Chương 9: Người đàn ông sống vì những bông Lyli trắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáo sư Snape dảo bước trên hành lang vắng vẻ để đến phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, nơi mà đám rắn nhỏ đang chờ đợi ông đón chào chúng với một tâm trạng như thường lệ.

...thật sự là như thường lệ sao?

Ồ không, với cái biến cố không mong đợi của ngày hôm nay thì Snape thề là cái thường lệ này đã khiến ông đau tim mà đi gặp Lily lâu rồi.

Chết tiệt Potter cha, chết tiệt Potter con. Những tên nhãi ranh ngu ngốc chết tiệt các ngươi tới khi nào mới dừng ám quẻ cuộc đời của lão già khốn khó như ta chứ??!!

Snape sau khi tự kêu ca xong thì ngay lập tức trải truốt lại tâm trạng của bản thân và dùng cả người áp suất thấp để đi gặp mặt đám rắn nhỏ.

Lúc này, Harry cũng dừng lại cuộc đấu mắt vô nghĩa giữa mình là khổng tước con để ra vẻ chăm chú nghe quý ngài Hoàng tử lai dùng những từ ngữ chẳng mấy hoa lệ để đón chào các học sinh năm nhất nhập học và các học sinh năm cấp khác trở lại.

"Và lời cuối, ta xin trân trọng gửi tặng nó cho quý ngài 'đi lạc'. Ta không biết cũng không muốn biết ngài dùng mánh khoé gì để khiến cái mũ nhăn nhúm, lỗi thời kia phân ngài vào nơi này. Nhưng ít nhất là dựa vào thân phận là chủ nhiệm nhà của ngài trong 7 năm tới, ta rất vui lòng được sử dụng đặc quyền của mình để khiến ngài hối hận nếu như ngài lại làm điều gì đó ngu xuẩn."

Giáo sư Snape nhấn mạnh từng câu từ một, thêm nữa cứ mỗi lần thốt ra từ "ngài" ông lại đảo mắt nhìn Harry một lần với ý tứ cảnh cáo vô cùng dễ dàng để nhận thấy.

Harry bắt đầu từ khi Snape bước vào vẫn luôn duy trì nụ cười tao nhã và dù có bị ông nhắm tới một cách trắng trợn vẫn vô cùng thản nhiên mỉm cười, thậm trí khi ông chuẩn bị rời khỏi còn cúi nhẹ người chào.

Những học sinh vốn vẫn luôn chú ý tới Harry từ khi hắn mới được phân vào Slytherin thấy vậy liền bắt đầu nghiền ngẫm.

Bọn họ nghĩ, liệu khi nào nào đầu quân sang phe cứu thế chủ sẽ được nhiều lợi ích nhất.

Dù sao nếu so sánh một chúa tể hắc ám lỗi thời với một cứu thế chủ với tương lai đầy hứa hẹn thì lựa chọn người sau chắc chắn sẽ có nhiều sự đảm bảo hơn.

Tiếp theo, không như dự kiến của mọi người, Harry không hề có ý định tham gia thi đấu để dành chúc thủ tịch năm của Slytherin mà vô cùng khoan thai xoay người đi kiếm phòng ngủ của mình.

Theo như cách phân bố phòng ngủ của nhà Slytherin thì hai học sinh vào chung một phòng ngủ, Harry cũng không tốn bao nhiêu thời gian để tìm được phòng ngủ của mình trong 7 năm sắp tới.

Vị trí phòng nằm ở ngay gần cầu thang làm cho Harry rất vừa lòng, bởi lẽ hắn thấy nó có thể tiết kiệm khá nhiều thời gian mỗi khi hắn muốn đi dạo đêm.

Sau khi quan sát một chút cách bố trí đồ đạc trong phòng thì Harry vô cùng hài lòng ngả lưng lên chiếc giường bên trái căn phòng do mình chiếm giữ.

Khác với sự ấm áp do màu đỏ rực mang lại của phòng ngủ nhà Gryffindor, nhà Slytherin tất nhiêu ưu ái màu xanh lục lạnh lẽo lại vô cùng sang trọng hơn. Vì vậy thoạt nhìn tổng thể thì căn phòng ngủ này có phần lạnh lẽo mà không thân thuộc nhưng đối với Harry mà nói, lại thập phần hoàn hảo.

Chắc là do cái ảnh hưởng từ linh hồn chết tiệt ấy, mà giờ Harry trở nên yêu thích không buông được tay với mấy thứ hoa lệ đẹp đẽ.

Voldemort mặt rắt ngu ngốc, xấu xí, chết tiệt.

Harry lại bắt đầu không kìm chế được mà chửi rủa Vol, điều đó cũng làm cho sự mệt mỏi cả ngày nay tích tụ trở nên không còn nặng nề như nãy.

Cảm giác tới sự bức bối trong người làm Harry muốn làm gì đó vậy nên hắn chống tay đứng dậy khỏi giường, lôi áo choàng đen từ trong túi đồ còn chưa sắp xếp ra rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Tự cho bản thân một bùa ẩn thân, Harry nghênh ngang lướt qua đám học sinh đang ồn áo cổ vũ cho hai học sinh có vẻ như là năm 3 trên sàn.

Tuy không nhìn rõ lắm nhưng hắn có thể thấy Draco hiện đã đứng bên cạnh thủ tịch nhà.

Chà, vậy là Draco sau này sẽ là 'đại ca' của hắn nha!

Cười cười rời khỏi phòng sinh hoạt chung náo nhiệt, Harry thẳng tiến tới văn phòng của giáo sư Snape.

Xì, cái gì mà làm điều ngu xuẩn chứ? Hắn bây giờ còn đang định phá luật một cách công khai đây này!

Harry đi nghênh ngang trên hành lang lạnh lẽo, chiếc áo chùng cậu mặc trên người theo từng bước đi lại bay lên một chút, điều này làm Harry vô cùng thích thú bởi nhìn nó giống y hệt với quý ngày Snape.

Khi đến trước cửa phòng giáo sư Snape, Harry lập tức thu lại biểu tình hớn hở của mình, nghiêm trang chững trạc giơ tay gõ cửa phòng.

Sau hai phút không có động tĩnh gì Harry bình thản gõ lại lần nữa, tiếp tục qua hai phút Harry bình chân như vại gõ cửa lần thứ ba.

Cứ thế lập đi lập lại Harry đã phải gõ trên 20 lần, mỗi lần số nhịp gõ lại tăng lên, độ mạnh tay cũng tăng lên nhưng vẻ mặt của Harry vẫn có vẻ vẫn....bình thản???

Harry tỏ vẻ: Làm như hắn không biết giờ này quý ngài độc dược đang dành thời gian bên cái vạc quý báu của ngài đấy. Người ta đang bận nha, kẻ tới làm phiền thì phải chuẩn bị tinh thần chờ đợi.

Sau 20 lần gõ, lại áng chừng 2 phút đã qua, khi Harry tính gõ thêm lần nữa thì từ trong phòng vang ra một tiếng nổ, tiếng mắng tức giận rồi tiếng giày bước, biết là kế hoạch thành công, Harry cũng không gõ nữa mà nở nụ cười thân thiết chuẩn bị đón chào giáo sư chủ nhiệm nhà mình.

Đợi áng chừng 30 giây sau, ánh cửa bằng gỗ nặng trịch được mở ra, kèm theo đó là ánh mắt hung ác như muốn lột da róc xương hắn.

Snape dừng lại một chút khi thấy Harry đứng ngoài cánh cửa, sau đó nhớ tới vạc độc dược đã anh dũng hi sinh của mình liền nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ta nhớ không nhầm là đã qua giờ giới nghiêm khá lâu rồi mà sao quý ngài Potter vẫn có thể đại giá đến nơi ở của lão già giáo sư đáng thương này vậy?"

Harry: "A, vậy mà em tưởng chưa chính thức bắt đầu đi học thì chưa áp dụng quy tắc chứ?" Harry vô tội như không biết chút gì về quy định của ngôi trường đã gắn bó với mình suốt bảy năm ở khiếp trước.

Snape càng tức giận hơn khi nhìn thấy vẻ mặt vô tội đó suốt hiện trên khuôn mặt của kẻ đã hãm hại vạc độc dược của mình đi tìm chết, nhưng vì đúng là lão ong mật kia ngoại trừ nói mấy thứ vô dụng trong buổi lễ thì cũng không động đến một cái quy tắc nào và bản thân thì lại quá tự tin rằng sẽ chẳng có một nhãi con năm nhất nào có đủ sức lực để đi quậy phá trong ngày hôm nay nữa nên cũng không có nhắc đến.

Vậy mà, ông lại quên mất thằng nhóc này. Hừ, tất nhiên là một kẻ thuộc họ Potter hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông trong ngày hôm nay.

"Bây giờ biết rồi thì còn không mau về phòng sinh hoạt chung đi?"

Nhìn vẻ mặt nén giận của Snape, Harry trong lòng vui vẻ hơn nhưng tất nhiên chỉ dám cười thầm trong lòng chứ ngoài mặt lại bắt đầu trở nên buồn rầu.

"Thật ra, hôm nay em tìm thầy là có việc...."

Snape nhíu mày: "Có việc thì mau nói, không thì ngay lập tức về phòng đi."

Vẻ mặt xoán xuýt, nội tâm cười thầm Hary lí nhí hỏi: "Em...theo em biết là sau khi cơ thể chết đi, mỗi một quý tộc đều có một bức tranh để gửi gắm một phần linh hồn vào đó, vậy liệu cha mẹ em họ có bức tranh của riêng mình không? Và nếu có, thì liệu thầy có biết nó được để ở đâu không?"

Câu hỏi này, Harry nói ra có một phần trêu ghẹo Snape nhưng phần lớn lại là chân thành. Hắn thực sự cũng muốn biết, liệu cha mẹ hắn có đang ở một nơi nào đó và mong đợi hắn đến tìm họ.

•~~~~~•~~~~~•~~~~~•

Tiểu kịch trường:

Harry: Người ta đang bận nha, kẻ tới làm phiền thì phải chuẩn bị tinh thần chờ đợi.

Snape: Cmn, người biết ta bận mà người còn làm phiền cái quái gì chứ

Harry: Aiza, thì bởi vì em muốn phá hỏng việc của thầy nha!

•~~~~~•~~~~~•~~~~~•

Lưu ý là chưa beta sửa lỗi chính tả nên nếu mọi người thấy có lỗi sai thì bỏ qua cho Ca nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net