Phần 4: Đã tỉnh rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong các bộ truyện mà tôi đọc, thường thì khi say rượu sẽ xảy ra 2 trường hợp:

1: Không nhớ gì hết

2: Nhớ hết tất cả

Nhưng mà tôi, một phù thủy tài năng, một đứa được Merlin độ... lại rơi vào tường hợp thứ 3: Nhớ một nửa.

Ờm thì tôi nhớ được đoạn tôi gặp lại Cedric, đúng, là Cedric thật í, nhưng mà ảnh lạnh băng, mặt cũng chẳng dịu dàng chút nào.

__________

Bọn họ cứu tôi một mạng. Chính là trong lúc đang say rượu, đau khổ về cái chết của Cedric, sắp nhảy cầu kết thúc mạng sống thì học đến, tôi được đưa về nhà Cullen chăm sóc. Ở đấy có một anh bạn cực kì giống Cedric, nhưng tóc màu đồng, làn da bạch tạng, tính cách thì CỰC KỲ TỆ (Bạn hỏi vì sao tôi biết á? Đương nhiên là vì lũ Muggle có ai tốt đâu, nhất là khi so sánh với Cedric), chắc chắn không thể nào là Ced iu dấu của tôi được.

Nhưng chỉ riêng cái mặt cũng đã khiến tôi có thiện cảm rồi. Lần đầu tiên tôi thấy Muggle cũng không tồi.

Trước kia, nếu không phải vì Ced thích Muggle, tôi có lẽ đã coi bọn chúng như thủy quái hay mấy thứ gì gớm ghiếc rồi.

__________

Hôm sau, xuất phát từ nhân tính còn sót lại để đối đãi với mấy No-maj, tôi đặt mua một chiếc bánh gato đủ cho cả nhà ăn, rồi tự tin đi bộ đến nhà Cullen.

Bây giờ nhìn kĩ lại ngôi nhà thì trông cũng đẹp đấy, mắt thẩm mĩ quả nhiên rất tốt, nhưng tôi vẫn thích những thứ cổ kính hơn, hoặc phong cách Gothic, chắc do ảnh hưởng từ nhỏ.

Sau khi được mời vào nhà, nói vài câu khách sáo thì tôi định về, nhưng lòng nghi hoặc đối với cậu con trai hôm qua vẫn chưa hết, tôi đành cố gắng ở lại chờ để gặp cậu ta.

Quả nhiên Muggle vẫn chỉ là Muggle, khách thăm nhà đến một cốc trà còn không mời được.

'Nhịn, nhịn, vì để gặp anh ta, vì Cedric'.

Nhưng lúc đó tôi không biết, dù tôi có chờ đến lúc nào, tôi cũng không thể gặp nếu anh ta không muốn.

__________

Ồ, thì ra anh ta tên là Edward, tôi vẫn thấy cái tên Cedric hay hơn nhiều.

Đột nhiên, cái cảm giác lạnh toát chạy thẳng từ sống lưng đến óc, choáng váng, ghê sợ, căm tức, thù hận... cảm giác này y như khi đối mặt với Voldemort (đôi khi tôi lại cảm thấy giống Giám ngục Azkaban hơn) vậy. Tôi ngước lên nhìn anh ta bằng ánh mắt thù địch, rồi hít một hơi thật sâu, ánh mặt lại chuyển về trạng thái vô hại như thỏ non.

Vẻ mặt anh ta lúc này lại khó hiểu, đương nhiên, tôi đã dùng Occlumens (Bế quan bí thuật). Tuy không phải bậc thầy như giáo sư Snape, tôi vẫn có thể dùng nó một cách linh hoạt.

Gia đình này thật khó hiểu, có cái gì đó rất kì bí. Nhưng tôi không thể dùng Legilimens (Chiết tâm trí thuật) hiện tại được, nếu dùng cả hai phép này cùng một lúc được, rất tốn sức, hơn nữa, bây giờ tôi còn chưa khôi phục hết ma pháp của kiếp trước.

'Đành vậy.' tôi thở dài ngao ngán.

Có lẽ vị phu nhân kia cũng ý thức được sự chán chường của tôi, bà liền quan tâm hỏi: "Cháu sao thế Selina?"

Chết, không được lơ là. Thế là tôi đành bày ra bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện: "Không có gì đâu ạ, cũng đã muộn rồi, cháu phải về nhà bây giờ."

Thế là tôi LẠI MỘT LẦN NỮA chuồn tót về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net