Phần 3: Cái kết của việc say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Selina's pov:

Hôm nay là ngày giỗ của Cedric, nên tôi đã xin nghỉ học. Cả buổi sáng tôi chỉ trùm chăn nằm khóc, đến gần giữa trưa vì đói quá nên xuống nhà ăn vài lát bánh mì, rồi lại lên khóc tiếp.

Đến chiều, tôi đi tắm rồi ra siêu thị mua vài chai rượu. Chị thu ngân Muggle thấy tôi tàn tạ như vậy nên cũng lo lắng hỏi thăm, tôi chỉ xua tay không đáp. Dạo gần đây, vì chung sống với Muggle nên tôi đã khá hơn rồi, không còn dè bỉu mỉa mai như trước nữa, nhưng vẫn không thể bỏ được sự phân biệt giữa Muggle và phù thủy, nó đã ăn sâu vào tư tưởng, máu thịt của tôi. Nhờ có Cedric, 'Ôi Cedric', tôi lại bắt đầu phát bệnh Cedric rồi, mà thành kiến của tôi với Muggle mới đỡ đi, chứ nếu không, tôi làm sao có thể chấp nhận chung sống với Muggle chứ, có khi tự sát ngay tại chỗ mất. 

Đến tối, tôi cầm mấy chai rượu mình mua được lúc chiều ra cầu, vừa ngồi uống vừa hát vu vơ như thể yêu đời lắm í. Sau đó thì tôi say lơ tơ mơ luôn, rồi trời đất quay cuồng, hình như trước đó tôi có làm gì thì phải.

__________

Edward's pov:

Hôm nay gia đình tôi vừa đi săn về, Jasper và Alice ở lại trông lãnh thổ. Đương lúc chạy qua khu rừng, tôi thấy cô nhóc bí ẩn tên Selina kia (tôi không thể đọc suy nghĩ cảu cô ta, Alice cũng không nhìn được tương lai của Selina). Cô nàng tay cầm chai rượu, tay kia thì bám vào thành cầu. Sau đó tôi thấy cô ấy trèo lên, hình như muốn nhảy sông? Tôi bị ý nghĩ này của mình dọa sợ. Có ai dở hơi đâu mà nhảy sống giờ này, tuy bây giờ không phải mùa đông, nhưng ở thị trấn Forks thì chỉ cần vào buổi tối là đã lạnh lắm rồi, hơn nữa, cái người mảnh mai, mong manh dễ vỡ như cô ấy thì sẽ dễ bị cảm lạnh lắm.

Tôi muốn bỏ đi, nhưng có lẽ Esme đã nhìn thấy Selina, bà ấy dừng lại và định tiến về chỗ cô ấy. Tôi chạy ra chỗ Esme, định kéo bà ấy về nhà thì thấy Selina đứng lên thành cầu. Trời đất, cô ấy định tập đi thăng bằng hay gì? Và rồi, dưới sự bất ngờ của tôi, Esme và cả Carlisle (vừa chạy tới đây), Selina múa một điệu ba lê, múa rất đẹp, cảm nhận đầu tiên của tôi là vậy, cho đến lúc thấy cô ấy chới với sắp ngã, sau đó lại giữ thăng bằng và rồi lại chới với, cứ vài chục lần như vậy thì múa xong một bài. Nếu tim tôi còn đập thì chắc lúc đấy tôi đã lên cơn đau tim quá. Và rồi, khi vừa múa xong thì cô ấy... ngã, ngã một cái vang dội. Tôi phóng ra cây cầu, cứ tưởng cô ấy sẽ giãy dụa hay làm gì đấy, thì Selina lại nằm im, và thế là nước đẩy cổ vào bờ... vi diệu thật sự!!! Tôi quay sang nhìn gia đình mình, trông họ cũng ngạc nhiên lắm, nếu Alice ở đây thì có lẽ em ấy đã kể lể rồi than vãn đủ kiểu với Jasper mất. Tôi nhìn Carlisle và Esme, cả hai người đều lo lắng cho cô ta. Còn Rosalie và Emmet, tôi quay sang nhìn họ, một người thì vẫn còn đang sốc vì những gì vừa xảy ra, người còn lại thì hứng thú bừng bừng vì phát hiện mới.

Tôi đành vác cô ta lên. Đột nhiên Selina mở mắt, cô ấy nhìn tôi chằm chằm, có lẽ vì thấy tôi đẹp trai quá chứ gì, cái này thì không phải một người đâu, mà là hàng ngàn thiếu nữ đã say đắm tôi rồi nhé.

"Ôi Cedric, anh đấy à? Em cứ tưởng anh bỏ em rồi chứ. Mà sao anh lạnh thế này? Có phải chưa dùng bùa giữ ấm không..." Vừa đặt tay lên mặt tôi, Selina vừa lảm nhảm. Tuy chỉ nói rất nhỏ, nhưng thính lực ma cà rồng đâu phải để trưng, tôi nghe rõ mồn một những gì cô ấy nói, ra là thất tính à, hơi buồn nhỉ? Nhưng với một ma cà rồng ế thâm niên như tôi (thực ra là chưa tìm được singer của mình), thì thất tình có nghĩa là gì tôi còn không biết. Nó như một thứ ma cà rồng không bao giờ có: SỰ RỜI BỎ, đa phần nó bắt nguồn từ sự phản bội, hoặc không thì là bất đồng quan điểm. Tôi thở dài, thấy chưa, tình yêu phiền phức quá rồi, cứ xem Tanya kìa, đơn phương khổ lắm, nhưng mà cô ấy cũng không dứt ra được, tôi cũng chẳng làm gì được.

Rồi Selina cứ tiếp tục lải nhải về Cedric này Cedric kia... Còn... còn ôm lấy cổ tôi đòi hôn nữa chứ!!! Trừi ưi, người ta giữ mình bao nhiêu năm chỉ để cho vợ sờ vợ ngắm thôi, sao cô ta lại... mà thôi, không chấp với người say. Tôi bế cô ta lên. Khi đi qua Emmet, anh ta còn cười tôi (trong đầu) "Edward bị ăn đậu hủ kìa, há há há..." 

Chưa bao giờ tôi muốn đấm anh ta như lúc này.

__________

Selina's pov:

Tôi tỉnh dậy, phất tay xem giờ, rồi vào nhà vệ sinh. Cứ tưởng hôm nay là một ngày cuối tuần bình thường, trừ việc đau đầu, nhức tay, nhức chân, đau hông, sổ mũi, ... 

Nhưng mà... đây không phải nhà tôi, chẳng lẽ tôi bị bắt cóc??? OMG, nhưng mà đãi ngộ cũng tốt phết, nội thất khá đẹp, chỉ là, đây là phòng khách mà?

Tôi đi ra phòng bếp, mở tủ lạnh, không có đồ ăn? Chắc chắn là bắt cóc rồi. Không có nước, à đâu, có cái nước gì đỏ sẫm, mà thôi, không được ăn tạp, uống linh tinh, chết như chơi đấy.

Đang loay hoay với cái tủ lạnh, một vị phu nhân đẹp cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực x 3,14 kì, không hiểu sao tôi thấy bà ấy hợp với từ hoàn mỹ hơn. Bà hỏi tôi "Cháu tỉnh rồi à, chắc bây giờ cháu đói rồi nhỉ, chờ một chút nhé, Edward đang đi mua đồ ăn."

"Cháu cảm ơn ạ, nhưng mà cho cháu hỏi đây là đâu?"

"Đây là nhà cô, hôm qua mọi người tìm thấy cháu đang say trên cầu, nên cô đưa cháu về đây, sống chung một thị trấn, mọi người nên giúp đỡ nhau mà."

Con au: Thấy OOC quá trời

"A, cháu rất cảm ơn ạ, nhưng mà không cần mua đồ ăn sáng đâu ạ, bây giờ cháu phải về rồi." Có Merlin mới biết, lần đầu tiên tôi ăn nói cẩn thận với Muggle thế này, mấy phù thủy khác mà biết, đây có lẽ sẽ là trò đùa khôi hài nhất cả năm mất. Rồi Nhật báo tiên tri sẽ giật tít "Đại tiểu thư gia tộc Selwyn chung sống cùng Muggle và cái kết".

Về thế là tôi chuồn về nhà, vẫn không quên chạy thật nhanh, tuy nó có hơi vô lễ nhưng vị phu nhân này nhiệt tình quá, không chuồn đi không thoát được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net