Phần 10(Chương 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật quá ngạc nhiên khi tôi có thể thấy tấm postcard đó 1 lần nữa,vậy ra đây không phải là mơ ư?Quá vui mừng tôi nhảy cẫng lên như con điên vì tôi muốn được cảm nhận một lần nữa ở Thế Giới đó!Mở ngay ra thì đúng như những gì tôi đã biết trước kia,phù thuỷ này nọ,trải nghiệm,chiến dịch....nhưng điều tôi quan tâm nhất hiện giờ là câu thần chú.Quả nhiên nó vẫn ở đó,tim tôi đập mạnh hơn khi nhìn thấy câu thần chú,tôi bắt đầu đọc thần chú một cách nghiêm túc hơn lúc trước vì tôi đã tin rằng đây là có thật chứ không phải là một trò đùa,vừa định đọc thì tôi chợt khựng lại khi nhớ về những kí ức lúc trước,nếu tôi gặp lại họ thì tôi sẽ sao đây?Liệu tôi có chết rồi không khi bị hạ độc,cùng những chuyện đã xảy ra nữa...dù rất khó xử nhưng tôi quyết định phải đi bằng được đến đó để biết hết sự tình,một đứa Hủ Nữ tò mò quá phải không các bạn,hãy chúc nó bình an vô sự đi nào...

 _Yoaisama diammibala!Yoaisama diammibala!Yoaisama diammibala!!!!! *đọc*

Sau đó tôi cố nhắm mắt để có thể ngủ đi,lúc tỉnh lại đúng thật là tôi đang ở nơi đó.Tôi rất vui mừng nên bật dậy khỏi giường tỏ ra vui mừng khôn xiết nhưng sao thấy người mình nhẹ tênh không có bộ áo giáp nặng ngàn cân đó nữa?Lúc nhìn lại cơ thể thì mới tá hoả giật mình nhận ra rằng tôi không phải là tướng quân nữa mà làm hoàng tử moẹ rồi.Trời đất ơi sao kì cục dữ vậy nè,sao đổi vai cho tôi mất tiêu rồi?Mặc dù ước mơ làm hoàng tử của tôi đã trở thành sự thật nhưng mà như thế này có phần hơi khó chấp nhận quá,sao tôi lại phải làm thằng nhóc hoàng tử yếu mềm,''Tiểu Nhược Thụ'' này chứ?Nhưng mà....nếu tôi là nó thì tôi có quyền làm theo ý mình,có nghĩa là tính cách tôi sao thì tôi hành xử như vậy sẽ không yếu mềm và nhõng nhẽo đến phát ói này.Nhưng.....nếu tôi nhớ không lầm thì thằng nhóc này biết võ công mà nhỉ,nó từng cứu tôi ra khỏi đại lao bằng cách cướp ngục và nhảy lên mấy nóc nhà như''cát ca đơ'' vậy,rồi liệu tôi có ổn và bình an không khi tôi không biết võ công như nó và chỉ là một đứa con gái hơi nam tính như thế này?Mà quên nữa,nếu tôi không phải tướng quân vậy không lẽ tướng quân chết thật rồi sao?Thế còn người tôi yêu thương là tể tướng sẽ như thế nào?Vừa nghĩ đến đây tôi đã lập tức ra khỏi phòng để chạy ngay đến chỗ tướng quân nhưng lại bị quân lính ngăn lại:

_Hoàng tử điện hạ,người đang không khoẻ!Thái y dặn dò người cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn!

_Không cần,ta khoẻ rồi!Mà ta bị gì vậy?

_Thái y chẩn đoán rằng hoàng tử điện hạ bị suy nhược do lo lắng và bất an!Xin người quay vào trong hậu thất nghỉ ngơi!

_Nếu thế thì đừng lo ta khoẻ rồi,mau chuẩn bị kiệu cho ta đến gặp tướng....à...đến gặp ca ca!Nhanh lên!

_Tuân mệnh!

Do tôi không chắc chắn là tướng quân còn sống hay không nên tôi quyết định đến gặp ca ca mình là thái tử ấy,từng biết thái tử cũng thích tướng quân nên tôi nghĩ hỏi anh ta chắc sẽ biết được mọi chuyện rõ ràng thế nào,vì thế tôi quyết định đến gặp ngay anh ta để hỏi chuyện...

_Ca ca!Đệ có chuyện muốn nói! *chạy vào*

_Đệ đệ ngông cuồng!Đây không phải nơi để đệ có thể ra vào tuỳ ý vô phép tắt như vậy được!

_Haha!Ca ca vẫn khó tính và hung hăng như ngày nào,mừng quá đi! *cười* ^^''

_Đệ đang cuồng ngôn gì vậy?

_Bình tĩnh nào,đệ không có ý làm ca nóng giận!Cho hỏi chút chuyện đi,tướng quân sao rồi?

_Ý của đệ là....tướng quân Huyết Mộ Long?

_Chứ còn ai vào đây,huynh ấy sao rồi?

_Sao ta phải cho đệ biết chứ?Chuyện của ta và hắn không liên quan đến đệ!

_Ca nói vậy là sao,ca đừng quên đệ đã từng liều mình cứu huynh ấy ra khỏi đại lao!Sao có thể nói là không liên quan được!Ca đang che dấu chuyện gì phải không,nếu không cho đệ biết thì đệ sẽ ăn vạ ở đây luôn đó!!!!!

_Ăn vạ?

_Ý của đệ là đệ sẽ làm phiền ca đến khi nào ca chịu nói ra hết thì thôi!

_Đệ đừng lấy danh nghĩa của hoàng tử ra để khống chế ta,nên nhớ ta còn chưa truy cứu chuyện đệ cướp ngục nữa đó!

_Ca!!!!!!!!!!Ca không thương đệ hả?Làm ca ca của đệ mà lạnh lùng,sắt đá như không thân không thích vậy!Chúng ta điều là vương tộc đại triều,ca không nể tình đệ một chút nào sao? *giãy nãy* >O<

_Có vẻ như phụ hoàng đã quá nuông chiều đệ rồi,định làm loạn sao hả? *nổi giận*

_Thôi mà ca ca,nói cho đệ biết đi mà!Ca anh minh,thần võ...không lẽ chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng so đo với đệ sao? *nũng nịu* >~<''

_Thôi được rồi,không cần phải nịnh hót ta đâu!Chuyện là thế này....tướng quân bị ám sát bằng độc dược,sau khi thượng quan điều tra thì kẻ bị nghi ngờ nhiều nhất là tể tướng nên đã cho lệnh bắt giam tể tướng để điều tra tiếp!Tuy nhiên tướng quân đã xin lệnh thả tể tướng vì hắn bảo''muốn lấy tính mạng mình ra để đảm bảo rằng tể tướng vô tội''!Sau đó dưới sự điều tra,phá án tài tình của thượng quan thì hung thủ đã lộ diện,đó là một tên tiểu thái giám do ganh ghét mà hãm hại tướng quân!Tên đó sẽ bị chém đầu vào giờ ngọ mùa xuân tới!

_Tài tình cái*beep*! =_=

_Đệ đang nói gì vậy?

_À...không có gì!Nhưng mà ca nè,sao tướng quân có thể sống được khi bị trúng độc thế?

_Đó là nhờ đan dược thần tiên thiên cửu mà phụ hoàng ban cho chúng ta mỗi người một viên,nó có tác dụng giải các loại độc và chữa được bách bệnh!Vì rất hiếm nên chỉ có thể mỗi người một viên thôi!Ta mang viên của ta cho tướng quân dùng rồi,mặc dù rất ghét hắn nhưng ta không đành lòng nhìn hắn chết!

_Ca quả là nghĩa nặng tình sâu,so với đệ thì....haizzz...mà thôi,dù sao tướng quân cũng bình an vô sự là tốt rồi!Đệ không phải lo lắng gì nữa!

_Nghe nói đệ bị suy nhược thì phải,đệ lo lắng cho hắn đến vậy sao?

_À...thì...nói chung là....!

_Thật ngu ngốc,chúng ta vì hắn mà lao đao!Trong khi đó hắn lại vì tể tướng mà không màng đến tính mạng!Quá quắc! *đập bàn*

_Giật cả mình!!!

_Thật không thể chấp nhận được! *bực*

_Đành vậy,đệ hiểu được tướng quân muốn sao mà!Không trách được!(Ủa,bộ tướng quân giống mình yêu tể tướng lắm sao ta?Hay là tướng quân không biết chính tể tướng là người hạ độc?Để gặp tướng quân hỏi cho ra lẽ mới được!)

_Ta thấy mệt,đệ có thể lui ra được không?

_Được,ca nghỉ ngơi đi! *đi ra*

Thấy tội nghiệp cho thái tử quá,vì tướng quân mà hi sinh dâng viên đan dược quý hiếm duy nhất của mình cho luôn.Không ngờ với vẻ khó tính,hung hăng như vậy nhưng anh ta nặng tình quá đi mất,trong khi đó tên tướng quân chết tiệt năm lần bảy lượt làm tim người ta vụn vỡ,kẻ bắt cá hai ba tay này đáng bị trừng phạt.Mà tên tiểu thái giám đó còn đáng thương hơn nữa,không có tội mà trở thành có tội phải chịu chết thay cho tể tướng...Không biết ẩn tình như thế nào,mình phải hỏi rõ mới được!Còn cái ông nội thượng quan mới đáng sợ kìa,điều tra kiểu gì không biết chắc ổng ăn hối lộ quá!Còn được thái tử khen là phá án tài tình này nọ nữa chứ,tức cười quá đi!Đúng là thua xa''Thám tử lừng danh CONAN'',cắt chức ổng moẹ nó đi...

TOBECONTINUED....



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net