7-Bạn Nhỏ Và Có Ai Tìm Được Liêm Sỉ Cho Ẻm Hong??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Snape dạo đây rất hay mơ ác mộng. Nhất là từ khi con nhỏ Rosie đó từ làng Hogsmeade trở về. Nó mua cả núi kẹo từ tiệm Công Tước Mật và ra sức chèo kéo ông ăn thử, lẽo đẽo bám theo Snape cả ngày, thi thoảng còn đu lên người ông như gấu koala chỉ để nói mấy thứ xàm xí của nó. Tất nhiên với lý trí cứng như sắt như thép, Snape chọn bảo trì sự im lặng.

"Mấy cái kẹo này ngọt lắm nhưng không bằng giáo sư."

Snape thở dài thườn thượt ba phần bất lực bảy phần như ba. Thư viện Hogwarts có sách dạy học sinh mấy cái này hả trời? Đằng nào thì, ông cũng đã chịu đựng ba năm rồi, chịu đựng thêm một chút chắc cũng không chết được.

Tan tiết, lũ học sinh ào ra khỏi lớp như ong vỡ tổ. Snape ngồi trên bàn day day thái dương, chưa thả lỏng tâm trí được bao lâu đã nghe thấy tiếng gọi đầy oan nghiệt của Rosie vang lên.

"Giáo sư Snapeeeeeeeeeeee!!"

Snape biết nhà Gryffindor lại để xổng chó rồi. Ông trợn tròn mắt, ngó ngang ngó dọc tìm đường chạy nhưng không kịp. Con gấu koala nhà sư tử nào đấy đã bám chặt lấy Snape như trúng Bùa Dính, đầu liên tục dụi vào áo chùng ông. Giáo sư muốn trừ điểm, muốn trừ điểm, muốn trừ điểm..

"Em mới mượn được cái máy ảnh của Andrew, thầy chụp một tấm với em nhaaaaa."

Và Snape biết dù mình có từ chối hay không thì vẫn chỉ dẫn đến một kết cục duy nhất.

Rosie lôi cái máy ảnh ra, phà hơi rồi lau ống kính như thật, sát đầu lại gần giáo sư Snape rồi giương máy lên xong lại giơ xuống. Rosie chép miệng một cái, quay sang nói như chỉ đạo.

"Sao mà mặt giáo sư tối sầm vậy, hông được, để em."

"Không được, Wilkins, trò..!!"

Lời nói không có giá trị. Rosie lôi trong túi ra một sợi dây thun, túm hết mớ tóc bết dài lòa xòa của Snape lên buộc lại. Lúc này vị giáo sư độc dược mới nhận ra mình đã sớm bị con nhỏ phiền toái kia trèo lên đầu lên cổ, nếu là đứa khác, ví như tên nhóc Potter hay Draco thì đã bị tóm gáy ra ngoài từ lúc mới thấy dạng rồi.

Rosie cười tươi rói, giơ V-sign, ngả vào vai Snape, giương máy ảnh lên bấm. "Giáo sư cười lên đi ạaaa."

Lúc bức ảnh được lấy ra, điều dễ trông thấy nhất là một cục long lanh hường hường đang làm mình làm mẩy bên một cục đen sì.

"Ahihi giáo sư của em ngầu ghê."

Snape thở dài cái thứ mười bốn vì con nhóc thừa năng lượng này trong ngày, bất lực đưa tay lên xoa đầu nó thay cho lời đáp. Con nhỏ Rosie này đem giá đi xào thịt bò hết rồi hay sao á. Rồi ông nhẹ nhõm cả tâm hồn khi thấy dáng nó tung tăng nhảy chân sáo cầm cái máy ảnh đi khuất.

Đêm đó, đến hẹn lại lên, vị giáo sư độc dược giật mình thức dậy lúc hai rưỡi sáng vì mơ thấy mười con nhỏ Rosie thay nhau hết buộc tóc đến chui vào áo chùng ông rồi bám ông lủng lẳng như koala.

Au's note: Mấy bồ có muốn cốt truyện tối dần không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net