Chương 2: Bán độc dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚜️Tác giả: Vô Khả Nại Hà.

⚜️Beta: Jenin.

Trong căn phòng được tạo ra từ bùa chú không gian, Harry cắm đầu vào quyển "Những loại độc dược bị lãng quên" dày cộp.

Hắn đã ngồi đây, đọc quyển sách này từ hôm qua tới giờ mà mới chỉ được một phần nhỏ của nó và hiện tại thì bụng hắn đã phản đối dữ dội lắm rồi.

Harry đánh dấu trang mình đang dọc dở rồi gập quyển sách lại, đứng lên bắt đầu cởi quần áo.

Harry vừa đi tới phòng thay đồ vừa trút bỏ đống quần áo to rộng của Dudley ra khỏi cơ thể. Hắn vẫn chưa thể vứt đống quần áo chẳng vừa mình này đi vì đôi khi vẫn phải mặc nó để ra khỏi phòng, đối mặt với gia đình Dursley.

Khi trên người chỉ còn duy nhất một chiếc quần nhỏ cũng là lúc Harry đi tới phòng thay đồ, đôi tay mảnh khảnh đưa ra mở cửa phòng để tiến vào rồi ngay lập tức đóng lại, mọi cảnh đẹp bị che đậy.

Khi xuất hiện trở lại thì Harry đã có mặt tại Hẻm Xéo - khu buôn bán sầm uất nhất của giới phù thuỷ Anh. Mặc cho trời có mưa to đến thế nào đi chăng nữa thì trục đường chính của hẻm vẫn cứ đông đúc chật chội như bình thường.

Ở một góc con hẻm, nơi chai lọ chứa đầy những loại độc dược nhiều màu sắc, những nguyên liệu độc dược cái thì hét chói tai, cái lại bò lúc nhúc đầy rớt dãi. Trông nơi này chẳng khác nào một cửa hàng tới từ Hẻm Quéo là bao, nó chắc chắn là đã đi lạc tới đây và nhờ vào cái danh tốt đẹp của Hẻm Xéo mà đón chào vị khách quý đầu tiên của ngày hôm nay.

Một mụ phù thủy với cơ thể khô héo đã đi ra từ bên trong khi nghe thấy tiếng mở cửa, lúc nhìn đến người tiến vào liền cất giọng nịnh nọt: "Thưa quý ngài tôn kính, liệu hôm nay ngài muốn mua độc dược hay mua nguyên liệu?"

"Ta đến để bán mấy lọ độc dược này." Người kia cất giọng trả lời mụ phù thủy, nghe giọng thì có thể nhận thấy ngay rằng người này còn khá trẻ, giọng nói vẫn còn mang theo chút trong trẻo như thể bé trai chưa vỡ giọng, khiến người đối diện rất tò mò xem liệu khuôn mặt dưới lớp áo chùng âm trầm đấy là một cậu thanh niên bao nhiêu tuổi.

"Ồ, tất nhiên. Cửa hàng của tôi cũng thu mua cả độc dược nữa, nhưng ngài đây phải cung cấp những lọ đọc dược có chất lượng xịn nhất thì may ra..." Sau khi nghe xong giọng nói của người kia, sự tôn kính trong giọng mụ phù thủy bỗng vơi bớt.

Bà ta nghĩ bụng chắc lại là một thằng nhóc phù thủy còn đi học ở trường Hogwarts, trong lúc nghỉ hè thì muốn luyện tập tay nghề chế độc dược của bản thân, chế xong lại mang tới đây bán kiếm tiền. Trường hợp này cũng chẳng có thiếu, chỉ tính mùa hè này đã diễn ra tới cả chục lần rồi. 

Nhưng người kia, cũng chính là Harry sau khi sử dụng thuốc tăng tuổi. Hắn chẳng thèm để tâm tới thái độ của mụ phù thủy, chỉ lo lấy cái túi vải thô tối màu ra khỏi túi áo chùng, bên trong là tiếng những lo thủy tinh va đập vào nhau.

Mụ phù thủy chậm chạp giở cái túi vải ra, đưa những lọ độc dược đủ mọi loại màu sắc lên để soi xét với tâm thái làm cho nhanh còn đi nghỉ. Nhưng càng soi thì mụ càng cảm thấy sai sai, màu sắc của mấy lọ độc dược này trong quá, mụ chỉ nhìn thấy màu sắc này xuất ra từ tay của những bậc thầy độc dược tài ba nhứt, với những lọ độc dược tinh khiết nhứt mà thôi.

Ban đầu thì mụ cứ nghĩ thằng nhóc kia đang bịp mụ, chắc chắn là nó đã pha một chất làm màu trong nào đó vào độc dược, nhưng khi ngửi kĩ thì thấy mùi độc dược vẫn chuẩn như vậy, không hề có một chút dấu vết bị pha tạp nào cả.

"Thực sự thì mấy lọ này đều do ngài điều chế......" Nhưng mụ còn chưa hỏi hết thì đã bị một giọng nói khó chịu cắt lời.

"Hử? Tôi chưa nghe rõ, bà thử hỏi lại xem?" Nếu là bình thường thì Harry có thể hiểu cho tâm lí ngờ vực của chủ tiệm, nhưng không phải trong lúc cái bụng đang đói meo và yêu cầu nạp đồ ăn ngay tức thì như thế này.

Biết là câu hỏi của mình đã làm Harry phật ý, mụ phù thủy nhanh chóng đổi giọng: "Thật hoàn hảo thưa quý ngài, xin ngài hãy chờ đợi tôi trong giây lát. Tôi sẽ đi lấy Galleon." Nói rồi lập tức ôm đống độc dược vào lòng và chạy đi lấy vàng bạc, mụ sợ để độc dược lại đó thì Harry sẽ mang đồ đi chỗ khác bán mất, dù sao thì vừa nãy hắn đã tỏ ra không hài lòng với câu hỏi của mụ mà.

Cầm một túi nhỏ chứa đầy những đồng vàng Galleon và phần lớn là đồng bạc Sickle trên tay, Harry lấy tay xoa xoa bụng rồi phóng mắt ra xung quanh hòng tìm cho ra một quán ăn để lấp đầy cái bụng trống rỗng.

Hắn muốn ghé vào một quán ăn nào đó trong Hẻm Xéo mà không phải Cái Vạc Lủng, đời trước hắn đã ăn chán cái quán ấy rồi. 

Sau khi hỏi và tìm đường tới một quán ăn nhỏ xập xệ, Harry kéo mũ trùm đầu của mình xuống để lộ ra khuôn mặt nhu hoà, hai má phính phính đáng yêu và nổi bật nhất là đôi mắt lấp lánh  to tròn. Nói thật, chính Harry cũng không hiểu tại sao vẻ ngoài của mình lại trở nên như vậy.

Nó khác hoàn toàn với vẻ phong trần bụi bặm đời trước của hắn, chẳng lẽ là do đời trước nhăn nhó nhiều quá nên mới thế? Đời này cơ mặt chưa bị hành hạ thê thảm nên mới vậy?

Quả là một thắc mắc khó giải đáp!

Trước khi tháo mũ xuống thì Harry đã quan sát để xác định xung quanh không có ai  nhìn quen mắt rồi, cái khuôn mặt tuy nom trông non choẹt này nhưng vẫn là một bản sao không hơn không kém được di chuyền lại từ người bố James Potter của hắn. Ông ấy cũng nổi tiếng chẳng kém gì Harry đâu, nên tốt hơn hết là cứ chắc cú đi.

Cuối cùng thì cũng thoát khỏi cái áo chùng ẩm ướt, Harry cảm giác như mình lại quay về với thế giới bên ngoài. Cái áo chùng ngột ngạt như thể căn phòng xép ở dưới gầm cầu thang của gia đình Dursley vậy, chẳng hiểu sao mà phù thủy ngoài kia lại ưa đóng thùng bản thân bằng nó thế không biết, Harry lại không thích nó chút nào vì cảm giác khó hành động.

"Cậu trai trẻ đây muốn dùng gì nhỉ?"

Trong lúc Harry đang suy nghĩ vớ vẩn thì một người đàn ông trung niên tiến lại gần, kéo hắn ra từ suy nghĩ riêng.

"À, vui lòng cho tôi một phần sườn nướng, một đĩa salad và một cốc rượu mật." Harry giật mình, nhớ ra là bản thân còn chưa thèm xem menu nữa nên nhắm mắt nói bừa. Dù sao thì ba món đó là những món mà bất cứ nhà hàng phù thủy nào cũng có mà, quá ư là phổ biến luôn.

"Được, mà salad gì đó?" Vì Harry chưa đọc món cụ thể nên người kia lại phải hỏi tiếp.

"Cho loại thanh đạm nhất ấy." Sườn nướng rất dầu mỡ nên một món ăn kèm thanh đạm sẽ là sự lựa chọn của Harry.

"Thanh đạm thì tất nhiên là salad hoa quả rồi. Cậu chờ chút nhé, đồ ăn ra luôn đây." Sau khi đáp lại liền nhanh chóng xoay người tiến vào nhà bếp, để lại cho Harry không gian riêng tư.

Mà nói là không gian riêng tư cũng không phải, quán ăn này rất nhỏ, làm gì có đủ diện tích mà ngăn không gian riêng? Mà nói thật thì mấy cái quán ăn Harry từng đi ở giới phù thủy cũng chỉ có một lối kiến trúc y hệt nhau, mọi người không quan trọng việc ngồi ăn ở một chỗ có vách ngăn cho lắm, vì nếu cần bàn luận riêng thì cứ dùng một phép ngăn cách không gian hoặc tiếng động là được.

Mấy cái bùa chú đó nó hiệu quả hơn là một bức tường nhiều.

Trong lúc ngồi chờ món ăn ra, Harry bây giờ mới bắt đầu suy tư một cách nghiêm túc. Dạo này hắn đã làm được rất nhiều việc ... rất rất nhiều việc mà trước kia đến cả thời gian để nghĩ đến nó với hắn cũng quá mức hi hữu. Ví thử như đi thăm mộ cha mẹ hắn chẳng hạn.

Đời trước, khi Harry vẫn ở cùng với dì dượng và tin tưởng tuyệt đối vào việc cha mẹ mình chết do tại nạn xe cộ. Hắn không hề có khái niệm đi thăm mộ người chết do chẳng ai dậy hắn điều quá đỗi bình thường, vậy nên trong suốt 10 năm đầu đời thì hắn không đi thăm mộ họ lần nào.

Đến khi nhập học Hogwarts thì lại bị vây quanh bởi quá nhiều điều mới lạ, những cuộc mạo hiểm ngàn cân treo sợi tóc thì cứ ập đến liên hồi mà chẳng hẹn trước.

Đến khi chiến tranh kết thúc thì hắn lại lao vào công cuộc xây dựng, vực dậy thế giới phép thuật từ đồng đổ nát, dù khi đó hắn đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng vì thân phận là anh hùng đã tiêu diệt Voldemort nên Harry không thể không tham dự.

Và kết quả là còn chưa sửa sang lại tới đâu thì Harry đã bị phản phệ rồi, tình trạng của hắn cực kì nghiêm trọng, khiến cho cơ thể già yếu đi một cách nhanh chóng. Tới lúc ấy thì dù có dằn vặt, day dứt tới mức nào thì Harry cũng chẳng thể đi để nhìn tấm bia mộ của bố mẹ lần đầu, cũng như là lần cuối.

"Cạch." Tiếng bát đĩa va chạm với mặt bàn gỗ làm Harry chú ý, cái bụng cũng biểu tình đúng lúc làm hắn nhớ tới cơn đói của mình.

"Mời cậu dùng món chính trước, hai món ăn kèm còn lại sẽ lên sau." Người đàn ông mỉm cười lịch sự.

"Cảm ơn." Hary hít một hơi thật sâu, để mùi thịt cừu thơm ngon chiếm chọn cả đầu óc của mình. Giờ thì cậu đã đi thăm mộ cha mẹ rồi, tương lai cũng sẽ đi thường xuyên nên nên tốt hơn hết là chính cậu phải gạt bỏ những sầu muộn vu vơ ở trong lòng mình đi.

Điều quan trọng nhất lúc này là tương lai phía trước, nơi cậu phải đối đầu với kẻ thù một chết là hai cùng chết. Muốn đi thăm mộ bố mẹ thường xuyên thì trước hết là phải có được cái mạng mà đi đã.

Hừ ... ông đây đã mất công sống lại lần nữa rồi , thì phải sống sao có vẻ vang, sống sao cho người người nhà nhà ngưỡng mộ chứ.

Voldemort à, lão cứ chờ đi, không giết được lão thì ông đây sẽ tìm cách khác khiến lão phải sống mà bó chân bó tay không làm được gì thôi. So với việc giết lão thì cách này có hơi rườm rà một chút, nhưng biết sao được giờ, cái mạng của lão cũng là cái mạng của tôi mà, cố gắng mà sống lay lắt đi nhé!

Cơn mưa tầm tã ngoài trời vẫn chưa dứt, bầu trời u tối che hết ánh sáng mặt trời ấm áp đi, tạo cảm giác âm u và nặng nhọc vô bờ bến. Nhưng mưa cũng có kéo dài mãi được đâu cơ chứ?

Vào một lúc nào đó cơn mưa này sẽ chấm dứt và mặt trời rồi cũng dùng sức nóng của mình để chọc thủng những đám mây u ám, chiếu ánh nắng sưởi ấm cho tất cả mọi thứ thôi!

________________

Tiểu kịch trường:

Ca: Ấu dè, dùng tình yêu chói chặt Chú tể hắc ám nào anh chị em!

Harry: Vũ lực đi má!

Voldemort: Cục cưng à, tôi rất vui lòng bị tình yêu của em làm nhụt trí. Tôi đủ thông minh để chọn tình yêu chứ không phải quyền lực, lão Grindelwald làm sao tỉnh táo bằng tôi!

Grindelwald & Dumbledore: ........ (thật sự chẳng hiểu sao bị lôi vào câu chuyện :)))) )
______________
Lời tác giả: Sau khi thông báo tạm dừng "Yêu còn hơn sinh mệnh" Ca quay sang tung một chương của "Hoà hợp" cho mọi người rồi...tiếp tục ẩn dật đây. Bye bye 😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net