Chương 3: Do dự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚜️Tác giả: Vô Khả Nại Hà.

⚜️Beta: Jenin.

Đợi thêm nửa tháng nữa, cuối cùng thì sinh nhật 11 tuổi của Harry cũng đến.

Trước đó vài ngày, khi Hogwarts gửi bức thư thông báo nhập học đầu tiên đến thì hắn đã nhận và giấu nó đi mà không cho gia đình Dursley biết. Nhớ thế nên lúc này đây, Harry mới có cơ hội ngồi thảnh thơi trên bàn ăn ở phòng bếp, chứ không phải bôn ba mệt mỏi trên con đường chạy trốn của dượng Vernon.

Ngồi đối diện với Harry là Dudley, đang nhồi nhét miếng bánh mì hun khói vào cái miệng. Sau khi kết thúc quá trình đầy ép buộc ấy thì thô lỗ lau tay vào chiếc áo mình đang mặc, vừa nhai vừa nói: "Con đi xem tivi."

Dudley vừa đi, Harry cũng đẩy đĩa đồ ăn toàn rau củ và chẳng có lấy một chút protein của mình ra xa. Ban nãy, khi thằng Dudley nói thì một ít vụn bánh từ trong mồm nó đã bắn vào đĩa ăn của hắn rồi, thật sự là chẳng dám ăn nữa.

Harry cũng đứng lên và nói với dì dượng: "Con cũng no rồi, con xin phép về phòng trước."

Nhưng hắn còn chưa đi được hai bước thì đã bị dì Petunia gọi trở lại: "Này thằng nhóc, mày nghĩ mày đang đi đâu thế hả?"

Harry dừng bước, quay người lại. Hắn nhìn dì Petunia, tự hỏi xem bà ấy lại muốn bắt bẻ hắn thêm điều gì nữa.

"Mày nghĩ đây là thời buổi nào rồi hả Harry? Đây là thời tư sản, con người ta phải làm việc thì mới được cái ăn, chứ chẳng ai cho không nhau cái gì hết! Vậy nên, nếu như mày biết thân biết phận thì tốt hơn hết là ở lại đây, đợi bọn tao ăn xong thì rửa bát." Giọng dì Petunia nói mà đầy cay nghiệt.

Harry đã ước gì trong một ngày như hôm nay, bọn họ sẽ cho hắn không khí thoải mái một chút, để hắn có thể yên ổn mà vượt qua cái ngày này. Nhưng câu trả lời tất nhiên là không rồi!

"Mệt chết đi được, lúc nào cũng phải làm việc phục vụ cho một thằng ăn không ngồi rồi, đúng là nuôi chẳng được tích sự gì!"

Harry nghe mà trong lòng trợn trắng mắt, hắn ăn không ngồi rồi chỗ nào? Nếu đó có là sự thật thì cỏ trước nhà là ai nhổ, quần áo giặt xong là ai phơi, nhà bếp là ai lau chùi dọn dẹp? Chắc là trong cái nhà toàn dân Muggle này có một con gia tinh nhỉ?

Nó tên gì ta? À, là Harry Potter đó!

Harry tự động an ủi tâm tình bực bội do công sức bị phủ quyết, hắn liếc nhìn dì Petunia một cái sắc lẹm khiến dì rùng mình một cái. Nhưng tới khi dì định thần lại và muốn nổi cáu thì hắn đã xuất hiện bên cái bồn rửa bát và chăm chỉ cọ rửa đống xoong nồi rồi, nếu giờ mà nổi cáu thì thực sự là vô lý quá nên đành nuốt giận vào trong vậy.

Thật là sướng cái bụng của Harry!

Sau khi rửa bát xong, Harry lau nước trên tay vào một cái khắn. Vừa lau vừa ước bác Hagrid có thể tới sớm hơn, nếu như bác tới sớm một chút thì có khi hắn đã chẳng phải rửa hầu như là toàn bộ bát đĩa trong gia đình Dursley rồi.

Bởi vì còn bực tức vụ bị lườm nên dì Petunia đã lôi tất cả mọi thứ có thể dùng ra, mỗi thứ dì lại cố tình làm nó bẩn một tý để vứt vào cái chậu bát vốn đã đầy ngập mặt của hắn, hành động trả thù trẻ con tới nỗi chính Harry cũng không lường trước được điều này.

Rầm rầm...

"Xin chào, tôi là Rebeus Hagrid-người gác cổng của trường Hogwarts, tôi đến để tìm cậu Harry James Potter."

Giọng nói quen thuộc của bác Hagrid phát ra từ cửa chính, lúc này suy nghĩ duy nhất của Harry chính là: "Biết thế ước rằng Voldemort chết luôn cho rồi, ước mơ này linh nghiệm thế kia mà."

"Không có, ở đây không có thằng nào tên là Harry hết!" Dượng Vernon bình tĩnh như thể ông đang nói sự thật chứ không phải nói dối, sẵn đang tức thì Harry cũng chẳng ngại quấy nhiễu một chút đâu.

Khi bác Hagrid cả tin đang định quay đầu đi thì Harry đã kịp giả trang cho mình một vẻ mặt sợ sệt, hắn đứng thu mình vào một góc, nhìn nhỏ thó nhưng giọng thì lớn không ai bằng: "Nhưng  con chính là Harry Potter mà."

Vừa nghe thấy câu nói của Harry, dì dượng lập tức quay đầu lại và nhìn hắn với ánh mắt hăm dọa, trong khi bác Hagrid thì đã hoàn thành bước tông cửa và bước vào căn nhà. Chỉ có mình Dudley là ngồi ngay đó nhưng lại như đang ở một không gian cách biệt với tất cả sự đời xung quanh, vẫn cứ tiếp tục nhồm nhoàm bát khoai chiên mà mẹ nó cho, dán mắt vào chương trình tivi mà nó yêu thích.

"Chỉ là trùng tên thôi!" Dượng Vernon khẳng định chắc nịch, nhưng cơ thể thì run như cầy sấy trước thân hình to đồ sộ của người trước mặt.

Lần này thì bác Hagrid không lập tức tin tưởng những gì dượng Vernon nói nữa, bác vượt qua sự ngăn trở của dì dượng, tiến đến bên Harry và nhìn hắn chăm chú: "Cháu là Harry James Potter, đúng chứ?"

Chỉ cần gật đầu một cái thôi thì cuộc đời hắn sẽ rẽ sang một hướng khác mãi mãi, hướng đi đó là định mệnh của hắn, là thứ mà hắn không thể trốn tránh.

Nhưng ngay vào thời khắc quan trọng này, Hary lại do dự. Nếu như hắn đã đủ năng lực và biết cách để sử lý Voldemort một mình, thì liệu hắn có cần tới nơi đó, tạo mối liên kết quá chặt chẽ với những người đáng ra phải được hưởng cuộc sống an bình và hạnh phúc, đáng được sống chứ không cần phải chết trong những trận chiến?

Rồi, Harry cũng nhớ tới cuộc đối thoại cuối cùng giữa mình cùng Voldemort ở kiếp trước.

•~~~~~•~~~~~•~~~~~•

"Ta chết? Không, Harry bé nhỏ, đáng thương ơi! Ta không chết, sao ta có thể chết được trong khi ngươi còn sống cơ chứ?" Voldemort cười phá lên, cái giọng cười mà hắn chúa ghét, chỉ ước gì bản thân có thể mất trí nhớ để quên từ giọng nói tới sự hiện diện của cái tên này đi.

Nhưng lúc này, vẻ ngoài của Voldemort không phải tên mặt rắn gớm ghiếc đã ám ảnh hắn trong từng giấc mơ cả cuộc đời nữa. Thay vào đó là ngũ quan của một người đàn ông trung niên, khuôn mặt góc cạch, đẹp đẽ mà hào nhoáng - có vẻ đây chính là vẻ ngoài giống hệt người cha Muggle mà y luôn ghét bỏ muốn và đã xoá sổ kia.

"Ý ... ý ngươi là sao?" Harry cứ tưởng là sau biết bao nguy hiểm kia thì hắn đã chai lì với Voldemort, nhưng nếu kẻ mà ngươi tưởng là đã chết tới triệt để lại xuất hiện trong tâm thức của ngươi, thì chẳng có ai bình tĩnh nổi đâu. Hắn phải cố gắng lắm mới giữ được cái cái chân mình không đổ xụp xuống.

"Ý ta là, lời tiên tri của Trelawney rất đúng, ta không bao giờ coi thường lời tiên tri của một bà đồng giỏi. Ta cũng không chấp nhận chết một mình hoặc là sống một mình đâu Harry, có sống thì cùng sống, có chết thì cùng chết đi!" Nụ cười của Voldemort càng lúc càng biến dạng, hiện tại lời hắn nói ra như thể được rít qua kẽ răng vậy.

Thân hình gầy yếu của Harry run lên, hắn liên tục lui bước về phía sau theo từng bước áp sát của Voldemort.

"Giờ thì ngươi hiểu tại sao sinh mệnh của mình lại hao mòn nhanh chóng như vậy rồi chứ?" Voldemort cười lạnh tiếp tục ép hỏi.

"Không, không!" Harry ôm đầu bất lực, cảm giác như tinh thần của bản thân đã quay lại năm 11 tuổi. Non nớt và yếu đuối trước một Voldemort quá đáng sợ.

"Sao vậy, kẻ thù do chính tay ta tạo ra? Ta là người đã hại ngươi đó! Tại vì linh hồn của chúng ta liên kết nên khi linh hồn của ta đã bị hủy hoại tới gần như tan biến thì chính linh hồn của ngươi đã tự động chuyển dời sang tẩm bổ cho linh hồn của ta! Sao nào, ngươi có vui không? Chúng ta có liên kết, mà liên kết này hoàn toàn không có khả năng cắt đứt chỉ vì ngươi muốn nó không tồn tại!"

Voldemort gần như mất kiểm soát mà hét lên, hai tay y túm chặt vào cánh tay gầy nhom bệnh tật của Harry rồi lắc qua lắc lại. Đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lục bảo của Harry như để biểu thị cho hắn thấy, y là đang nói thật.

"Tại sao ngươi phải làm tới nước này?" Harry vô cùng hoang mang, thân là kẻ thù của Voldemort gần ấy năm, hắn tự nhận là bản thân cũng hiểu y đôi chút. Tên chúa tể hắc ám đời thứ hai này không phải một kẻ sẽ làm ra cái hành động đồng quy vu tận như vậy.

Y rất tự tin vào bản thân, y luôn cho rằng chiến thắng chắc chắn là của mình. Vậy nên mấy việc như âm thầm liên kết linh hồn mình với linh hồn kẻ thù cứ như truyện tầm phào vậy, nó chẳng xảy ra trên người Voldemort vĩ đại nhứt giới phù thủy nổi đâu.

Ấy vậy mà...

Voldemort nhìn ánh mắt mờ mịt của Harry, y buông tay rồi đẩy mạnh hắn vào tường làm cái lưng gầy chơ xương của hắn phát ra tiếng vỡ răng rắc đầy đau đớn.

"Người biết tại sao ta lại có một đôi mắt đỏ thế này không? Chẳng cần suy nghĩ gì sâu xa đâu Harry bé nhỏ ạ, ta sẽ trả lời câu hỏi giúp ngươi ngay đây!" Y ngồi xổm xuống trước người hắn, búng tay một cái liền xuất hiện một bóng người, đó chính xác là Tom Marvolo Riddle mà Harry phải đối đầu hồi năm hai.

"Đây là ta khi còn trẻ, màu mắt vốn dĩ của ta là nâu. Ta cũng khá thích màu mắt đó đấy và không định vứt nó đi như cái khuôn mặt này đâu. Nhưng rồi không biết tại sao, khi ta gặp lại ngươi lần thứ hai và nhìn vào đôi mắt xanh lục bảo - màu sắc đặc trưng của nhà Slytherin. Ta lại cảm thấy mình nên trả lễ lại cho kẻ thù bé nhỏ, thế là ta có màu mắt này! Một đôi mắt màu đỏ - màu sắc đặc trưng của nhà Gryffindor."

Giọng nói trầm thấp mang theo một chút vị khàn được cất ra từ Voldemort bất chợt không còn khiến Harry rợn tóc gáy ghét bỏ như mọi khi nữa, mà nó lại khiến hắn cảm thấy ... một cảm giác khó tả, phải gọi nó là cuốn hút chăng?

Nhìn thấy cảm xúc thoáng qua trong mắt Harry, Voldemort nghiêng đầu cười, một nụ cười trìu mến hiếm có: "Thích lắm đúng không? Cảm giác lôi cuốn một cách kì lạ?

Harry giật mình trước câu hỏi của Voldemort, hắn lập tức cúi gằm đầu xuống, không hưởng ứng cũng chẳng phản đối. Cũng vì thế mà hắn chẳng thể thấy được sự thỏa mãn toát ra từ tận sâu trong mắt y.

"Con người là sinh vật thật kì lạ đúng không? Luôn luôn không thỏa mãn với những gì mình đang có, đã thế lại còn ao ước những thứ hoàn toàn trái ngược với bản thân. Như kiểu ta vậy, ta thích ánh sáng lắm, ánh sáng ấp áp tỏa ra từ mặt trời bé nhỏ, ta thích lắm!"

Voldemort càng nói, càng làm cho đầu óc Harry loạn hơn. Cái gì mà thích, cái gì mà trái ngược, lại còn mặt trời bé nhỏ nữa chứ. Hắn thật sự là bị tên não tàn này nói tới mụ mị đầu óc rồi.

"Ngươi rốt cuộc là đang nói mê sảng cái gì vậy hả?" Harry lấy hết sức lực còn sót lại để hét to lên, hắn chẳng hiểu cũng chẳng muốn hiểu những thứ tối nghĩa mà tên này đang nói, hắn đã tới giới hạn rồi.

Nếu đã là liên kết linh hồn không thể tách rời thì chết chung đi, vậy cũng tốt, chỉ cần hắn chết là tên này cũng chết theo thôi đúng không? Vậy thì bỏ lại hết tất thảy đi, chết cùng nhau thôi!

"Đúng vậy!" Như biết được suy nghĩ của Harry, Voldemort cười nhẹ: "Ta với ngươi là một sự tồn tại không thể tách rời, chúng ta sẽ cùng nhau phản lại số mệnh, sẽ gắn bó với nhau mãi mãi!"

Harry ôm đầu của mình, nhìn Voldemort đầy kinh ngạc: "Người dùng Triết tâm trí thuật với ta?"

Voldemort cười nhìn Harry, ánh mắt y bình thản, hờ hững đến lạ thường. Giọng nói đặc sệt cứ như khuấy mật trong tai hắn vậy: "Nghe cho rõ đây Harry Potter, đây sẽ là lần cuối cùng ta và ngươi có thể nói chuyện với nhau thế nên bây giờ ta sẽ nói ra hết tất cả!"

"Ta - Chúa tể Hắc ám Voldemort, chưa bao giờ cần dùng tới Triết tâm trí thuật với ngươi, bởi vì hai ta là một! Chỉ nhìn vào cái khuôn mặt nhỏ nhắn này của ngươi là ta thừa biết ngươi đang nghĩ gì, điều ngươi muốn là gì. Ta biết hết, nên ta sẵn lòng chiếu theo ý ngươi!" Voldemort bóp vào hai má chẳng còn chút đàn hồi nào của Harry.

Khác với vẻ ngoài biến đổi, bỗng trở nên tuấn tú của Voldemort, nhan sắc sau khi lão hóa thành ông già gần 100 tuổi của Harry mới xấu xí bệnh tật biết chừng nào. Vậy mà từ đầu cuộc trò chuyện tới giờ, y cứ luôn miệng gọi kèm Harry với những mĩ từ như nhỏ bé hay nhỏ nhắn, thật kì lạ.

"Chứ ta làm sao có thể thua một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, cầm theo cây đũa phép còn chẳng phải là cái có quyền lực nhất rồi cứ thế mà lang thang ngoài đường được? Tất cả những điều ngươi và người khác nhìn thấy chỉ là bởi vì ... ta ..."

•~~~~~•~~~~~•~~~~~•

"Cháu có thể trả lời câu hỏi của ta không cậu bé?"

Nhìn bác Hagrid dùng ánh mắt chờ đợi nhìn mình, Harry lại càng thêm do dự!

"Cháu..." Hắn phải lựa chọn gì đây?

Hết chương 3.

Chào mọi người, tui là Ca đây. Chương này tôi đăng từ 2017, còn bây giờ là năm 2022, thật sự là có quá nhiều lỗi. Nhất là ở chương này, Harry trở nên OCC chút đỉnh so với thiết lập nhân vật tui đã đặt ra cho ẻm, cốt truyện phát triển cũng hơi khó hiểu nữa. Vậy nên tui đã sửa rồi, sửa gần như là toàn bộ chương luôn, những chương trước cũng sửa sương sương cho bớt lỗi. Cảm ơn mọi người đã chấp nhận nhiều lỗi vậy ha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net