Chương 8: Mà không phải...?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xuống khỏi tàu và chào hỏi vài câu với bác Hagrig, Harry nhảy lên ngồi chung thuyền với Neville, Ron và Hermione.

"Này, nghe nói ở trong cái hồ này có một con bạch tuộc khổng lồ vô cùng hung dữ đấy." Ron ngó mặt nước trong veo luôn có vài gợi sóng nhỏ bởi sự di chuyển của chiếc thuyền.

"Cậu...cậu đừng đùa." Neville lập tức co rúm lại, gương mặt phúng phính đỏ ửng lên vô cùng dễ thương.

Harry nhìn thấy như vậy liền tới gần vỗ vỗ vai Neville: "Không đâu cậu đừng lo, con bạch tuộc đó chỉ cần không ai chêu chọc nó thì nó sẽ không tấn công con người."

"Vậy tức là nó có thật rồi." Neville thì thào đầy sợ hãi, cậu nhóc co rúm người lại rồi dựa sát vào bên người Hermione.

Thấy phản ứng của Neville cùng ánh mắt như muốn bổ đôi hắn ra của Hermione, tên tóc đen nào đó mới ngộ ra rằng mình hình như không phải đang an ủi mà là đang xác nhận sự tồn tại của con bạch tuộc khổng lồ kia...đúng không nhỉ?

Lỡ lời rồi ~.~

Ngại ngùng ngồi lại chỗ của mình, Harry ngẩng đầu nhìn toà lâu đài cổ xưa đầy tráng lệ đằng xa.

Những đứa trẻ xung quanh anh đang trầm trồ khen ngợi toà lâu đài ấy, chúng đang nói với nhau những dự định tương lai mà chúng hằng mong muốn khi vào trường, đối với chúng mà nói được vào Hogwart là cả một niềm tự hào to lớn.

Harry mỉm cười, một nụ cười mà người ta luôn thấy nó thường trực trên môi những quý tộc dối trá.

"Thật mong chờ quá đi." Hắn nỉ non, thật mong chờ lần gặp tiếp theo giữa hai chúng ta hỡi chúa tể à.

•~~~~~•~~~~~•~~~~~•

Khi nghe thấy tên mình được giáo sư Minerva McGonagall trịnh trọng đọc lên, Harry bước chân dời khỏi vòng vây của những học sinh năm nhất, đơn độc hướng về cái mũ phân loại cũ kĩ.

"Ồ, một cậu bé thú vị." Đó là câu mở đầu của chiếc mũ phân loại khi Harry đội nó lên.

"Sao vậy." Cười nhẹ, Harry hỏi chiếc mũ.

"Ta không đọc được thứ gì từ cái đầu nhỏ bé của ngươi, đây là lần đầu ta thất bại trong việc thăm dò học sinh trong suốt bao năm hành nghề." Chiếc mũ nói vậy, ấy thế mà loại ngữ khí bình thản đó lại chẳng nói lên sự thất vọng nào cả.

"Ồ vậy xin lỗi nhé, nhưng ta được dạy là nên sự dụng bế quan bí thuật trong khi có kẻ nào đó đang cố thăm dò đầu óc của mình."

"Quả là một phù thuỷ thận trọng nhỉ!" Chiếc mũ phân loại bật cười dí dỏm.

Harry im lặng ngầm đồng ý.

"Vậy...ngươi muốn vào nhà nào, cậu bé?" Chiếc mũ hỏi, với quãng thời gian sống dài lâu của mình, nó có thể biết người đang đội nó không hề đơn giản.

"Tôi là người nhà Potter, là người sẽ khiến cho dòng tộc của mình một lần nữa đặt chân tới đỉnh vinh quang, vậy cho nên vì lý gì mà lại không phải Slytherin nhỉ?" Harry bâng quơ đáp lời.

"Slytherin!" Chiếc mũ phân loại cất cao giọng nói của mình. Một lần nữa nó hoàn thành việc phân loại cho một người thuộc gia tộc Potter. Chỉ là lần này lại không như lẽ thường phải thế.

Toàn trường ồ lên, tiếng đánh rơi đồ vật, tiếng bàn luận xôn xao, thậm trí là cả tiếng hét làm oanh động cả đại sảnh đường rộng lớn.

"Không phải Gryffindor? Thật sự không phải là nhà chúng ta sao?" Đây là tiếng nói được phát ra nhiều nhất từ dãy bàn nhà Gryffindor.

"Trời đất thánh thần Merlin ơi, chuyện này bất ngờ nha, một Potter, một cứu thế chủ lại sẽ là một Slytherin ư? Tôi bắt đầu không tin về truyền thuyết kia rồi." Đây là tiếng nói được phát ra nhiều nhất từ dãy bàn nhà Hufflepuff.

"Nhưng quyển sách đó thật không đáng tin cậy. Nó đang thuật lại một điều không hề là sự thật. Chúng ta nên đi tìm kiếm và đọc nhưng quốn sách có chứng cứ xác đáng hơn." Đây là tiếng nói được phát ra nhiều nhất từ dãy bàn nhà Ravenclaw.

"Một tên mang dòng máu của đám Gryffindor ngu ngốc sẽ vào nhà của chúng ta ư? Chuyện này thật điên rồ!" Đây là tiếng nói được phát ra nhiều nhất từ dãy bàn nhà Slytherin.

Harry cười nhẹ, hắn đứng lên một cách tao nhã rồi cúi nhẹ thân mình chào Snape, người đã trở thành chủ nhiệm nhà của mình một cách vô cùng quý tộc.

Thật ra Slytherin rất tốt a, đó sẽ là nơi hắn sẽ tiếp xúc được với Voldemort và những bí mật của hắn một cách gần nhất.

Hơn nữa hắn cũng muốn thử làm cảm giác trở thành những học sinh quý giá ngài Hoàng tử lai nha.

Rảo bước về phía dãy nhà Slytherin, Harry bỏ mặc đi những lời nói nghi ngời vang lên liên tiếp bên tai, đối với một kẻ tay trắng như hắn thì chẳng tội gì đi bận tâm mấy cái lời nói của những kẻ xa lạ.

Dù đã từng chải qua 7 năm ở Hogwart rồi nhưng giờ hắn đã quay về điểm xuất phát không phải sao?

Sau khi kết thúc buổi phân loại cùng nghe những lời nói vẫn không thể nào hiểu nổi của giáo sư Dum, Harry bắt đầu công cuộc lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình.

"Này cậu, cậu thực sự là Harry Potter đó sao?" Cậu nhóc với nước da ngăm đen Blaise Zabini ngó đầu từ một chỗ cách Harry hai người hỏi.

"Nếu cậu thấy nó đúng thì nó thực sự là như vậy đó." Harry cười nhẹ, hắn lấy khăn tay lau nhẹ miệng mình rồi đáp lời Blaise.

"Vậy thì tôi mong nó là đúng." Blaise cười toe toét "Chỉ cần nghĩ tới cảnh khi tổ tiên nhà cậu thấy chuyện này sẽ tức giận tới mức đội mồ sống dậy thì đã thấy vô cùng phấn khích rồi.

Harry cười nhẹ khi nghe thấy câu nói đầy ác ý của Blaise: "Tôi cũng rất chờ mong ngày được gặp họ."

"A, cậu không hề thấy sợ hãi khi gia trưởng sẽ tức giận với mình sao?" Blaise tò mò khi thấy phản ứng nằm ngoài dự kiến của Harry, những học sinh khác của nhà Slytherin cũng tò mò nhìn về hướng Harry.

"Ồ không, thân là một Slytherin đích thực, tôi làm sao có thể sợ hãi trước cơn thịnh nộ của gia trưởng chứ?!" Hary nhẹ nhàng nói.

Sau khi nghe thấy câu trả lời Harry, các Slytherin khác bắt đầu ngẫm nghĩ sau đó đồng loạt gật nhẹ đầu.

Đúng vậy, nếu đã là một Slytherin, việc sợ hãi khi sống đúng với bản thân mình là không chấp nhận được.

Huynh trưởng nhà Slytherin ngồi ngay gần đó cười nhẹ, anh ta lấy khăn ăn lau miệng rồi giơ ly bia bơ lên và hướng về phía Harry.

"Một phần nào đó Potter ạ, cậu đã lấy được lòng chúng tôi."

Harry cũng giơ ly nước của mình lên và cười với anh ta, hắn uống một ngụm bia bơ rồi lại tiếp tục hưởng thụ bữa ăn của mình.

Đúng vậy, việc đầu tiên mà hắn phải làm để có thể tiếp xúc được gần xát với Voldemort là lấy được sự chấp thuận và tin tưởng của các Slytherin khác.

Mà nếu một kẻ được cậu lấy lòng lại không hề biết ý định của cậu thì còn gì là vui nữa chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net