Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi...là một đứa Hủ Nữ ngốc nghếch,hồi nhỏ mê làm công chúa giờ thì mê làm hoàng tử để có thể tranh giành như trong truyện.Ngoài đi học ra thì tôi chỉ nhốt mình trong phòng với mớ truyện tranh đam mĩ chất cao như núi.Ba mẹ cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng đổ dồn vào việc mua truyện tranh cả,đó là sở thích duy nhất của tôi.Chỉ muốn chia sẻ câu chuyện của tôi thôi,nó kì lạ đến mức khó tưởng,một ngày nọ tôi như thường lệ đi học về và vất cặp vào bàn học,chụp ngay cuốn truyện mới mua hôm qua để đọc mà không quan tâm mình đói bụng hay cần phải tắm rửa,cứ nằm ịch lên giường chăm chăm vào cuốn truyện.Dĩ nhiên tiếng réo gọi đinh tai nhức óc của các bà mẹ sẽ xuất hiện ngay sau đó,nhưng chỉ vì muốn gọi tôi xuống ăn cơm thôi.Nhà tôi chỉ có tôi,ba mẹ và đứa em trai,ba tôi đi làm ăn xa lâu lâu mới về nên mọi việc trong nhà mẹ tôi lo liệu hết,còn em trai tôi thì khỏi phải nói nó cũng giống y chang tôi một điểm là thích nhốt mình trong phòng,nó bảo là nó học nghiên cứu nhưng thực chất tôi biết nó chỉ lo chơi Game thôi,tôi cố bẻ cong nó như bao ý nghĩ của các Hủ Nữ nhưng có vẻ không mấy khả quan,giờ cũng không biết nó là Công hay Thụ nữa,ghét quá tôi cũng không để tâm luôn.Sau tiếng réo gọi động Trời xanh của mẹ tôi thì tôi chỉ trả lời cho qua,mà tôi cũng không cảm thấy đói.Đang đương tay lật mấy trang truyện thì phát hiện có một tờ postcard rơi ra,tôi cầm lấy xem thì trong đó ghi là:

''Ta là phù thuỷ sứ Yaoiland,ta biết ngươi muốn gì và cần gì?Để có thể trải nghiệm khám phá ý muốn của ngươi,hãy tham gia vào chiến dịch truy lùng tình yêu đặc dị!Chỉ cần ngươi đọc to 3 lần câu thần chú=Yoaisama diammibala=(Chúa tể yaoi-đam mĩ)thì ngươi sẽ được tham gia chiến dịch này ngay!Thời gian có thể thay đổi,không gian có thể thay đổi,liệu bản chất con người của ngươi có thay đổi?Hãy tìm câu trả lời!''
Tôi đã cười thật lớn vì trò chơi con nít của ai đó làm ra cái này,tôi đang sống trong thời đại văn minh,khoa học tiên tiến.Ngay cả bàn chải đánh răng của tôi cũng có gắn máy móc,nghĩ sao đi tin cái gì mà phù thuỷ,cái gì mà thần chú.Nhưng nó nằm trong cuốn truyện mà tôi thích nên tôi giữ lại,trông nó trang trí cũng khá bắt mắt.Nhìn tới nhìn lui khoảng 30 giây tôi định cất nó đi rồi,nhưng lại thích chọc lại ai đó làm ra cái này cho nên cũng nghịch ngợm theo:
_Còn ta là phù thuỷ sứ Ogatronic(tên thành phố).Để có thể tham gia chiến dịch tào lao này,ta sẽ đọc câu thần chú...hahaha!!!
Thật sự là tôi không thể nhịn cười khi mình giả vờ kiểu đóng phim thế này,nó khiến tôi nhớ lại lúc tôi còn nhỏ đã giả làm công chúa ấy,giờ nghĩ lại sao thấy nó tiếu không chịu được,một nỗi nhục nhã mà không nên để ai biết,nhất là thằng em trai tôi,tuy nó chơi Game thường hay hoá thân vào các nhân vật trong Game nhưng nó không có cảm xúc gì ngoài thái độ''lạnh băng'' để có thể chơi tới màng cuối cùng.Cho nên nó còn máy móc,khô khan hơn cả tôi nữa!Quay lại chuyện cái tờ postcard,tuy mắc cười lắm nhưng tôi sẽ đọc thần chú theo y như trong đó viết,dù gì cũng chỉ vui thôi mà có mất mác gì đâu mà lo.Thế là tôi đọc:
_Yoaisama diammibala!Yoaisama diammibala!Yoaisama diammibala!!!!!
Tôi đã đọc ba lần câu thần chú đó,trong tôi có cảm giác hơi hồi hộp như mình đang thử vai trong phim vậy.Sau một vài phút chờ đợi thì tôi lật cuốn truyện ra đọc tiếp,đây là trò đùa nên tôi chẳng có mong đợi hay lo lắng sẽ có thay đổi nào đó.Mặc dù nói thế nhưng tôi ước nó có gì đó khác thường vì tôi rất thích mấy chuyện cổ tích hay đại loại như phép màu,đúng là mình trẻ con hết sức.Giờ mình đã lớn rồi còn phải lo chuyện lấy chồng nữa sao lại cứ cắm đầu vào cổ tích rồi truyện tranh thế này.Bất giác tôi cảm thấy lo sợ rằng mình phải lớn,phải giống như mẹ lấy chồng sinh con và có cuộc sống bình thường như bao người.Nghĩ tới đây tôi đã muốn điên đầu rồi,tôi ụp cuốn truyện vào mặt đang nhăn nhó khi nghĩ về tương lai và rồi thiếp đi lúc nào không hay.Lúc tôi tỉnh dậy,định xuống nhà ăn cơm thì tôi đã hét lên bởi vì:
_A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Đây là đâu??????????
Thật không thể tin được,tôi nghĩ mình đang trong trường quay của một bộ phim nào đó.Sao người ta bắt cóc tôi hay vậy,không những thế trên người tôi còn mặt áo giáp nữa,bộ áo giáp làm bằng chất liệu gì mà nó nặng không sao đứng vững nổi,còn điều đáng ngạc nhiên hơn cả là...''bộ núi'' của tôi biến đi đâu mất rồi,bình thường tôi hay bó nó lại vì muốn mình trông giống con trai,muốn ngực lép(tomboy).Nhưng bây giờ tôi còn không cảm nhận được sự tồn tại của nó,tôi mở toang áo ra xem để đính chính lại và bàng hoàng khi nhìn thấy ngực tôi bây giờ chỉ còn lại 2 hạt đậu đỏ bé tí ti mà thôi,hoàn toàn tan biến moẹ nó rồi.Tôi muốn cười lắm chứ,vì điều tôi muốn là có ngực lép như con trai đã thành sự thật nhưng chuyện quái gì đang diễn ra vậy?Tôi cố táng mạnh vào mặt mình để đính chính lại đây có phải là mơ không,nhưng tiếc thay táng muốn vểnh mỏ cũng không phải là mơ,mọi thứ là thật hoàn toàn.Tôi bắt đầu chao đảo và muốn ngã nhào bởi vì tôi quá ngạc nhiên,quá bất ngờ trước cảnh tượng này.Thật ra là tôi đang ở đâu chứ,sao tôi lại mặc giáp,sao ngực tôi giống đàn ông...???Biết bao nhiêu câu hỏi nhảy tung tăng trong đầu tôi,chỉ muốn nằm bẹp xuống ngủ ngay để trở về nhà nhưng khi định thần lại được thì tôi nghĩ..đây có thể là do câu thần chú hiệu nghiệm,ngu gì không đi khám phá mà bỏ phí như vậy,thực tại mình chỉ là con nhỏ Hủ Nữ cô đơn với mớ tình yêu(truyện tranh đam mĩ)to đùng mà thôi.Vừa mới nghĩ thế tôi đã cười hớn hở định sẽ khám phá,đột nhiên có một người lạ mặt xuất hiện có vẻ cung kính với tôi:
_Bẩm tướng quân,hoàng thượng cho triệu người về yết kiến!
Nghe đến đây tôi lại định phì cười lần nữa,tôi là con gái mà còn là một đứa rất nhút nhát và ngốc nghếch nữa.Gọi tôi là tướng quân là sao?
_Bẩm tướng quân,người mau nhận thánh chỉ!
_À,chỉ chỉ gì đó hả?Cứ để đó đi chút tôi..à..ta..ta sẽ coi sau!!
_Không thể bất tuân,người mau nhận thánh chỉ và hồi cung ngay lập tức!
_Hồi cung?Đó có phải là ý nói kêu ta vô gặp ông vua..à..gặp hoàng thượng phải không?
_Phải,người mau nhận thánh chỉ và hồi cung kiến giá!
_Ừ,ta vào ngay..vào ngay mà!Cho ta 30 giây!
_30 giây?Ý của người là....??
_À,quên!Cho ta 1 canh giờ!Ta sẽ chuẩn bị đi yết yết gì đó hoàng thượng!
_Là yết kiến thưa tướng quân!Người có vẻ không được khoẻ?
_À,phải rồi!Ta đang mệt,dạo này nhiệt độ thay đổi nên ta....!!
_Nhiệt độ?Ý của người có phải là nói về quan cảnh trở nên thương hàn,giá rét?
_Ừ,cứ cho là vậy đi!Mà sao cậu..à...sao ngươi nhiều chuyện quá vậy,bắt bẻ hoài mệt quá!Có để thời gian cho ta chuẩn bị quần áo...à...chuẩn bị y phục không?
_Thần nhận chỉ,xin cáo lui!
_Ừ,ngoan!À...nhầm...tốt lắm!
Sau cái màng trả treo trả lời không ra hồn của tôi thì tôi chỉ muốn ôm bụng cười thật lớn thôi.Lần đầu tiên nói chuyện kiểu cổ trang thế này,lần đầu tiên có người sợ sệt mình,lần đầu tiên mình ra oai...ôi sao mà nó ảo tưởng sức mạnh vãi chưởng luôn.Nhưng cái ông nội đó vừa bảo mình đi gặp hoàng thượng sao?Đi gặp người có chức lớn như chủ tịch,tổng thống sao?Liệu mình có bị chém đầu khi nói năng lộn xộn không?Liệu mình có chết lãng nhách như vậy không?Vừa nghĩ đến thôi là mọi tế bào như muốn teo lại rồi,tôi không biết phải làm sao nữa..tôi chưa gặp ai chức vụ cao khi đang đi học,nếu là thầy hiệu trưởng thì tôi sẽ ngất xỉu mất vì ông ấy rất hung hăng đáng sợ,mới nhìn thôi là miệng tôi câm như hến không nói được lời nào.Vì thế tôi rất ghét gặp thầy hiệu trưởng,nếu hoàng thượng gì đó cũng giống như thầy hiệu trưởng thì làm ơn giết tôi ngay đi,nếu không chắc tôi vãi ra quần luôn quá!
To be continued.......  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net