Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mừng quá đi thôi,cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi.Mệt muốn chết luôn vậy à,giờ mới hiểu tại sao mấy người cấp thấp hay than thở rồi toàn bị bắt hầu mấy người cấp cao không biểu sao mà vui nổi,đến cả nghỉ ngơi cũng khó nữa mà,nhưng mình cũng chẳng tài cáng gì thì làm sao làm được chức cao?Khi nào về được mình xin ba mẹ mở quán nhỏ bán buôn gì đó kiếm sống được rồi khỏi lo chi nhiều cho mệt người...

_Bẩm tướng quân,tể tướng xin cầu kiến!
_Hả?Nữa hả,Trời ơi sao không gom một cục gặp lần một luôn đi cho khoẻ!Mấy người này làm quái gì kiếm quài vậy!! =_=
_Tướng quân!Người có muốn...!
_Cho vào đi,ta tiếp kiến được!
_Tuân lệnh! *đi ra*
Tối rồi mà còn không được nghỉ ngơi nữa nè Trời,có cần hành hạ tôi đến mức độ vậy không?Ngủ thôi mà cũng khó khăn đến thế à,giết quách tôi đi Trời...
_Thần,tể tướng Vương Võ xin cầu kiến tướng quân!
_Ủa,tể tướng thì...có lẽ hơn chức vị của ta mà sao lại cung kính dữ vậy?
_Tướng quân là bậc trung lương,nghĩa sĩ!Thần rất ngưỡng mộ tài sức của người! ^^
_Ồ...ờ...ta chỉ..chỉ làm chức trách của mình mà thôi!Tể..tể tướng không cần đa lễ! *đỏ mặt*
Trời ơi,người gì đâu mà đẹp trai lại có vẻ thư sinh dữ vậy không biết,nói chuyện gì đâu mà hiền lành ấm áp ghê!Ôi,cái giọng nói này làm mình liên tưởng đến khi xxx(GV)chắc là vỡ tim mất vì cái giọng đáng yêu đến mức muốn chọc cho nói hoài luôn,những người có giọng này mà phát tiếng xxx(GV) chắc bán chạy lắm cho xem..ý mà mình đang nghĩ linh tinh gì vậy,không được biến thái như thế,mình phải bình tĩnh...
_Tướng quân,liệu thần có thể học hỏi một chút về chuyện giữ thành Tây vừa rồi không?
_Hả?Thành Tây gì cơ?
_Người đang trấn giữ thành Tây cách đây hai ngàn dặm,người không nhớ?
_À,ta...do ta mệt nên...mà nè..nói chuyện quốc gia đại sự chán chết!Nào,cùng ta hàn huyên tâm sự tí đi! *phấn khởi*
_Nhưng...thần..!! *ngại*
_Á!!!!!Đáng yêu ghê,''Ôn Nhu Thụ''!Hihi! ^^''
_Tướng quân,người đang nói gì vậy?
_Không có gì đâu đừng bận tâm!Nè,thích ai chưa..à..có thầm thương trộm nhớ ai không?
_Thần...!!
_Đừng có đa lễ nữa mà,nói ra đi..nói ta biết người thương ai đi tể tướng?Ta làm mai..à..mai mối cho!
_Thần...thất lễ,xin cáo từ!! *định đi*
_Khoan,sao vậy?Giận hay ngại ta vậy? *nắm lại*
_Xin tướng quân tự trọng,nếu để truyền ra bên ngoài thật không hay! *xấu hổ*
_Gì?Nè nha,ta không phải bất kính với tể tướng đâu,chỉ là muốn thân thiết thôi à,làm gì nghiêm trọng vậy?Chảnh hả,hay là nghĩ ta không giữ ý tứ?
_Thần không có ý đó,thần chỉ lo..có kẻ tâu cáo thì tướng quân sẽ gặp đại hoạ!
_Không sao đâu,đừng có giữ kẽ vậy mà!Tự nhiên như ruồi đi!
_Ý của tướng quân là...?
_Mà nè,người có thích ta không đó!Đừng có nói thích ta là ta ngất xỉu luôn đó nha,bấy nhiêu người như vậy đủ mệt rồi!
_Tướng quân được ngưỡng mộ nhiều như thế sao?
_Cũng tàn tàn mà phiền ghê gớm,ta chỉ muốn một người duy nhất thôi mà có thể khiến ta cảm mến!
_Như thế nào?
_Một người hiền lành,biết chăm lo này nọ,hiểu ta và không thúc ép ta làm những điều quá sức hoặc quá khó!Chỉ vậy thôi!
_Có thể có người đó nhưng tiếc là không phải phận nữ nhân!
_Hả?
_Ơ..thần đắc tội!Ý của thần là..chắc không có ai có thể sánh bằng công chúa điện hạ!
_Trời,làm ơn làm phước đừng nhắc công chúa dùm nếu không ta bị khủng hoảng tinh thần mà chết mất!
_Khủng hoảng?
_Ý ta là ta cảm thấy hơi phiền về công chúa nên đừng nhắc tới!
_Tướng quân,người sai rồi!Được công chúa thương mến là phước phận ba đời của tướng quân đó!
_Thôi không dám nhận đâu,thà ta cưới tể tướng còn vui hơn!
_Tướng quân,người...!
_À,ta..ta lỡ lời,tể tướng người đừng để ý!
_Thần không dám tơ tưởng,nam nhân sẽ mãi chỉ là kẻ đứng phía sau!
_Ễ,tể tướng!Người nói vậy không lẽ nào là...!
_Thần không có ý gì cả,tướng quân người nghỉ ngơi đi,thần xin cáo lui!
_Khoan,nói cho rõ nào ta vẫn chưa hiểu!!
_Thần...! *rưng rưng*
_Ý..đừng vậy mà..khuôn mặt đó ngấn lệ...chết mất..chết mất..chết mất!!!!! *ngất ngây*
Chết moẹ rồi,tôi đã bị thần tình yêu bắn nguyên một bộ 69 mũi tên vào tim,Trời ơi thằng Công nào mà thấy khuôn mặt này mà không xót xa tôi nguyện làm con của tên đó,mình chỉ là Hủ Nữ thôi mà đừng hành hạ tâm cang của đứa yếu sinh lí..à nhầm..yếu tâm lí này chứ.Hết bé Thụ dễ thương sơ ciu như hoàng tử giờ ném cho người đáng yêu như tể tướng đây,muốn tôi sống sao?Công nhận ông nội tướng quân sung sướng quá mức quy định dám có quá nhiều người thương yêu như thế thật không công bằng,muốn ship* quá đi cho ra mấy cặp chứ không muốn tên tướng quân này hưởng trọn bộ vậy đâu,thật không công bằng,không công bằng mà...
_Tướng quân,người không thể hiểu được đâu!Người sẽ mãi không hiểu được!
_Đừng khóc mà,ai nói là ta không hiểu!Người thương ta phải không,người muốn bên ta chăm sóc và lo lắng cho ta phải không?Người sợ vì người là con trai..à..nam nhân nên mới chịu đựng nỗi đau mà che dấu tình cảm với ta phải không?Ta biết chứ,đừng buồn nữa ta cũng rất mến mộ người mà,tể tướng! *ôm lấy*
_Tướng quân,người..!! *ngại*
_Vậy..nói xem!Có phải người thương ta thật không?
_Thần..điều đó..là thật! *bối rối*
_Trời ơi,đáng yêu quá cơ!Quá mức chịu đựng của một đứa cuồng Thụ,đây là thực thể mà ta được chạm vào!*hát*''Ôi vui quá xá là vui..nhà trai bên gái ai nấy cũng đều vui!''
_Tướng quân,người sao vậy?
_À..ờ..ta hơi phấn khích quá đó mà!Ai biểu Trời sinh ra người đáng yêu quá chi,bên kia thì nhìn muốn nựng còn bên đây thì nhìn lại không dám chạm vào sợ làm tổn thương gì đó,muốn nâng niu!Tại sao vậy Trời,định lập dàn''tứ đại mĩ nam'' ha chi mà gom toàn mấy người tuấn tú,nho nhã thế này đến đây vậy,chịu sao thấu! TT~TT''
_Tướng quân,người cũng là một anh tài tuấn tú,uy dũng đấy! ^^
Tể tướng khẽ cười sau đó đặt tay lên má của tôi,tim nó bay đi đâu mất rồi?Sao cảm giác sung sướng,bay trên mây thế này chỉ có ở trong truyện..ủa..mà mình đang được cảm nhận đấy thôi.Chắc mấy bạn Hủ Nữ khác sẽ ganh tị với mình cho xem,mà mình đang rất ganh tị với tên tướng quân này nè,số hưởng mà..sướng ghê đó!Nhưng nếu là tướng quân thật thì sẽ chọn ai nhỉ,nếu mình chọn linh tinh chắc sẽ bị hắn bóp cổ chết thật.Mà mình muốn được chọn cơ,muốn chọn tể tướng quá cơ,ở bên tể tướng mình như được sống lại với mối tình đơn phương tan vỡ trước kia.Giống như mất cái này được cái kia,mình được ban tặng hạnh phúc mới.Cảm giác thật xuyến xao bồi hồi khó tả.Ước gì thời gian dừng lại ngay lúc này để mình được ở bên tể tướng mãi mãi...
_Tướng quân,người có muốn ăn chút bánh mai quế không?
_Hả,bánh gì cơ?
_Bánh mai quế!Đó là món người thích mà phải không?
_Không thích,có bánh rán của Doraemon không,ta thích món đó hơn!
_Bánh rán dor..?
_Quên..ta nhầm..bánh gì nhân ngọt ngọt là được!
_Bánh mật lưu ly hay bánh trân châu?
_Nào cũng được,ta ăn hết!
_Nếu vậy thần lui ra làm bánh dâng người,tướng quân cứ nghỉ ngơi trước thần sẽ diện kiến sau!
_Ờ,nhanh lên nha,thèm quá!
_Vâng,thần sẽ nhanh chóng không để tướng quân chờ đợi lâu!
Được gặp người đáng mến như tể tướng mà còn được ăn bánh nữa,sướng còn hơn ở nhà.Thôi thì tạm ở đây một thời gian cũng được,mong là gia đình không có lo lắng cho mình.Hưởng thụ thôi..hú yeah!!!!!!!!!!!!
To be continued...  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net