Quyển III: Sự trở về của Kẻ Được Chọn:Chương 26: Một hộp bao cao su dẫn phát JQ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lên lầu, Harry mới phát hiện phòng ốc cũng không giống như trong nhà ma – ít nhất là ở đây. Tầng hai vừa nhìn là biết có người ở thường xuyên, màu sắc lạnh lẽo, cùng với nội thất đơn giản bộc lộ tính cách chủ nhân nơi này, một mảng đen pha sắc xanh, thỉnh thoảng điểm xuyến vài sắc màu khác không khiến nơi này trở nên ấm áp hơn, mà chỉ khiến nó nặng nề cùng áp lực, nhưng chủ nhân nó lại thích như vậy, ít nhất anh ta cũng không cảm giác thế.

"Đây là phòng ngủ, kế bên là phòng trẻ con." Snape nghiêm túc giới thiệu, "Phòng tắm trong phòng ngủ, bên cạnh là phòng sách, cậu có thể xem vài thứ nếu cảm thấy buồn chán."

Harry đẩy cửa phòng sách, từng hàng sách san sát nhau khiến cậu có ảo giác như đang tiến vào tiệm sách – không, dù là tiệm sách cũng không khiến người khác cảm thấy choáng ngợp, nhưng vẫn có thể xem là bình thường, hơn nữa... cũng không có phong cách âm u như thế, mà phòng này... thật khiến người cảm thấy... đáng sợ, đúng, là từ này! Harry run run quay đầu nhìn Snape, anh vẫn rất bình tĩnh đứng đấy.

Thật khiến người khác... câm lặng mà. Harry quay mặt xem thường, đi về hướng phòng ngủ, cậu cũng không nghĩ bản thân sẽ ngủ ở phòng trẻ con, mà phòng ngủ này... thực đơn giản, Snape cũng sẽ ngủ ở đấy, chỉ là... không vấn đề gì, bọn họ cũng chẳng phải lần đầu tiên ở cùng. Cho nên mới nói, có một số việc, thói quen một khi đã được hình thành, mà cả hai lại không muốn thay đổi, thì cứ mặc nó phát triển vậy.

Hành lý đã sớm được Winch sắp xếp tốt, Harry thấy cái tủ quen thuộc, bên trong quần áo đã được gấp gọn gàng ngay ngắn, còn một số vật lặt vặt của cậu... Thật đúng là tri kỷ, Winch thật là một gia tinh tốt, cậu phải thừa nhận điều đó. 

"Chủ nhân, mọi thứ đều được dọn dẹp xong." Winch mân mê tạp dề trước ngực, chậm rãi nói, "Tất cả, đều đã thu dọn xong!"

"Làm tốt lắm, Winch." Harry cười cười, ngồi xổm xuống trước chiếc rương nhỏ của mình, bên trong chủ yếu là một số loại súng bên Mỹ cùng vài thứ lặt vặt của cậu – rất nhiều kiểu dáng, còn có đạn.

"Chuyện này là việc Winch phải làm!" Gia tinh hưng phấn một tay ôm má, tay còn lại quơ múa trên không, "A, chủ nhân khen ngợi Winch! A! Thật sự... khiến Winch rất vui – Winch thật quá cảm động... A!" Kèm theo là một tiếng thở dài, dù sao Winch cũng đã được dạy dỗ không nên la thét, nhưng cũng không thể ngăn nó thỉnh thoảng biểu đạt sự cảm động khi được khen như thế.

Harry lắc đầu, bới trong đống vũ khí này, có vài thứ cậu chưa từng đụng vào, nhưng lại rất hữu dụng... bỗng nhiên, cậu vô tình làm rơi một hộp nhỏ, vài thứ bên trong rơi lung tung xuống sàn.

"A!" Cậu vỗ đầu, bắt đầu dọn lại...

"A! Đây là cái gì?!" Winch động tác nhanh hơn, nó trực tiếp chạy về hướng đồ vật rơi vãi, thế nhưng... Những thứ trong ấy khiến nó chú ý đến, "Chủ nhân, đây là cái gì?!A! Rất kỳ lạ! Thật – thật quá kỳ lạ! Ông chủ Snape!"

"Winch! Đưa nó cho tôi!" Harry nhìn kỹ, liền biết ngay nó là gì, cậu đỏ mặt cố gắng túm lấy Winch.

"Nhưng thứ này thoạt nhìn rất lạ, cậu chủ Harry!" Winch lớn tiếng phản bác, "Ông chủ Snape đều có nghiên cứu về độc dược hay luyện kim, nên giao vật này cho ông chủ!"

"Không! Không cần giao cho ông ta, đó là đồ của Muggle!" Harry tức muốn hộc máu – bởi vì Snape đã đến trước mặt cầm lấy món đồ trong tay Winch!

Con gia tinh đáng chết của cậu bị Snape mua chuộc rồi!

Harry trừng Winch, bực mình quăng mọi thứ vào trong rương, còn cái hộp nhỏ, cần gì quan tâm đến nó! Cậu đứng dậy muốn đi ra, hiện tại cậu cần đi mua vài thứ – lập tức ra ngoài!

Nhưng sau khi thấy rõ vật trong tay thì Snape không để cho Harry có cơ hội bước ra khỏi cửa, anh đưa Winch một túi Galleons, để nó mua vài thứ, còn Harry, thật vô tội bị đông cứng giữa phòng.

"Để chúng ta nhìn xem, đây là gì." Snape cầm hộp nhỏ trong tay, mở nó ra, từ trong đó rút ra một vật nhỏ, xé đi lớp vỏ bọc, "thoạt nhìn không tệ nhỉ?" Harry trợn mắt im lặng, cậu không muốn cùng Snape bàn luận vấn đề này.

"Vậy, sử dụng thế nào đây?" Snape cũng không phải là một Muggle ngu ngốc, anh đương nhiên biết vật này dùng thế nào, cho nên, khi anh dùng một bùa phóng to, thoạt nhìn... hình dáng cũng không phải thế... Khá ổn? Có lẽ thích hợp? Ai biết!

Harry âm thầm im lặng, cậu không muốn tiếp tục chủ đề này.

Nhưng Snape cũng không tính dễ dàng bỏ qua cho Kẻ Được Chọn, đối với Kẻ Được Chọn có thể dùng "trẻ tuổi" để mượn cớ, nhưng Snape nhận thấy, cái lý do này hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của anh – có lẽ thẩm mỹ của Slytherin bị bóp méo, nhưng lại rất thực dụng.

"Tôi đoán... đây là khi nào?" Snape để thứ trong tay phồng lên như quả bóng, mặc nó xì hơi.

Đoán?!

Harry trừng to mắt nhìn, đối với cách nói chuyện như thế của Snape, nội dung thật khiến cậu có vẻ không hiểu – không, thật sự không hiểu!

"Đủ! Snape!" Cũng may phần bị hoá đá là tay chứ không phải miệng, "Được rồi, được rồi! Cái này là Charles tuỳ tiện cho tôi – tôi cũng không dùng qua! Này! Anh đủ rồi đó!" Cậu thật muốn đánh Snape một trận – đúng, lão già rất đáng đánh.

Kỳ thật cũng không thể trách Snape – cả một hộp bao cao su, giấu sâu trong rương, là ai cũng sẽ suy nghĩ như thế, huống chi... Kẻ Được Chọn mang thai gần mười tháng, nếu trong lúc ấy... hoặc... đối với thân thể như thế cũng không phải là chuyện tốt. Snape mặt cứng nhắc, rồi tiện tay biến mất cái thứ bị anh cho thành quả bóng.

"Được rồi!" Harry vô lực thở dài, "Anh cũng biết cái này ở Mỹ cũng không là gì – cho dù là ở Anh, cũng không quá nghiêm trọng... A, Charles nhờ tôi giúp đỡ, tôi đồng ý, làm xong, hắn cảm thấy có thể đến gần tôi một chút, sau đó... à... quan tâm tôi một chút, đúng, chỉ là vậy! Được rồi Snape! Rốt cuộc anh muốn gì?!"

Giữa bọn họ, cho dù có xảy ra chút chuyện, cũng... chỉ là một chút mà thôi. Trong lòng Harry hiểu rõ, Snape yêu mẹ cậu, mà sự tồn tại của Prince chỉ khiến hai người đi cùng nhau, còn hiện tại... quan hệ giữa bọn họ... không thể tưởng tượng được!

Bởi như thế, Harry chưa bao giờ suy nghĩ về tình yêu hay gia đình, cậu không thèm nghĩ nữa, bởi vì không dám nghĩ đến, nhưng không có nghĩa cậu không khát vọng. Mà thực tế, rất nhiều lần Snape khiến cậu hy vọng – Harry Potter không phải là đứa ngốc, cậu đương nhiên sẽ suy nghĩ, mà chỉ cần suy nghĩ đến cậu lại không nhịn được vui mừng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Snape, cảm giác hào hứng liền bị cậu đè bẹp xuống – cậu không nên đắc chí.

Bỗng dưng, Harry cảm thấy đầu óc như đóng băng, phần dưỡng khí trong cậu... đều bị tước đoạt – Snape đến bên cạnh, hôn cậu, thuận tiện cướp lấy không khí bên trong cậu.

"Không có gì?" Giọng điệu trào phúng, nhưng đầu óc Harry lại không thể vận động lại, "Còn như vầy?" Nụ hôn dần dần trượt xuống, đến hầu kết... càng khiến Harry không biết đầu óc mình đã bay đến phương nào.

Thật ra Snape cũng không rành hôn, nhưng anh lại am hiểu cách thức khiến Kẻ Được Chọn sa vào nụ hôn không thể kiềm chế – thực ra, có rất nhiều chuyện không nhất thiết phải nói, chỉ cần cảm nhận, cũng sẽ hiểu rõ, thế nhưng lại có người không dám làm thế, mà "cái người" ấy, đương nhiên bao gồm Harry Potter – Kẻ Được Chọn.

Giải trừ lời nguyền trên người Kẻ Được Chọn, Snape ngay lập tức bị Kẻ Được Chọn thần kinh vận động vượt trội quấn quýt lôi kéo tựa như cảm giác đang dùng chổi bay, một cảm giác... kỳ diệu, không thể không thừa nhận, thật khiến tim đập rộn ràng, cho dù có dùng Bế quan Bí thuật cũng khó dấu diếm. Snape một tay giữ chặt Kẻ Được Chọn, tay còn lại thì cởi từng thứ trên người cậu, quần áo, thắt lưng, còn quần áo trên người anh... Kẻ Được Chọn như không quan tâm đến, chỉ cố gắng xé rách nút áo trên cổ cùng thắt lưng của anh, khiến tiếng nút rơi lách cách không ngừng.

"Tôi... không yêu anh..." Nằm trên giường, Harry bị Snape đặt bên dưới, hai mắt nhắm lại – không biết cậu đang nói với chính mình, hay là nói với anh, nhưng sau lời nói ấy, nụ hôn lại tiếp tục... thật tốt, không yêu anh, anh cũng không yêu cậu, giữa họ trừ bỏ tình yêu... cái gì cũng đều có cả... cái gì cũng có thể làm.

Chưa bao giờ giỏi về khoản phân tích tình cảm bản thân đương nhiên Snape sẽ không cho là Kẻ Được Chọn nói đúng, nhưng anh hiểu ý nghĩ của cậu, cho nên, dù nói hay không, đối với anh cũng không quan trọng. Huống chi dù Kẻ Được Chọn có mạnh miệng đi nữa, Prince vẫn còn hiện diện tại đây, người cha gương mẫu Harry Potter có thể không thừa nhận nó? Đương nhiên, Snape xem nhẹ một điều, Harry Potter dù không thể phủ nhận huyết thống, nhưng không có nghĩa cậu không thừa nhận tình cảm bản thân, chỉ cần dùng "ngoài ý muốn" hay như "cô đơn" làm lý do thay thế, thậm chí tự nói với bản thân muốn tìm một người vừa ý để phát tiết, mà Snape lại không thể đoán được điều này.

Khi Snape hung hăng đi vào Harry, khiến cậu không nhịn được mà hô to, tâm lý bậc thầy độc dược như được lấp đầy, cảm giác thoả mãn lan tràn toàn thân, cảm giác ấy khiến con người như bước chân lên thiên đường. Có lẽ, anh vẫn không biết cách đối xử như thế nào với Kẻ Được Chọn trẻ tuổi này, nhưng anh hiểu được, anh không thể buông tha người này, tuyệt đối không...

"Cậu chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong – a! Winch không thấy gì hết! Cứu người – Winch không thấy gì cả!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net