Chương 1: Cuộc chơi bắt đầu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚜️Writer: Vô Khả Nại Hà.

⚜️Beta: Jenin.

"Harry! Thằng nhóc ranh! Dậy ngay đi, tao không có thời gian mà phục vụ một kẻ ăn không ngồi rồi vô dụng đâu. Dậy mà rán trứng cho tao!" Tiếng đập cửa vang lên kết hợp cùng với giọng nói the thé làm Harry tỉnh giấc từ trong giấc ngủ an lành.

Harry mở to đôi mắt tèm lem đầy mờ mịt ra và nhìn lên trần nhà. Cái đó...là trần nhà sao?

Đây là chỗ nào? Sao nhìn quen quen nhỉ?

"Harryyyyy, mày còn không dậy thì hôm nay đừng hòng động đến một miếng đồ ăn!" Giọng nói kia lại vang lên lần nữa từ bên ngoài cửa phòng ... xí quên, cái chỗ nhỏ bé chật chội lại tối tăm này không thể là một căn phòng chân chính được.

Đầu óc Harry nhanh chóng chuyển động hết công suất để nhớ xem rốt cuộc thì mình đã nghe  giọng nói quen thuộc ở đâu rồi, chỉ vài giây sau hắn liền nhận ra chủ nhân của nó, còn nơi cậu đang nằm này cũng không thể lẫn đi đâu được.

Đây chẳng phải là căn phòng xép ở dưới gầm cầu thang nhà Dursley sao? Còn cả cơ thể gầy yếu dưới lớp quần áo cũ rộng như bao tải này nữa, chuyện quái gì đang diễn ra thế này?

Đứng dậy rồi mở cửa, Harry hơi nheo mắt lại khi ánh sáng lộ ra từ đằng sau dì Petunia chiếu thẳng vào mắt hắn.

"Hôm nay là ngày bao nhiêu ạ?"

"Cái gì mà ngày bao nhiêu? Mày ăn chơi nhiều quá rồi nên bây giờ đến cả ngày tháng cũng quên hết rồi phải không? Vừa ngu vừa lười, đúng là bố mẹ có bao nhiêu tật xấu thì đều di truyền lại hết cho con cái." Nghe câu hỏi cụt lủn của Harry, dì Petunia cáu kỉnh làu bàu về sự hỗn xược nào đó mà mãi mãi chỉ được miêu tả qua lời nói.

"Con chỉ hỏi hôm nay ngày bao nhiêu chứ không hề nói đến tính cách hay bất cứ thứ gì có liên quan tới ba mẹ con, xin dì hãy phân biệt cho đúng câu hỏi." Harry đặc biệt nhấn mạnh hai từ ba mẹ trong câu nói, giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị khiến dì Petunia cảm thấy như mình đang đối diện với một người có quyền cao chức trọng, chứ không phải thằng nhóc 10 tuổi bà vẫn gặp hằng ngày.

Mà cũng đúng là như thế thật, Harry Potter bây giờ đang đứng trước mặt bà không phải thằng nhóc mù mờ, cam chịu nữa rồi. Linh hồn đang chú ngụ trong cái cơ thể nhỏ bé ấy, nó thuộc về Cứu thế chủ chân chính của giới phù thủy, người đã dùng chính phép thuật của mình để giết chết Chúa tể Voldemort, chứ không phải là được cái danh nhờ sự hi sinh của người mẹ.

"Hôm nay, là ... là ngày 1 tháng 7." Dưới áp lực đến từ Hary, dì Petunia không kìm lại được mà trả lời câu hỏi của hắn.

"Năm?" Mùng 1 tháng 7? Với cơ thể này và cái phòng xếp dưới gầm cầu thang?

"Thằng nhóc thối ... mày ... mày đang dùng mấy trò tà thuật với tao đúng không? Có phải mày đang muốn điều khiển tao để tao cho mày vô cùng trường trung học với cục cưng của tao, để mày phá huỷ cuộc đời tươi đẹp của thằng bé sao? Mơ đi đồ hỗn xược! Giờ thì trở về cái xó của mày và ở yên trong đó cho tới lúc đói meo đi." Sau khi nhận ra tâm tình không thích hợp của mình, dì Petunia bắt đầu hoảng loạn chửi bới sau đó thì thô lỗ đẩy Harry với thân thể gầy còm về lại cái gầm cầu thang rồi hạ lệnh cấm túc không thương tiếc.

Harry sau khi bị đẩy về lại phòng rất bình tĩnh mà ngồi lên cái giường cũ kỹ của mình, một niềm vui sướng bấy giờ mới dần dần nâng lên cao.

Năm hắn chuẩn bị vào trung học, hay nói đúng hơn là Học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts là năm 1991, cái lúc mà hắn vẫn tưởng cha mẹ mình là người bình thường, chết trong một vụ tai nạn xe cộ và bỏ lại đứa con trai của họ lại cho những người họ hàng duy nhất là gia đình Dursley. Nhưng lúc này đây, vẫn là năm 1991, vẫn ở cột mốc gần 11 tuổi nhưng hắn biết gốc rễ của mình, biết mình là ai và trên hết hắn nắm giữ...các diễn biến trong tương lai!

Một nụ cười mưu mô xuất hiện trên môi Harry, hắn thì thầm tự nói với chính bản thân mình trong căn phòng thiếu thốn ánh sáng và không khí trong lành.

"Tương lai à, chào đón ta tới thay đổi ngươi nào"

Hẻm Knockturn dạo này đang rầm rộ một việc. Chuyện là 3 hôm trước, có đứa nhỏ một mình đi vào Hẻm Knockturn . Đúng vậy, chính là một mình đó.

Thật ra thì một đứa trẻ xuất hiện trong Hẻm Knockturn cũng không phải chuyện bất ngờ lắm, lâu lâu con hẻm tà ác này  cũng được chào đón những chú nai tơ xinh đẹp như thế. Nhưng điều quan trọng nằm ở chỗ đứa bé kia lại có thể rời khỏi Hẻm Knockturn một cách an toàn, đã thế còn mang theo cả tá bùa chú, nguyên liệu chế độc dược và đũa phép được tặng miễn phí.

Có những kẻ vì quá tò mò nên đã tới hỏi chuyện những chủ tiệm mà đứa bé kia ghé qua, nhưng thứ bọn họ nhận lại chỉ là sự im lặng tuyệt đối. Đã ra về mà chẳng nhận được một chút thông tin, lại còn bị dáng vẻ nơm nớp lo sợ của các chủ tiệm dằn vặt, những kẻ đó thực sự là bị cái tính hóng hớt của mình dằn vặt tới phát điên.

Trong khi đó, đứa bé bí ẩn kia lại đang cặm cụi trước cái vạc bằng đồng để làm thứ độc dược nào đó.

Ánh sáng ấm áp chiếu qua mặt kính xuống sàn nhà trải thảm, từng kệ sách một bao vây hết bốn bức tường mà ở giữa chính là đứa bé đang hăng say khuấy nồi độc dược. Cậu ta cúi thấp đầu, khiến cho mái tóc dài thượt của mình che hết toàn bộ khuôn mặt.

"Xong rồi, cuối cùng cũng làm được rồi!" Sau khi ngồi thật lâu bên cái vạc, đứa trẻ kia bỗng dưng đứng bật dậy, giơ cao cái muỗng khuấy độc dược và vui sướng nhảy nhót.

Bỏ đi mái tóc che rũ hết cả khuôn mặt là một làn da trắng nhợt nhạt vì thiếu dinh dưỡng, đôi mắt xanh lục bảo lấp lánh vui vẻ, hai cánh môi mỏng xinh đẹp, không ai khác chính là Harry, kẻ mà mới mang theo kí ức khiếp trước trọng sinh về quá khứ.

Ba ngày trước, Harry bỏ trốn khỏi nhà Dursley để đi tới Hẻm Knockturn mua vài món đồ, hỏi tại sao nơi hắn chọn là Hẻm Knockturn mà không phải Hẻm Xéo sao? Điều hiển nhiên là bởi vì Hẻm Xéo sẽ không bao giờ bán bất cứ thứ gì cho một đứa trẻ khả nghi và ngược lại thì Hẻm Knockturn lại sẵn sàng bán cả cấm dược cho một đứa trẻ khi nó có tiền.

Nhưng Harry lại chẳng tốn đồng nào, do hắn có xu nào đâu mà trả. Tất cả tài sản mà cha mẹ hắn để lại đều nằm trong ngân hàng Gringotts và người giữ chìa khóa hiện tại lại là Hiệu trưởng Dumbledore, không lâu sau thì sẽ là bác Hagrid rồi mới về tay Harry.

Vì đang trong tình trạng không một xu dính túi như thế nên hắn đành tỏ ra "thân mật" một chút với mấy con rắn nhỏ, dọa cho các chủ tiệm ở Hẻm Knockturn sợ tới phát khóc. Bọn họ cũng chẳng phải loại người hiền lành gì cho cam, nên việc đe dọa để lấy đồ như thế này cũng không khiến Harry cảm thấy áy náy, lấy độc trị độc thôi ấy mà.

"Từ giờ có thể thoả sức ra ngoài rồi." Cầm lọ độc dược tăng tuổi trên tay, Harry vui vẻ cười tinh quái. Hắn đó, thực sự là đã chán tới mốc người rồi.

Khiếp trước vì sức khỏe mà không thể không nằm trên giường suốt mấy tháng cuối đời, bây giờ mà bắt hắn rảnh rang tiếp thì hắn sẽ chán tới phát điên mất.

Hắn phải ra ngoài chứ, ra để mà bắt đầu cuộc chơi vui vẻ của hắn!

🐥Gà con xếp thành hàng làm tiểu kịch trường cẩu huyết🐥

Ca: Bây giờ thì cuộc chơi xin được phépppppp bắt đầuuuuu.

Harry: Bắt đầu săn tìm vui vẻ thôi >.<

Voldy: Bắt đầu săn bé cưng đáng yêu của ta (mặc dù ta chưa ló mặt được trong bất cứ phần nào cả -.-)

Jenin: Ca, sai chính tả từ 'phép' và từ 'đầu' rồi -.-

Ca: ~_~ người ta cố ý mà...

Jenin: ~_~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net