Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc Tăm Tối

Tác giả: Liên Chu Nguyệt

Edit: Hươu

VÃ LORD NÊN CON HUU NÀY ĐÂM ĐẦU EDIT ĐOẢN VĂN.

~☆~☆~☆~

Sự cô độc của chúng ta ♤

1. Tình yêu lầm lạc

【 Đó là điều tôi yêu, đêm đen khi tình và dục hoà lẫn với nhau 】

Harry Potter tỉnh giấc trong một mảng ám trầm lại chẳng chút ngạc nhiên nào khi thấy mình đang được người sau lưng ôm gọn trong lòng. Cậu khẽ nghiêng đầu, trông đến mái tóc đồng màu của cả hai quấn quýt vào nhau trên chiếc gối, đen nhánh, tựa như sắc màu của màn đêm.

Cử động nhỏ của cậu đánh thức người sau lưng, khuôn mặt điển trai của Tom Riddle tràn đầy vẻ lười biếng lúc mới tỉnh, hắn mở mắt—— đỏ tươi đối diện với xanh biếc, tròng mắt của hai người lấp lánh như thứ đá quý tuyệt đẹp nhất trong bóng tối.

"Đang nghĩ gì vậy?" Riddle nhướng mày cười, giọng điệu chẳng mấy bận tâm.

"Ừm, em nghĩ, nếu Tử Thần Thực Tử ngoài kia thấy một cảnh vầy đây, có lẽ sẽ chết ngất cả nhỉ?" Harry tựa vào lòng Riddle, luồn ngón tay quấn quanh mái tóc tán loạn trên gối của hắn.

"Ừ, cũng có lý đấy." Riddle như thể vô cùng nghiêm túc mà suy nghĩ. "Nếu có kẻ nào lớn gan chụp lại được rồi bán cho 《 Nhật báo Tiên Tri 》, hẳn là có thể kiếm một bút lớn."

Nói tới đây, hai người liếc nhìn nhau, chợt cùng híp mắt nở nụ cười.

Nếu một đoạn chuyện trò như này thật sự được đăng trên 《 Nhật báo Tiên Tri 》, thế thì thế giới quan của vô số người ví như Hermione Granger, Draco Malfoy hay cả một nhà Weasley... phỏng chừng sẽ nghiêng trời lệch đất hết.

Harry Potter với Tom Riddle là người yêu. Đây thật là câu chuyện nực cười nhất mọi thời đại, e là đến cả vị hiệu trưởng trường Hogwarts — Albus Dumbledore cũng sẽ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vi diệu "Thế giới này rốt cuộc bị sao vậy" đi.

Bọn họ duy trì loại quan hệ này đã được một khoảng thời gian rồi, chẳng qua vẫn chưa có ai phát hiện ra mà thôi.

Một mối quan hệ mập mờ khó nói, trên thực tế thì ngay cả đương sự cũng đều giữ nguyên thái độ đối với mối quan hệ rốt cuộc có tồn tại tình cảm hay không này.

2. Duyên phận trớ trêu

【 Không thể tránh thoát, đây là ràng buộc trời định của chúng ta 】

"Vì sao lại chọn em?" Harry đã từng hỏi Riddle như thế, lúc cậu hỏi có hơi hơi nghiêng đầu, mái tóc đen không nghe lời trượt từ trên trán xuống, phô ra cặp mắt xanh biếc long lanh đầy hoang mang, hồn nhiên không hay biết biểu cảm của mình có bao nhiêu đáng yêu.

Riddle duỗi tay nhấc cậu ngồi lên đùi mình, ôm trọn cậu trong lòng, dán vào bên tai cậu hỏi lại: "Vậy còn em, tại sao lại đồng ý với ta?"

"Em..." Harry thả lỏng thân mình trong lòng của Riddle. Đúng vậy, tại sao mình lại đồng ý với hắn chứ? Sự tình không nên phát triển thành thế này, nhưng bây giờ cậu đã không còn nhớ rõ nó bắt đầu như thế nào rồi, cũng không còn nhớ rõ tâm tình của mình khi đó nữa.

Nguyên nhân... ư?

Ở trong lòng, cậu buộc phải nhận rõ tại sao hai người bọn họ lại quấn lấy nhau trong một mối quan hệ như vậy và duy trì nó cho đến hiện tại, cậu đã từng muốn phủ nhận nó, nhưng ngay từ lúc bắt đầu nguyên cớ đã quá mức rõ ràng.

Đến cùng cũng vì bọn họ giống nhau, ngay từ ánh mắt đầu tiên chạm đến đối phương, cả hai đều xác định về điều đấy.

Không chỉ là những bề nổi mà người khác biết đến, mà còn là hắc ám ăn sâu vào tận cốt tủy và sự cô độc không cách nào trốn thoát. So với ban mai, bọn họ càng thích đêm tối.

Lần đầu tiên khi hai người bọn họ gặp nhau trong phòng chứa bí mật, lúc Riddle cảm nhận được Harry rất tự nhiên dung nhập hơi thở hắc ám, vẻ mặt hắn phức tạp nhìn Harry, trầm thấp cất lời: "Cậu bé, em thuộc về ta." (Boy, you are mine.)

Bọn họ là cùng một loại người, hấp dẫn lẫn nhau, mãnh liệt đến trí mạng.

Sự hấp dẫn này kéo hai người càng ngày càng gần nhau hơn, hết thảy đều lệch khỏi quỹ đạo. Bọn họ hiểu đã có thay đổi nào đó khiến người ta kinh hoảng xảy ra, thế nhưng, chẳng thể kháng cự được.

Khi hai con người đồng dạng cô độc ôm ấp lấy nhau, phải chăng sẽ không còn thấy cô đơn như thế nữa?

Ràng buộc kéo dài qua năm tháng, chiến tranh bùng nổ cũng không thể chặt đứt mối liên kết ngày càng khăng khít của hai người.

Trong chiến tranh, bọn họ vẫn ăn ý ngầm hiểu nhưng không nói ra. Sớm hôm, bọn họ là kẻ thù không chết không ngừng mà đối phương muốn tiêu diệt; khi màn đêm buông, đó là thời khắc hoan lạc sa đoạ chỉ thuộc về riêng họ.

Chốn phương Đông xa xưa huyền diệu có một từ ngữ rất hay dùng để diễn giải chính xác mối quan hệ của bọn họ. Từ đó gọi là "Nghiệt duyên".

3. Khó lòng quyết định

【 Không phải vì ta không nỡ đâu, chẳng qua là quá cô đơn mà thôi 】

Riddle ngắm Harry ngủ, thoáng có chút do dự.

Harry ngủ rất say, tựa như một bé mèo con cuộn mình thành một cục lông tròn, sợi mi dài nhu thuận rủ xuống che khuất đôi ngươi ngọc lục bảo của cậu, dáng vẻ lanh lợi lại vô hại, cũng ngoài ý muốn khiến người ta yêu thương.

Cậu nhóc bấy giờ cũng không phải là Đứa Bé Vẫn Sống, mà chỉ là một đứa trẻ yếu ớt, chỉ thế thôi.

Riddle nhìn chăm chú dáng vẻ say ngủ của cậu, đáy lòng trào dâng ý niệm giết chóc.

Harry Potter hồn nhiên không hề phòng bị, mong manh gầy yếu, lúc này muốn giết nó dễ dàng vô cùng, không phải sao?

Hắn có tự tin rằng một khi mình ra tay sẽ không lưu lại đường sống nào để nó phản kích. Mà khiến nó không hề đau đớn, bất tri bất giác rời khỏi nhân gian, đã là nhân từ hết mức của hắn đối với nó.

Hắn cũng có đủ lý do để thuyết phục mình giết chết nó, nhiều lắm, bất kể ở phương diện nào nó đều là kẻ thù của mình.

Giết nó quá mức dễ dàng, dù là cơ hội hay lý do, nhưng bản thân mình rốt cuộc còn chần chờ vì thứ quái quỷ gì nữa?

Tình cảm ư? Đừng có đùa, đường đường Chúa Tể Hắc Ám nào sẽ sinh ra cái thứ mà chính hắn còn nghi ngờ bản thân mình có hay không ấy đối với kẻ địch của mình?

Mức độ liều mạng quả thực ngang ngửa với Gellert Grindelwald và Albus Dumbledore yêu đương vớ vẩn.

Nhưng mà mình cũng vừa nghĩ một đằng vừa do dự một nẻo đấy thôi, chắc cũng tại quá cô đơn đi. Hắn tự an ủi nghĩ, buông xuống ý niệm muốn giết chết cậu nhóc.

Chỉ một lần này thôi. Hắn lại tự nhắc nhở rằng đừng có quên tự mình đã không biết lần thứ mấy nói lời này rồi.

Thật ra, cuối cùng rồi cũng sẽ phải có một cái kết thúc. Cho nên, nhất thời cũng không cần quá vội vàng.

Hắn rời khỏi phòng, không phát hiện đôi mắt xanh biếc đằng sau lặng lẽ mở ra, phức tạp đến nỗi không thể phân biệt được là bi thương hay vui vẻ.

Anh nhẫn tâm ư? Hay không nỡ sao?

Nếu đáp án của anh là phủ định, vậy thì, em cũng thế.

4. Trừng phạt

【 Đây là hình phạt dành cho hai người, cho anh và em 】

Trận chiến cuối cùng.

Tất cả mọi người đều tụ lại đây, Harry và Riddle bị bọn họ vây quanh, tay nắm đũa phép, im lặng nhìn đối phương.

Thật lâu sau, Riddle bước về phía trước, vươn tay khẽ vuốt ve gò má cậu bé. Harry không tránh, cậu chỉ đứng đó, nhìn chăm chăm vào đôi mắt hắn và Riddle cũng như thế. Hai người cứ thế tâm tư khó dò mà nhìn nhau hồi lâu, như thể đều hạ quyết tâm gỡ bỏ cái mặt nạ giả dối thờ ơ đi mãi mãi.

Họ chưa từng có cuộc trò chuyện nào trầm mặc đến vậy, như thể một hồ nước đóng băng chắn giữa cả hai người.

Trong khoảng không tĩnh lặng, Harry nghe thấy giọng nói của Riddle, dùng thứ ngôn ngữ riêng mà chỉ hai người họ mới hiểu được.

『 Thật tàn nhẫn, cậu bé của ta. Dù là với ta hay với chính bản thân em. Chia tách hai kẻ đồng dạng cô độc chỉ càng khiến bọn họ thêm lạc lõng hơn thôi. 』

『 Tôi hiểu ý của Riddle, cho nên tôi làm như thế, là trừng phạt. Là hình phạt cho tôi vì phản bội bọn họ và anh vì làm tổn thương họ. 』

『 Sao cứ phải đối đầu với ta thế? Ta biết em không sợ chết. 』

『 Chỉ cần ở bên anh, tôi đều thấy rất hạnh phúc, như vậy không phải là trừng phạt. Chúng ta đều phải trả giá vì những chuyện chúng ta gây ra. 』

『 Và cái giá chính là sự cô độc của hai ta sao? 』 Hắn trầm thấp cười. Bỗng chốc băng tan, trên mặt nước gợn sóng lăn tăn mềm nhẹ mà yếu ớt. 『 Vậy, một vấn đề cuối, em có thích ta không? Có từng yêu ta không? 』

Harry ngẩng đầu, rồi lại cúi xuống. 『 Không có, tôi không thích anh, càng không yêu anh. 』

Nghe câu trả lời của cậu, độ cong khoé môi Riddle trước sau vẫn không đổi: 『 Thật đáng mừng vì ta cũng thế. 』

『 Thật vậy chăng. 』Harry méo mó cười có chút oán trách.

『 Tạm biệt, cậu bé của ta.

(Goodbye, my boy.)

Vẻ mặt Harry hờ hững nhưng trong lòng lại cười khổ không thôi. Đồ ngốc, ngu ngốc, em gạt anh, rõ ràng là, quả nhiên bị hắn chiều hư mất rồi. Lời dối trá như thế mà còn có thể mặt không đổi sắc hay đau lòng, biểu cảm lại càng không chút sơ hở, lý trí tựa như tách rời khỏi tình cảm, tỉnh táo mà nhìn con tim mình đầm đìa máu tươi.

Ngu ngốc, ngốc muốn chết, em gạt anh, anh lại dối em.

Sau đó, bầu trời tờ mờ sáng chợt bừng tỏ bởi bùa chú, Harry nhìn người đối diện chậm rãi ngã xuống, khóe môi nhếch lên một độ cong buồn thương hệt như hắn.

Thế nên, đây là hình phạt dành cho hai người, cho Harry Potter và Tom Riddle. Không phải ai khác, mà chỉ là chính bọn họ, sự trừng phạt cô độc.

5. Ái tình đau thương

【 Đó là khu mỏ kỳ quái của những linh hồn.

Như quặng bạc yên lặng họ đi

như mạch máu xuyên qua bóng tối của nơi đó. Giữa rễ cây

máu trào lên, chảy đến với loài người,

và trông nặng như đá poóc-phia trong bóng tối.

Ngoài ra chẳng còn gì đỏ. 】*

*Bản dịch của Nguyễn Huy Hoàng từ nguyên tác tiếng Đức, "Orpheus. Eurydike. Hermes," trong Rainer Maria Rilke, Neue Gedichte (Leipzig: Insel-Verlag, 1907)

Tất cả mọi người đều đang cuồng hoan, mở tiệc ăn mừng, tung hô vì một thời đại mới, thế nhưng vị cứu tinh của bọn họ — Đứa Bé Vẫn Sống Harry Potter lại tách khỏi dòng người, đi đến một chốn không ai có thể tìm ra.

Harry lẳng lặng nằm trên sàn phòng chứa bí mật, ngắm nhìn màn đêm đen trước mắt.

Sắc màu ấy luôn khiến cậu nghĩ đến mái tóc bản thân mình, và cả người nọ nữa.

Người ấy...

Bọn họ vẫn luôn ăn ý tuân thủ quy tắc không thành lời nào đấy như thế, không dò xét chuyện của nhau, cũng không để lộ việc của mình. Dù là khi đó bọn họ đang nằm trên cùng một cái giường, thân mật ôm nhau, tơ tóc đen nhánh quấn quýt không rời.

Nhiều lần cậu muốn tìm cơ hội giết chết hắn, và Harry biết hắn cũng giống như cậu vậy, chỉ là bọn họ không ai ra tay.

Từ ánh ban mai đến màn đêm buông, từ đêm tối muộn đến bình minh tỏ, bọn họ chuyển đổi giữa kẻ thù và người yêu không biết bao nhiêu lần.

Hai người họ đều thích sắc đen, phải chăng vì đó là sắc màu của tâm hồn mình. Lúc ấy Harry nhìn bộ quần áo màu đen của cả hai, yên lặng nghĩ.

Giống như đêm đen trước mắt Harry bây giờ, mênh mông, hoang vu, cô độc, tăm tối vô biên.

Tựa như ái tình u tối, tuyệt vọng của bọn họ vậy.

—— THE END ——


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net