Phần 15(Chương 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc rối rắm không biết phải làm sao thì bỗng đâu trong đầu có một giọng nói vang lên:

_''Đến và đi như thể không có gì,quên và nhớ có phải là khó khăn''-Một quyết định thay đổi cho mọi chuyện,kết quả thì ta nhận được thứ chi?''

_Ai vậy?Ai đang nói vậy?

_''Ta là phù thủy sứ Yaoiland,cũng là người đã đưa ngươi tới đây!''

_Thật sao?Nếu thế thì tốt quá tôi muốn trở về!!!!! *mừng rỡ*

_Ngươi thật sự muốn về không?Ngươi không hối hận chứ?''

_Muốn về mà,nhất định không hối hận đâu!Đi lâu vậy rồi tôi rất nhớ gia đình tôi và bạn bè trong lớp nữa!

_Nếu ngươi thật sự muốn trở về thì hãy đọc lại câu thần chú 3 lần là được!

_Câu thần chú...tôi quên mất rồi! =_=

_Ngươi hãy suy nghĩ kĩ đi,nếu ngươi thật sự muốn trở về thì nhất định ngươi sẽ nhớ ra ngay thôi!Lần trước cũng vậy mà đúng chứ?

_Lần trước hả?Lần đó là do nguy cấp mới nhớ ra thôi,bình thường không nhớ gì cả! =_=

_Ngươi ráng nhớ lại xem,nếu ngươi thật sự muốn về thì chắc chắn sẽ nhớ ra được!Tạm biệt!

_Khoan đã...nói tôi biết đi mà!!!!!!!!!!!!!

Cái tên phù thủy xấu xa,chưa gì bỏ đi mất tiêu không giúp gì được hết trơn mà cũng bày đặt xuất hiện như ông Bụt,cuối cùng thì mình cũng phải ráng dùng hết ''chất xám chất xanh'' trong đầu mình mà nhớ ra cho bằng được.Nhưng nếu mình trở về mà lại không có dịp báo với hoàng tử việc có kẻ phản bội thì không hay,thôi thì đành viết một bức thư kể rõ mọi chuyện rồi cất trong người hoàng tử,khi nào anh ta trở về đúng thân xác của mình thì sẽ thấy và giải quyết.Trong lúc tôi đang viết thư kể rõ mọi chuyện thì không biết do may mắn hay sao tôi bất chợt nhớ ra được câu thần chú luôn.Đang suy nghĩ có nên đọc thần chú để về không vì tôi còn lưu luyến nơi đây lắm,vì có tể tướng ở đây mà...tiếc là...''giờ anh đã là vợ người ta''...thật đau lòng,đang trong lúc nhớ tới người tôi yêu ở chốn đây thì hình như có người vào và tôi thoáng thấy có thể đó là thân cận của tôi Dung Hỏa,tôi sợ anh ta hỏi này hỏi nọ hoặc đã phát hiện ra chuyện gì nên ''lỡ mồm long móng'' đọc thần chú luôn...

  _Yoaisama diammibala!Yoaisama diammibala!Yoaisama diammibala!!!!!!!!!!!!!!!!! 

Sau đó tôi tỉnh dậy,đây là lần thứ hai tôi trở về được nên tôi không có bất ngờ hay ngạc nhiên gì cả trừ việc không biết tại nhà có xảy ra chuyện gì khác không,nhìn lại đồ mình mặc thì đó vẫn là bộ đồng phục học sinh và trên đồng hồ cũng vẫn là thời gian tôi mới đi học về không lâu...nhìn xuống giường cuốn truyện vẫn nằm đó,lần này tôi chộp ngay cuốn truyện để tìm tờ postcard nhưng không thấy,tìm kĩ cả những cuốn truyện khác cũng không có bất cứ tấm postcard nào cả.Không lẽ nào lần này là về luôn không được đến nơi đó nữa sao?Không lẽ nào tôi phải vĩnh viễn xa tể tướng sao?Vừa nghĩ đến đây tôi cảm thấy có chút hối tiếc,tuy nhiên...tôi trở về bình an,nguyên vẹn thế này là may mắn lắm rồi.Không nên cố giữ những thứ không thuộc về mình,lưu luyến làm chi khi cả hai thuộc hai Thế Giới khác nhau.Hãy cảm thấy may mắn vì tể tướng không yêu mình nếu không mình sẽ còn nuối tiếc gấp bội vì không thể cùng chàng sống trọn đời trọn kiếp bên nhau...

_Bà già,ăn cơm đi nè!!! *mở cửa*

Cái thằng em chết tiệt này làm tụt cảm xúc dữ dội.Người ta đang buồn vì phải xa người yêu thời cổ trang mà đâu ra tự nhiên nó vào còn gọi mình kiểu đó nữa,tức chết mất...Vì thế tôi đã gằng giọng lại với nó:

_Thằng quỷ sứ này,chị đã dặn bao nhiêu lần rồi vào là phải gõ cửa chứ xông xồng xộc vào vậy có biết bất lịch sự lắm không hả?!!!!!!!!!! *quát*

_Bộ chị làm gì mờ ám hay sao mà cần gõ cửa,vả lại tôi gõ rồi mà tại chị không mở chứ bộ!Mẹ thấy gọi chị không xuống ăn nên nhờ tôi mang lên đây,chị về lâu đến vậy rồi mà không thấy đói à?

_Ủa,chị nhớ là chị ăn rồi mà ta và còn đi học hôm sau nữa,còn định viết một cuốn truyện nữa cơ...sao kì vậy?

_Chị đang mơ à,tỉnh ngủ dùm đi mọe!Tôi để đồ ăn ở đây có đói thì ăn đi,tôi về phòng đây đang đánh dỡ trận!

_Khoan đã,Hy Anh!!!!!

_Gì?

_Có phải lúc này là chị mới vừa đi học về phải không?

_Phải!Khoảng 2 tiếng rồi!

_Về được 2 tiếng rồi hả?

_Chị bị sao vậy?Đọc truyện riết lú lẫn rồi à?

_Cái thằng này chị đang hỏi nghiêm túc!Có thấy trong nhà có gì bất thường xảy ra không?

_Tôi thấy điều bất thường ở đây là chị mới đúng đó!Đi học về ôm truyện rồi ngủ quên còn nói mớ gì nữa vậy,đừng nói là chị đang mộng du nha!

_Mộng du cái đầu mày,nếu không có gì thì thôi!Đi ra đi!

_Biết rồi má,à mà lúc nãy anh Tử Duy có gọi điện!Ảnh nói sắp có học thêm hỏi chị có muốn tham gia không mà gọi cho chị không thấy bắt máy nên gọi sang tôi đó!

_Cái...cái gì...Tử...Tử Duy gọi?!! *ngạc nhiên*

_Phải!

_Trời đất ơi thằng quỷ sứ sao không nói sớm với chị hả mạy,để coi thử coi...!! *cầm đt*

_Nói cái gì mà nói có phải chuyện của tôi đâu vả lại ''bà'' không bắt máy còn nói người ta!

_Thôi được rồi ra đi,cảm ơn!

Chuyện này có phải là sự thật không?Tử Duy gọi điện thoại cho tôi,ôi mọe ơi có nằm mơ tôi cũng không ngờ người mà mình thầm thương trộm nhớ suốt bao lâu nay lại chủ động gọi cho tôi,dù đó chỉ là về việc học tập cũng là một bước khởi đầu thuận lợi của tôi rồi.Ủa nhưng mà việc hoàng tử trong thân xác tôi đi phá khắp nơi và gặp Tử Duy nói những lời đó có xảy ra không nhỉ?Nếu xảy ra rồi thì biết làm sao đây,tôi còn mặt mũi nào mà gặp cậu ấy chứ...mà để gọi lại hỏi xem sao...Hữu Anh ơi mày phải bình tĩnh...bình tĩnh...cấm nói lung tung bậy bạ...

_Alô Tử Duy hả?! *run*

_Phải!

_À...hình như cậu có gọi cho mình hả,mình thấy có cuộc gọi nhỡ với lại em trai mình nói...! *ngại*

_Phải,sắp có học thêm miễn phí của thầy lớp trên!Tôi định đi học để biết thêm kiến thức không biết bạn có muốn tham gia không?!

_Muốn!!!!!!!À...ý mình là...tất nhiên là muốn vì mình học cũng không được khá lắm nên cần phải củng cố lại kiến thức!Mà Tử Duy nè...hôm nay lớp chúng ta vừa học bài sinh thái 34 phải không?

_Phải,có vấn đề gì sao?

_À...không có gì mình chỉ hỏi lại cho chắc đó mà! (Hên quá đúng là ngày hôm nay rồi,mới đi học về và đọc cuốn truyện kì quái đó!)

_Nếu bài đó bạn không hiểu gì thì nói tôi nhé!

_À...ờ cảm ơn cậu! ^^ (Ôi HP quá đi mất được nói chuyện với Tử Duy nhiều hơn bình thường còn là qua điện thoại nữa,kiểu này chắc mất ăn mất ngủ suốt quá!!!! )

Nói chung là tôi đã trở về rồi,chỉ hơi tiếc vì không tìm được tờ postcard nhưng mà coi như đó là một kỉ niệm to lớn trong đời vậy.Cứ xem như vừa rồi là một giấc mơ...dù rằng tôi nhớ rất rõ mọi chuyện đã xảy ra vừa qua nó chân thực đến mức độ nào nhưng mà cũng đã qua rồi.Tôi phải hướng về phía trước thôi,Tử Duy đang chờ...à nhầm...bài tập đang chờ đợi tôi ở phía trước,tôi phải cố gắng học tập thật tốt và quý trọng gia đình mình hơn nữa.Hôm sau tôi hí hửng tí tởn đi học thật sớm để có thể gặp Tử Duy và bàn về chuyện học thêm.Vì vui mừng tôi không để ý mà lỡ va vào một người,khi ngước lên nhìn thì đó chính là...thái tử điện hạ... O_O

TOBECONTINUED...








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net