tay khiến Harry do dự, nhấc lên rồi buông xuống... giết ai?

"Ngu ngốc!" Snape dùng đũa phép cho các cô một bùa hôn mê, rồi dùng "Obliviate", sau đó cho gọi Winch đến giúp mọi người trị liệu vết thương, "Mấy tên kia... tôi giết... có tính không?"

"Có lẽ... có tính." Harry giận dỗi bắn một phát – cậu tin Snape đã sớm dùng các loại bùa xem nhẹ chung quanh đây, có lẽ so với thủ đoạn của Muggle thì pháp thuật tốt hơn nhiều, lúc này cậu cực kỳ hâm mộ chúng. Đúng vậy, cậu không phải lần đầu tiên giết người – củng cố lại tâm lý, cậu chủ động bắn phát đầu tiên.

Bước ra hẻm nhỏ, Snape ôm vai Harry, cánh tay cậu buông thõng, bờ vai gầy khẽ run, như... đang khóc, có thể đoán được từ bờ vai run rẩy, nhưng mà... không giống vậy, Snape biết, hoàn toàn không giống... Nếu khóc có thể phát tiết tâm tình, vậy nhẫn nhịn chỉ có thể khiến tâm tình càng thêm áp lực... Nước mắt, từ trước đến nay vẫn từ mắt chảy ra, mà chảy ngược về tim không phải nước mắt, mà là máu.

"Chính là như vậy!" Harry ra vẻ buông lỏng nói, "Đây là việc tôi phải làm mỗi ngày, mỗi ngày." Cậu nhấn mạnh, mặc dù lúc trước cũng gặp những người hận không thể giết chết, nhưng đa phần đều... là tội phạm bình thường, ví dụ như giết người, hay như... được rồi, kỳ thật chủ yếu là giết người, mang tội giết chết hơn năm sáu người, mà nguyên nhân phạm tội cũng rất đơn giản, bởi giết người khiến chúng cảm giác mình vượt bậc – được rồi, có lẽ đây là dạng tâm lý biến thái, nhưng mà... cậu vừa gặp... mấy tên giết người kia... căn bản không cách nào hiểu được!

Được rồi Harry Potter, nếu cậu hiểu được tâm lý tội phạm, vậy cậu và chúng có gì khác nhau?

Kẻ Được Chọn không nói gì, cậu cũng không dám nói thêm – nói đúng hơn, cậu cảm thấy mình giống như đang viện cớ.

"Tạm được." Snape cũng không quan tâm đến sự im lặng, "Tôi có chấp nhận."

"Cái gì... cái gì?!"

"Tôi nghĩ tai cậu vẫn còn công năng bình thường, Harry Potter." Tay Snape dùng sức, khiến Harry cảm giác mình đang bị người khác nắm, "Cuộc sống thế này, tôi có thể chấp nhận."

"Nhưng... nhưng mà tôi..."

"Cậu căn bản không hiểu." Snape không muốn để cậu tiếp tục thế này nữa – đúng vậy, anh thật sự không thể đánh giá cao Kẻ Được Chọn, một Kẻ Được Chọn được Dumbledore đào tạo cho thế giới phù thủy, anh có thể kỳ vọng cậu tìm hiểu được gì? Trên thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu kẻ biến thái? Ha! Kẻ biến thái nhất trên thế giới này cậu nhận ra chính là Chúa tể Hắc ám, đúng không? Rồi mới đến kẻ cậu hận nhất – Bellatrix Lestrange! Đến những người khác, ngay cả anh – Severus Snape, tất cả đều là thiên sứ thuần khiết, nhưng thực ra, cho dù là người cha cặn bã đại diện chính nghĩa – James Potter cũng không phải vậy, đúng thế, trên thế gian này ai dám nói bản thân trong sạch như tuyết mùa đông? Không ai – không một ai!

Thượng Đế Muggle nói, con người, vì tồn tại mà phạm tội.

Snape dùng sức đem độ ấm từ tay truyền đi. Anh biết, đối với Harry mà nói, tìm hiểu xã hội, tìm hiểu thế giới, tìm hiểu con người, thật quá khó khăn, vì là như thế, nên cậu càng không thể tự mình đi trên con đường tăm tối tột cùng kia – nếu như, không có ai kề bên, cô độc cùng âm u sẽ hóa điên con người ngay thẳng này.

Lại đi dạo một vòng trên đường, Harry đề nghị ăn gì đấy, nhưng cả hai rất ăn ý không lựa nhà hàng sang trọng, mà tiến vào một nhà hàng Trung Hoa nhỏ ven đường – không vì gì cả, quán cơm này có vẻ thật nhỏ, chỉ có chủ tiệm đứng ở cửa chào hỏi, đi vào quán là một khung cảnh vội vàng, nhưng mà, có vài người cùng bàn nói chuyện với chủ tiệm, nội dung nói chuyện cũng vô cùng đơn giản – ai đó hôm nay ăn hamburger kết quả bị nghẹn, ai ngày hôm qua bị ngã rồi lượm được 10 đô, ai sáng sớm đón xe không kịp trễ giờ làm... quả thật rất tầm phào, thế nhưng, đây là cuộc sống con người, cuộc sống của những người bình thường – Harry, cậu hướng đến điều này, tựa như những gì Snape tìm kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net